Chỉ Mình Em

Chương 40




Chẳng phải là do cô mới sáng sớm đã nói vài từ khiến người ta mơ tưởng à.

Tạ Yến không đáp lại, nhiệt độ trên mặt không giảm, ánh mắt nóng bỏng rơi vào người cô nhỏ.

Nhiệt độ trong nhà thích hợp, Sơ Xuân chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, kiểu dáng tương đối rộng rãi, nhưng phần trên làm nổi bật sự mềm mại nữ tính, tay áo xắn lên một nửa, lộ ra cổ tay trắng nõn, lúc này hơi nâng cằm, rất hứng thú nhìn người đàn ông trước mặt giống như người ngoài hành tinh.

“Cái đó……” Cô tạm dừng một chút, “Hay là đàn ông thường suy nghĩ ……tương đối bậy bạ vào buổi sáng? Thỉnh thoảng còn có hiện tượng bình thường gì đó, anh không cần mắc cỡ.”

Sắc mặt Tạ Yến vốn chỉ hơi đỏ, hiện tại bị cô miêu tả giống như toàn thân đều không bình thường, hơn nữa nửa th@n dưới còn có phản ứng tự hỏi về cầm thú.

Mặt Tạ Yến không chút thay đổi: “Em hiểu rất nhiều về đàn ông.”

Sơ Xuân: “Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy.”

Thôi được rồi.

Anh đã được nâng cấp từ cầm thú thành gia cầm.

Đây cũng là một vinh dự.

Tạ Yến: “Vậy em có muốn ăn thịt heo không.”

Sơ Xuân xuýt nữa bị nghẹn: “…… Hở?”

“Sớm muộn gì cũng biết.” Anh nói, “Hay là mở mang kiến thức trước.”

“Không không không —— em giỡn thôi, em không muốn ăn thịt heo, cũng không muốn xem heo chạy.” Sơ Xuân vội xua tay, coi như mình chưa nói gì, “Hơn nữa, nếu muốn biết thì em có thể dùng Baidu, không cần anh giúp em mở rộng.”

“……” Anh đã đứng dậy, “Thực hành mới là sự thật.”

Trong lòng Sơ Xuân hỗn loạn, không biết nên rút lui hay là tiến lên, khi anh bước tới, cô phát hiện mình ngồi bất động trên ghế, xung quanh ngập tràn nguy hiểm.

“Em không xem, em không xem ——” cô che mắt theo bản năng.

Cương quả thực là hiện tượng s!nh lý hết sức bình thường của đàn ông vào buổi sáng, thỉnh thoảng hiểu chuyện nho nhỏ này là được, cô thật sự không muốn mở mang kiến thức để xem nó như thế nào.

Lấy tay che mắt, nhưng vẫn dựa vào khả năng cảm quang để cảm nhận được anh ở trước mặt, nhịp tim Sơ Xuân không khỏi tăng nhanh, “Sao anh còn đùa nữa, em thật sự không có nhìn anh……”

Chưa kịp nói xong, một miếng tráng miệng ngọt ngào đã chặn trên môi.

Qua khe hở của ngón tay, cô thấy Tạ Yến cúi đầu nhìn cô như đang xem một vở kịch.

Sơ Xuân vô thức nhai món tráng miệng, mơ hồ nói: “Anh đang làm gì đó.”

“Em nghĩ anh làm gì?”

“Em……”

Cô bỏ tay xuống, ánh mắt rơi vào cả người anh, sơ mi trắng, quần tây đen, từ đầu đến cuối đều có phong thái của một công tử cao quý lạnh lùng, không có bất kỳ dấu hiệu nhiễm bẩn nào, gương mặt tuấn tú vốn hơi đỏ lúc này cũng bình tĩnh.

Thay vào đó, cô.

Đỏ mặt.

Sơ Xuân nhớ rất rõ, vừa rồi anh nói muốn giúp cô mở mang kiến thức trước, cho nên khi anh bước tới, cô hiểu theo bản năng là anh muốn cho cô xem hình ảnh không tốt.

Nhưng anh không làm gì cả, hơn nữa tư thế lại thanh nhã, dịu dàng và chu đáo đút một miếng tráng miệng cho cô.

Bởi vậy có thể thấy được, cô bị lừa.

“Tiểu Sơ Xuân.” Tạ Yến đứng trước mặt cô gần hơn một bước, hơi cúi người, hơi thở giữa môi anh phả vào vành tai cô, hỏi bằng giọng điệu giống cô vừa rồi: “Vì sao em đỏ mặt?”

“……”

“Vào buổi sáng, không nên suy nghĩ những thứ không khỏe mạnh.”

“……”

Giỏi nhỉ, học xong là thực hành ngay lập tức, tài trí hơn người, đầy mưu mô.



Không lâu sau bữa sáng, Sơ Xuân nhận được điện thoại của Tạ Tinh Lâm.

Anh nói rằng vết thương của anh đã gần lành.

Còn nói, anh muốn gặp cô, nhưng không cần tới bệnh viện bây giờ, anh sẽ rời đi, hy vọng cô có thể tới sân bay tiễn anh.

“Sơ Sơ, không phải anh không thích cô.” Giọng nam ở đầu dây bên kia vẫn trẻ trung nồng nhiệt, “Anh chỉ không muốn tranh giành với chú hai. Chú là một ông già 30 tuổi, nếu anh cướp cô, cả đời này chú sẽ rất khó tìm đối tượng khác.”

Sơ Xuân không khỏi cảm thấy buồn cười, “Anh rất hiếu thảo.”

“Đúng rồi. Vì vậy, cô nên thu thập chú ấy nhanh chút.” Tạ Tinh Lâm cười nói, “Anh biết, cô còn thích chú hai.”

Tạ Tinh Lâm lẽ ra nên hiểu ngay từ đầu.

Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình là người đã làm cô đau khổ suốt đêm.

Trong thời gian nằm viện, anh luôn nhớ dáng vẻ lúc cô tới phòng bệnh thăm anh.

Cô quả thật lo lắng cho anh.

Nhưng sau khi xảy ra tai nạn, cô không lựa chọn canh giữ trong phòng bệnh của anh.

Cho dù anh bị thương nặng hơn Tạ Yến.

Cho dù lúc ấy sau vụ cháy, cô lo lắng cho anh, muốn cứu anh.

Nếu là người khác, Tạ Tinh Lâm sẽ không cam lòng thua cuộc thế này, nhưng người nọ cố tình là Tạ Yến.

Đôi khi anh ác ý tưởng tượng, nếu anh không từ bỏ, cứ ở lại bên cạnh Sơ Xuân, buộc Tạ Yến rút lui thì sẽ thế nào.

Nhìn Tạ Yến sống cô độc suốt đời hay sao.

Nhưng anh cũng không chiếm được cô gái mà mình thích.

Thay vì mất cả chì lẫn chài, tốt hơn là rời khỏi.

Sơ Xuân do dự thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Tạ Tinh Lâm……”

“Cô đừng lo cho anh.” Tạ Tinh Lâm nói, “Anh sẽ đến nơi mình thích.”

Dừng một chút, “Cũng sẽ thích cô gái mà anh thích hiện giờ.”

Câu tiếp theo là, nếu chú hai đối xử không tốt với cô ——

Quên đi, ngay cả anh cũng biết loại giả thiết này không có khả năng tồn tại.

Sau khi nhận điện thoại của Tạ Tinh Lâm, tâm trạng của Sơ Xuân thoải mái hơn.

Cô rất hâm mộ Tạ Tinh Lâm.

Muốn làm gì thì làm cái đó.

Dáng vẻ trầm tư của cô rơi vào mắt Tạ Yến.

Anh không hỏi lời nào, trong lòng cảm thấy có mùi vị khó chịu, nhưng nghĩ lại thì quên đi, chỉ là một cú điện thoại mà thôi.

Một lúc sau, Sơ Xuân lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Bệnh viện trực tiếp thông báo rằng ba Sơ đã qua đời.

Cú điện thoại này quá bất ngờ khiến cô cầm di động đứng tại chỗ rất lâu mà không có phản ứng.

Ba đã qua đời?

Lần cuối cùng hai cha con gặp nhau đã lâu, bởi vì bệnh tật nên ba Sơ hôn mê nặng một thời gian dài.

Rồi sau đó cứ ra đi như vậy.

Thậm chí không gặp mặt lần cuối.

“Có chuyện gì vậy em?” Tạ Yến định đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô, tới hỏi, “Điện thoại của ai?”

“Bệnh viện.” Sơ Xuân cúi đầu, “Ba em mất rồi.”

Giọng điệu bình thản, nghe không có vẻ quá buồn.

Ba năm trước, quan hệ giữa hai cha con gần như rạn nứt, sau đó cô quay về, chẳng qua là mẹ cô đã dặn dò, có thể nói là có mục đích riêng, nhưng quan hệ giữa hai cha con vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên người trong nước thường có tình cảm như vậy, khi còn sống thì chán ghét, lúc chết thì có tiếc nuối.

“Đến bệnh viện đi.” Tạ Yến nói, “Có lẽ ông đã sắp xếp tang lễ và thủ tục cho mình trước khi chết, không cần em nhọc lòng.”

Anh biết tình cảm cha con giữa cô và ba Sơ không bền chặt lắm, nhưng nếu không nhìn mặt lần cuối, sau này có lẽ sẽ hối hận.

Tạ Yến đi cùng cô đến bệnh viện.

Ba Sơ vừa qua đời, người còn chưa rời khỏi giường bệnh, bên ngoài có một ít bà con xa khóc thương, Trình Vãn Tĩnh và mẹ Trình đều không có mặt.

Sau khi phân chia tài sản thừa kế, hai người kia không cần giả vờ nữa.

Là một người đàn ông, thật đáng buồn khi ba Sơ làm điều này, cả hai người phụ nữ và con gái đều không được lợi gì, hầu hết những giọt nước mắt sau khi chết đều là giả.

Sơ Xuân đứng từ xa quan sát bên ngoài phòng bệnh, bên trong có nhiều người, cô không muốn chen vào.

Tạ Yến đứng bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng: “Em còn chưa biết phải không?”

“Biết cái gì?”

“Hằng Sơ mắc một khoản nợ khổng lồ từ lâu.” Anh nói, “Không đến một tháng nữa, công ty sẽ hoàn toàn phá sản.”

“Nghiêm trọng đến vậy à?”

“Vì vậy di chúc của ba em rất tốt đối với em.”

Điều mà Tạ Yến biết là, đa số cổ phần của Hằng Sơ hiện đang nằm trong tay của Trình Vãn Tĩnh và một giám đốc điều hành cấp cao tên là Tần Tranh. Thời gian gần đây, các hạng mục của công ty trông có vẻ ổn định nhưng trên thực tế giống một tòa nhà lung lay sắp đổ, căn cơ không ổn, chỉ cần rút ra một thanh thép trong đó thì sẽ hoàn toàn sụp đổ và tan rã.

Phần vốn sở hữu của Trình Vãn Tĩnh không những sẽ không mang lại thu nhập cao, mà còn có thể vướng vào khủng hoảng nợ nần. Hơn nữa cô ta cho rằng mình trở thành phú bà, mặc dù trong tay không có tiền nhưng mượn thân phận trong nhà bắt đầu vay ngân hàng để mua sắm điên cuồng.

Ba Sơ đã tính toán ngay từ đầu.

Ông nói rằng ông rất có lỗi với Sơ Xuân và vợ trước là thật sự cảm thấy áy náy trong lòng, nhưng khi đó ông không thể làm gì hơn, thậm chí tấm lòng đó cũng không được chấp nhận. Một người sắp chết, không có gì cả ngoại trừ máy móc lạnh ngắt bên cạnh và sự hổ thẹn không ngừng.

Lúc trước nếu không vì lời nói của ba Sơ, Sơ Xuân sẽ không dứt khoát rời đi như vậy, có lẽ sẽ ở lại một thời gian, có thể sẽ có kết quả khác, hiệu ứng cánh bướm mạnh đến mức một câu nói có thể thay đổi vận mệnh.

Ông không phải là người cha đủ tư cách, nhưng cũng không quá mức vô trách nhiệm, cuối cùng trước khi chết đã suy nghĩ cho con gái nhỏ, đặt ra tình huống để cô khỏi phiền phức, xem như là một loại đền bù.

Hai cha con chưa nói câu nào lúc hấp hối có lẽ là điều tương đối tiếc nuối.

Mặc dù tang lễ đã được sắp xếp chu đáo, Sơ Xuân vẫn đích thân tham dự với tư cách là con gái ruột, dựa theo phong tục của An Thành, cô cũng canh giữ linh cữu cả đêm.

Tang lễ kéo dài ba ngày, Tạ Yến luôn ở bên cạnh cô.

Vệ Chuẩn và Lộ Dao tới viếng, nhìn thấy hai người bọn họ xử lý mọi chuyện cùng nhau thì rất ngạc nhiên.

“Quào, hai ngươi ở bên nhau rồi à?” Vệ Chuẩn chạy tới hỏi.

“Chắc chắn rồi.” Lộ Dao trợn mắt nhìn anh, “Không ở bên nhau thì ai sẽ phụ xử lý hậu sự cho cha ruột, sao anh lại hỏi vớ vẩn như vậy.”

Sắc mặt của Sơ Xuân hơi trắng bệch bởi vải bố trắng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh theo bản năng, trùng hợp anh cũng đang nhìn cô.

“Cô ấy sẽ không đi.” Tạ Yến lại gần, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, sau đó nhìn Vệ Chuẩn, “Cậu cảm thấy cái này có ý nghĩa gì?”

“Hở? Không rời đi?”

Vệ Chuẩn lạc hậu về tin tức, lộ ra vẻ khó tin, đương nhiên bị Lộ Dao đánh tới tấp, hai người kia vốn đang do dự một cách hàm súc, anh trộn lẫn như vậy là muốn phá nhân duyên của người ta hay sao.

Cũng may Sơ Xuân không phủ nhận, gật đầu: “Ừ, không đi.”

“Quào ——” Vệ Chuẩn khẽ nói, “Anh Yến thật sự chờ đến ngày này.”

Hơn nữa, anh và Lộ Dao còn phát hiện, hai người này sau khi nắm tay thì không buông ra nữa.

Sơ Xuân không bài xích hành vi của Tạ Yến.

Chịu ở bên nhau phải không.

Mùa xuân đã tới rồi sao.

“Qua một thời gian nữa, tớ và Lộ Dao sẽ đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ.” Vệ Chuẩn hướng dẫn từng bước, “Chúng ta làm chung nhé? Trước đây chẳng phải Sơ Xuân đã nói rằng muốn tổ chức đám cưới chung với bạn thân Lộ Dao hay sao?”

Nói sẽ không đi không có nghĩa là sẽ thật sự không rời đi trong tương lai, tốt hơn nên dùng một tờ giấy đăng ký để trói người lại.

“Em……” Sơ Xuân ngừng lại, “Có nói vậy à?”

“Đương nhiên là có, cô đừng chơi xấu nhé. Chú rể đang ở đây, hay là chiều nay hai người đi đăng ký đi.”

Sơ Xuân mím môi, không nói gì.

Bởi vì tang lễ, cô ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt lắm, Tạ Yến không để cho Vệ Chuẩn làm khó nữa, “Đừng quậy nữa, đây là chuyện của bọn tớ.”

Trước mặt bạn bè, thật ra anh biết rõ những lời Sơ Xuân đã nói trước đây.

Cô cũng không muốn ở bên anh.

Sau khi Vệ Chuẩn, Lộ Dao và khách khứa rời khỏi tang lễ, Tạ Yến tìm thấy Sơ Xuân đầy mệt mỏi, “Đã kết thúc, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.”

Sơ Xuân nhìn anh, gật đầu: “Dạ.”

Ngồi ở ghế phụ, cô nhắm mắt lại, nói là nghỉ ngơi, nhưng đầu óc còn đang suy nghĩ.

Mấy ngày nay Tạ Yến luôn ở bên cạnh cô, rất nhiều việc vặt trong tang lễ đều giao cho anh, thậm chí lúc cô túc trực bên linh cữu, anh thức cả đêm ở bên ngoài để trông chừng cô.

Cô ở bên trong nhưng đều biết rõ, sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng anh, đi xem mới biết anh đi mua bữa sáng cho cô.

Thích cũng giống như một con đường, một người cho rằng mình đang đi một mình và cô độc, không ngờ người mà mình muốn gặp cũng đang chạy về hướng của mình đang ở, sau lưng là con đường dài và tăm tối đã đi qua, chẳng qua anh không nói ra, thậm chí không có biểu hiện, điều anh sẽ làm là bỏ qua tất cả mỏi mệt của mình, chỉ dùng vòng tay ấm áp để ôm cô.

“Chúng ta……”

Lúc Sơ Xuân mở miệng, người đàn ông bên cạnh cũng đồng thời lên tiếng.

Hai người ăn ý một lúc rồi đồng thời nói: “Anh/Em nói trước đi.”

Nói cái gì.

Đầu óc Sơ Xuân chần chờ, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Sau một lúc im lặng, Tạ Yến nói trước: “Vừa rồi Vệ Chuẩn nói giỡn, nếu em không thích, anh sẽ tìm cơ hội để giải thích với cậu ấy.”

Sơ Xuân lắc đầu, “Không có.”

Phía trước là đèn đỏ, anh xoay qua nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, tựa như muốn nói thêm.

“Em không muốn làm kẻ cặn bã.” Cô nói, “Vậy anh có muốn mình ở bên nhau không.”

Em thích anh, nhưng em không muốn ở bên anh, những lời này cho dù nghe một mình hay là đặt vào một dịp đặc biệt nào đó cũng có vẻ cặn bã.

“Ừ.” Tạ Yến nhìn phía trước, xác định mình không nghe lầm.

Không biết đã đợi giây phút này bao lâu.

Lại im lặng một hồi.

Tạ Yến: “Em lặp lại lần nữa được không.”

Sơ Xuân: “……”

Vì vậy đôi khi, nên cho nhau cảm giác an toàn.

Đối với anh, cô vẫn như trước, lúc gần lúc xa, khiến người ta không chắc chắn, như một giấc mơ.

Sơ Xuân không khỏi cảm thấy chua xót và buồn cười, vì thế ghé vào tai anh, cao giọng nói: “Em nói, chúng ta ở bên nhau đi.”

Cô không nghĩ nhiều.

Cũng không nghĩ sau này sẽ thế nào.

Ít nhất là ngay giờ phút này, sẵn sàng cho tương lai.

Xác định, anh chính là người cô muốn thử lại lần nữa cho dù cô lặp lại sai lầm tương tự.

“Ừm.” Anh nghiêm nghị trả lời như làm xong nghi thức, “Vậy em không thể rời xa anh. Nếu có việc cần phải đi thì nói trước cho anh biết.”

“Ừ.”

“Anh sẽ từ từ sửa.” Anh nói, “Sẽ không để cho em giống như trước.”

“Ừm.”

“Sau này em muốn làm gì thì nói với anh một tiếng là được, anh sẽ nghe theo em.”

“Hở?” Cô quay đầu nhìn anh, “Vậy sau này anh không cần hôn em nếu có việc gì.”

“Điều này không được.”

“……”

Mới qua vài giây đã từ chối, cô sẽ miễn cưỡng tin sự chân thành của anh.