Chỉ Mình Em

Chương 34




Không lâu sau, Sơ Xuân nhận được điện thoại của Tạ Tinh Lâm.

“Anh đã tới cửa, khoảng năm phút sẽ đến, cô tới chưa?”

Sơ Xuân “Rồi”, “Tới trước anh.”

“Nhanh vậy?” Giọng điệu Tạ Tinh Lâm vui vẻ, “Sơ Sơ, cô thật tốt.”

Anh đương nhiên cho rằng Sơ Xuân quan tâm đến sinh nhật của ông cụ Tạ, đặt chuyện của anh trong lòng, vì thế tâm trạng rất vui.

Nói chuyện điện thoại với Tạ Tinh Lâm xong, Sơ Xuân phát hiện Tạ Yến đã biến mất.

Không biết rời đi khi nào.

Cô nhìn quanh, không thấy bóng dáng của anh.

Vừa rồi cô trả lời điện thoại quá tập trung và không chú ý, hay là người này đi quá lặng lẽ không gây ra tiếng động nào.

Trên đầu, bầu trời đêm tràn ngập bóng tối càng lúc càng đen.

Đây là một đêm không quá tốt.

Sơ Xuân kiên nhẫn chờ Tạ Tinh Lâm bên ngoài, sau đó hai người cùng nhau bước vào sảnh.

Ba Tạ ngồi trên lầu nhận những lời chúc phúc của các thế hệ trẻ.

Khách khứa trong và ngoài sảnh rất đông đảo, Tạ Tinh Lâm là người nhỏ tuổi nhất, rời nhà đã lâu, không nhận ra bà con xa và bạn bè, nhưng người khác nhận ra anh, trở nên tò mò.

Trên đường đi, Sơ Xuân cảm nhận được những ánh mắt khác thường của người khác.

Khi đi ngang qua những người khác, cô nghe thấy bọn họ không ngừng thảo luận.

“Đây là tiểu thiếu gia của nhà họ Tạ phải không, thật tuấn tú lịch sự.”

“Dĩ nhiên rồi, cậu ấy là đứa cháu nội được ông cụ Tạ nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, rất có thể sẽ trở thành người thừa kế của Hưng Hòa trong tương lai.”

“Nhưng nghe nói sau khi cậu ấy kết hôn mới nắm được thực quyền, ông cụ có tư tưởng truyền thống nặng lắm, phải có gia đình trước, nếu không thì không yên tâm.”

“Chẳng phải người ta dẫn bạn gái tới rồi sao.”

Mọi người đều nói, ý kiến khác nhau.

Hầu như mọi người đều biết tư tưởng truyền thống của ông cụ Tạ.

Con cháu chưa trưởng thành đã bắt đầu tính toán hôn ước, cần phải duy trì hương khói, sinh con trai hay con gái không quan trọng, nhưng nhà họ Tạ cần phải có con cháu.

Đáng tiếc con trai thứ hai vẫn chưa lập gia đình, độc thân mấy năm, còn cháu nội tự do bay nhảy bên ngoài, không chịu yên ổn. Tình trạng của hai người này khiến ông cụ Tạ u sầu một thời gian dài, sợ ngày nào đó mình ra đi cũng không thấy được cháu chắt.

Không biết là do có nhiều người, hay là Tạ Yến căn bản không ở đây, Sơ Xuân tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy dấu vết của anh.

Chẳng lẽ anh còn ở bên ngoài hít gió lạnh, không đi vào hay sao.

Cô nhớ tới giọng nói và trạng thái của anh vừa rồi.

Người này hiếm khi bộc lộ ra bên ngoài quá nhiều, vĩnh viễn bình tĩnh, nhưng vừa rồi cô rõ ràng bắt gặp màu sắc xa lạ từ ánh mắt của anh, cô đơn và lẻ loi.

Không phải anh vẫn luôn như vậy hay sao, vì cớ gì tối nay mới lộ ra.

Không thể nào là do cô.

Lần trước nói chuyện hùng hồn như vậy, anh vẫn không điều tiết cảm xúc tốt lắm.

Nhận ra Sơ Xuân vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, Tạ Tinh Lâm đang dẫn đường phía trước giảm tốc độ, cho rằng cô tin vào những lời bình luận của người khác, mỉm cười giải thích: “Trước đây ông nội có nói với anh và chú hai một chuyện.”

“Hở?”

“Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sẽ được chia một nửa cổ phần trong tay ông, khi nào có con thì mới có một nửa còn lại.”

Điều này có nghĩa là, cổ phần trong tay ông cụ Tạ được chia làm bốn phần, sau khi hai chú cháu kết hôn thì mỗi người sẽ có một phần, phần còn lại được chia sau khi có con.

Sơ Xuân thu lại cảm xúc, không nghĩ nhiều về những lời này, không có hứng thú lắm.

Tạ Tinh Lâm giống như nói giỡn: “Cô không cần suy nghĩ nhiều, cho dù cô lấy anh hay chú hai, cô đều có thể nhận được cổ phần của nhà họ Tạ.”

“…… Ồ.”

Thật ra cô muốn nói, cô không có hứng thú đối với Hưng Hòa.

Cũng không có hứng thú với việc kết hôn với bọn họ.

Thấy Tạ Tinh Lâm nhiệt tình chia sẻ những điều tốt đẹp, cô không hề tự giễu, chỉ đáp lại vài câu.

Suy nghĩ tận đáy lòng vẫn bị Tạ Yến lấp đầy.

Anh đã đi đâu?

Theo lý thuyết anh nên ở trong sảnh chính, nhưng không thấy bóng dáng.

Sau khi lên lầu, Sơ Xuân không khỏi nhìn xuống vài lần.

Xác định anh không ở đây, ngược lại cô rất tò mò.

Trong phòng khách trên lầu, ông cụ Tạ mặc bộ lễ phục Đường, bình yên ngồi ở vị trí chính giữa như một bức tượng Phật, nghe mọi người chúc phúc và nịnh nọt, vui vẻ nhận tất cả các món quà nặng nhẹ, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo ngập tràn tươi cười.

Rõ ràng ông rất vui vẻ.

Ông cụ đặc biệt thích trẻ con, đối với chắt của các gia đình anh em chú bác thì không nỡ buông tay, cho bọn chúng bao lì xì lớn.

Nhìn cảnh này, Sơ Xuân có chút nao núng, cô không ngờ lại có nhiều bà con đến như vậy.

Còn tưởng rằng Tạ Tinh Lâm sẽ đưa cô đến gặp ông cụ một mình.

Nhưng chuyện đã đến nước này, phải cắn răng chịu đựng.

“Ông nội.”

Với tiếng kêu sang sảng của Tạ Tinh Lâm, tất cả mọi ánh mắt trong phòng khách đều đổ dồn vào bọn họ.

“Tạ tiểu thiếu gia tới rồi!”

Tiểu thiếu gia đã lâu chưa xuất hiện, anh giành được sự chú ý không ít hơn ngôi sao sinh nhật.

Sơ Xuân đứng bên cạnh anh nên đương nhiên không tránh khỏi sự quan sát của mọi người.

Cô đành phải nở nụ cười, xuất hiện trước mặt ông cụ cùng với Tạ Tinh Lâm, “Ông nội.”

“Ông nội, đây là chuỗi hạt mà Sơ Sơ cầu xin cho ông.” Tạ Tinh Lâm đưa hộp quà ra, “Ông xem thử có thích không.”

Ông cụ Tạ duỗi tay ra, chậm rãi cầm lấy, nhìn cái hộp, chưa xem đã cười nói: “Thích, đương nhiên thích quà của các cháu.”

Tuy rằng ông cụ đôi khi nghiêm túc, nhưng nụ cười đêm nay đặc biệt hiền từ, tâm trạng vô cùng tốt từng phút từng giây, không kén chọn cái gì.

Theo phong tục của An Thành, quy tắc cần làm vẫn phải làm, Sơ Xuân và Tạ Tinh Lâm gửi lời chúc mừng sinh nhật mà họ đã thuộc lòng trước khi tặng quà.

Theo quan điểm của người ngoài, Tạ tiểu thiếu gia và cô bạn gái mới này là một cặp xứng đôi, rất phù hợp.

Nhưng ánh mắt hứng thú của ông cụ Tạ dừng lại trên người bọn họ rất lâu.

Ngón tay già nua gầy guộc của ông cụ xoay xoay quả bóng gỗ, chuyển động nhịp nhàng vài vòng trước khi hỏi: “Tinh Lâm, con có biết thân phận trước đây của bạn gái con hay không?”

Những người khác có mặt đều vểnh tai lên, sợ mình bỏ sót tin đồn gì đó, theo lý thuyết, cô gái mà Tạ tiểu thiếu gia đưa tới trước mặt ông cụ phải là người xuất thân từ gia đình trong sạch, nghe giọng điệu này của ông cụ, dường như có nhân duyên khác.

Tạ Tinh Lâm sững sờ một lúc, cho rằng ông nội đang nói đến việc Sơ Xuân từng đính hôn với Tạ Yến.

Nếu nhắc tới chuyện này, có hại hay không, cho dù là Sơ Xuân hay là nhà họ Tạ cũng sẽ rơi vào một số rắc rối.

Thấy cháu nội hồi lâu không lên tiếng, ông cụ Tạ không giấu giếm, cười nói: “Con còn nhớ trước đây nhà chúng ta có đính hôn cho con không.”

“Dạ nhớ.”

“Sau đó hôn ước bị bỏ vì con muốn ra nước ngoài.”

“Dạ……” Tạ Tinh Lâm sững sờ vài giây, đột nhiên phản ứng lại, “Ý của ông nội là……”

Lúc trước anh quả thật có hôn ước, nhưng bản thân anh và Tạ Minh đều không tình nguyện, cho nên chuyển cho chú hai.

Chú hai và Sơ Xuân đã từng đính hôn, như vậy……

Cô gái vốn có hôn ước với nhà họ Tạ chính là Sơ Xuân?

“Con đoán đúng rồi.” Ông cụ Tạ hơi ngẩng đầu, “Bạn gái của con trước đây đã từng đính hôn với con, ông còn tưởng rằng con không thích, nào ngờ sau mười mấy năm hủy bỏ, con đưa người ta tới gặp ông, con nói xem có trùng hợp không?”

Bầu không khí đột nhiên thoải mái bởi vì câu nói này.

Hóa ra là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nếu là như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy duyên phận không dễ dàng gì.

Trải qua bao nhiêu chông gai, cuối cùng vẫn ở bên nhau.

“Quá trùng hợp luôn!” Có người tán thưởng, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp một sự trùng hợp như vậy, nhất định là do ông trời sắp xếp, tôi xin chúc tiểu thiếu gia và tiểu thư này lâu lâu dài dài, hy vọng nhanh chóng được uống rượu mừng của nhà họ Tạ.”

Việc tâng bốc này rất đúng chỗ, trúng ngay tâm tư của ông cụ Tạ.

Những người khác cũng bắt chước nịnh nọt theo, mỗi người một câu, nào là trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, giống như hôm nay không phải là sinh nhật của ông cụ Tạ mà là đám cưới của bọn họ.

Bọn họ càng như vậy, ông cụ Tạ càng vui vẻ.

Tạ Tinh Lâm vẫn còn bị sốc.

Sau khi biết chú hai là ánh trăng sáng cặn bã, đây là điều thứ hai khiến anh kinh ngạc.

Anh và Sơ Xuân đã từng có mối quan hệ như vậy.

Thật sự muốn chết.

Nếu lúc trước thành thật chấp nhận cuộc hôn nhân này thì bây giờ đã không cực khổ, còn có thêm lão già như chú hai cạnh tranh với anh.

Sau cuộc gặp mặt, Tạ Tinh Lâm vẫn rầu rĩ.

“Nếu không nhờ ông nội nói, anh còn không biết anh và cô từng có hôn ước, chúng ta mới là một cặp chính thức.”

“Không nhất định như vậy.” Rời khỏi đám đông, Sơ Xuân đứng bên cửa sổ ở cầu thang, hóng cơn gió đêm lành lạnh, giọng điệu rất nhẹ, “Không chừng khi đó anh và Tạ Yến đều chê tôi.”

“Chê cô?”

Cô gật đầu.

“Làm gì có, chú hai là chú hai, anh là anh.” Tạ Tinh Lâm đột nhiên nghĩ, lúc anh mới gặp Sơ Xuân, cô không nói được.

Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này, chú hai mới làm tổn thương cô?

Bây giờ chú hai muốn cướp người của anh là có ý gì? Bởi vì cô đã trở thành người bình thường à?

Nếu đúng như vậy, Tạ Tinh Lâm hối hận lần trước mình đánh người hơi nhẹ.

“Suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như anh có chút ấn tượng với cô.” Tạ Tinh Lâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Trước đây ba anh có đưa cho anh xem ảnh của cô, khá xinh đẹp, nhưng ba anh quyết định cho anh, ông nói ông và ba cô là bạn bè, nếu cô kết hôn với chú hai, sau này chú hai có bí mật gì thì cô có thể báo cho họ biết.”

Con ngươi của Sơ Xuân khẽ run, “Vậy à.”

“Anh không biết nhiều lắm.” Tạ Tinh Lâm vừa nói vừa lên lầu, “Chỉ nhớ lúc đó ông nội chưa nói ai sẽ nắm quyền, ba anh rất sợ chú hai sẽ làm khó dễ ông.”

Vì vậy, muốn gài người vào.

Sơ Xuân chưa bao giờ nghe ba mình nói về chuyện này.

Nghĩ lại, trước đây ba Sơ chỉ chú trọng lợi nhuận, chuyện chưa thành công sẽ không chịu nói trước, bây giờ nhà họ Sơ suy tàn, Hưng Hòa đã ổn định, không đáng nhắc lại những chuyện trước kia.

Vẻ rầu rĩ trên mặt Tạ Tinh Lâm vẫn chưa giảm, anh vỗ trán, “Anh đột nhiên nhớ ra, trong phòng làm việc ở tầng 4 chắc còn tấm ảnh của cô, để anh tìm thử.”

Anh đi lên lầu rất nhanh, Sơ Xuân chậm rãi theo sau.

Lời nói của Tạ Tinh Lâm quanh quẩn bên tai.

Trên thực tế, nếu đổi lại là người khác, lúc trước cô cũng không phải là một lựa chọn tốt để đính hôn.

Không chỉ cha mẹ ly hôn, mà còn là gián điệp có thể đe dọa lợi ích của mình.

Đừng nói là người yêu, được Tạ Yến coi như bạn đã là điều rất may mắn.

Trên lầu không có người, hành lang yên tĩnh, dài và trống trải, không biết Tạ Tinh Lâm đã đi đâu, bóng tối vô tận khiến người ta sởn tóc gáy.

Đi tới phía trước, Sơ Xuân không biết đang đi đến chỗ nào.

Có mùi nhang.

Lần theo mùi, cô tìm thấy một căn phòng có bật đèn.

“Tinh Lâm?”

Sơ Xuân bước tới, nhẹ nhàng gọi.

Sau khi vào mới phát hiện không phải là Tạ Tinh Lâm.

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông trông rất quen thuộc.

Vì sao Tạ Yến ở đây.

Nơi này là…… chỗ thờ cúng?

Căn phòng cũng không trống rỗng, có bàn ghế và tủ gỗ đỏ kiểu cũ, những cuốn sách ố vàng, chuông gió treo ngay cửa sổ, cành khô trong chậu hoa sứ tinh xảo, trông rất u ám, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến phong cảnh trước đây.

“Tạ Tinh Lâm không có ở đây.” Tạ Yến quay lưng về phía cô và nói, “Nó ở trong phòng làm việc, ra cửa rẽ phải hai lần.”

“Ồ…… Cảm ơn.”

Sơ Xuân không quấy rầy anh, lặng lẽ rời khỏi.

Vừa bước ra ngoài, đèn trong phòng đã tối sầm.

Cô quay đầu nhìn.

Có hai nghi vấn trong lòng.

Làm sao Tạ Yến biết vị trí của Tạ Tinh Lâm, vừa rồi hai chú cháu có gặp nhau hay sao, hay là anh luôn ở trên tầng 4.

Vừa rồi, hình như anh đang cúng ai đó.

Trong ngày sinh nhật của người cha, tất cả mọi người vui vẻ chúc phúc, anh lại chia buồn với người dưới đất.

Là…… mẹ anh hay sao.

Sơ Xuân chỉ biết bà cụ Tạ mất sớm, không có cảm giác tồn tại trước khi bà qua đời.

Có lẽ cô đã hiểu tại sao hôm nay anh cảm thấy cô đơn không thể kiểm soát.

Không chỉ là ngày giỗ của mẹ.

Hơn nữa, chỉ có mình anh nhớ rõ.

Ba người đàn ông trong nhà họ Tạ đều không nhớ.

Tạ Tinh Lâm không nhớ là chuyện bình thường, thậm chí anh còn không biết bà nội trông thế nào lúc còn sống, nhưng dáng vẻ vừa rồi của ông cụ Tạ chẳng có chút đau buồn nào cả.

Không biết cụ thể về gia đình người khác, Sơ Xuân thở dài.

Ra cửa rẽ phải, lại rẽ phải, có thể nhìn thấy phòng làm việc.

Nhưng cô chỉ thấy bóng tối.

Ngay sau đó, giọng nói của Tạ Tinh Lâm từ dưới lầu vang lên: “Sơ Sơ, cô ở đâu?”

Không ngờ Tạ Tinh Lâm đã lấy tấm ảnh và đi xuống lầu.

“Tôi……”

Sơ Xuân mới phun ra một chữ, chưa kịp báo vị trí, một lực bất ngờ từ eo truyền đến, kéo cô vào lòng.

Vòng tay phía sau có hương gỗ thông.

Cô sửng sốt vài giây, nhìn Tạ Yến đầy khó hiểu.

Bên kia, Tạ Tinh Lâm vừa lên lầu vừa gọi cô: “Sơ Sơ?”

Không chút do dự, Tạ Yến kéo Sơ Xuân vào phòng làm việc.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Tạ Tinh Lâm vừa lên lầu.

Anh chỉ thấy bóng tối và không có ai.

Nhưng anh nghe rõ ràng âm tiết của một chữ.

Tạ Tinh Lâm bắt đầu đi về phía trước để tìm.

Trong phòng làm việc, lưng Sơ Xuân dán lên phía trước lạnh lẽo, trên vai là cánh tay của người đàn ông dựa vào tường.

Anh ôm cô, hơi thở của hai người cực gần, lặng lẽ hòa quyện vào nhau.

Khi người đàn ông cúi đầu xuống, anh có thể chạm vào mái tóc mềm mại và vầng trán trắng nõn của cô.

“Em muốn đi tìm nó, tiếp tục giả làm bạn gái phải không?”

Từng lời tràn ra trên môi anh, không nhẹ cũng không nặng, khàn cả giọng.

Sơ Xuân có chút không hiểu được, không ngẩng đầu nhìn anh, rũ mắt trả lời: “…… Đúng.”

“Vậy trước khi em đi ra ngoài gặp nó, hãy trả nợ cho tôi trước.” Tạ Yến cúi người, cắn giọng nói, “Tiểu Sơ Xuân.”

Trả nợ…… Ý là cô hôn trộm anh ba năm trước hay sao.

Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.

Chưa kịp phản ứng, Sơ Xuân cảm thấy cằm cô bị đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm nhẹ, nhấc lên, đôi môi đỏ mềm mại đặc biệt bắt mắt, anh nhìn cô không chớp mắt hồi lâu, chậm rãi chậm rãi tới gần, phủ lên màu đỏ trong bóng tối.

Nụ hôn nhẹ nhàng và không được trơn tru.