Chỉ Mình Em

Chương 13




Hội trường náo nhiệt ồn ào.

Một nơi khác ——

“Hồ đồ!!!”

Một giọng nam nghiêm khắc vang vọng dọc hành lang dài.

“Em có nghĩ tới hậu quả trước khi làm chuyện này hay không? Tạ Yến, em già đầu rồi, tùy tiện hứa hẹn với người khác? Còn để giới truyền thông xông vào ——”

Người nói càng trở nên trịnh trọng và lạnh lùng.

Người nghe vẫn bình thản, “Có vấn đề gì không?”

Tạ Minh suýt nữa muốn hộc máu: “Nhà họ Sơ từ trước tới nay luôn hòa thuận với nhà chúng ta. Em đồng ý để người ngoài tự tiện dùng màn hình khách sạn, tạo ra dư luận, anh phải giải thích thế nào với lão Sơ?”

Từ lâu, Tạ Minh cho rằng quyền quản lý khách sạn thuộc về anh ta, không ngờ đêm nay được mở rộng tầm mắt, hiện trường tạm thời không khống chế được, người khác nắm quyền màn hình lớn và phóng viên bên ngoài, gây ra sự chê cười như vậy.

Nhìn đứa em trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi trước mắt này, Tạ Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi còn chưa so đo chuyện anh tự tiện cho phép ông ta phát biểu ở đây.” Tạ Yến nói với giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo, “Cũng không so đo chuyện anh lại tự quyết định sau lưng tôi.”

So với Tạ Minh oán giận và ồn ào, người em trai bình tĩnh, điềm đạm, không lộ dấu vết, ngược lại không thua khí thế, từng chữ rõ ràng, chất vấn đúng trọng điểm.

Tạ Minh chột dạ, “Anh làm cái gì sau lưng em?”

“Chẳng lẽ anh cả đã già nên trí nhớ không tốt?” Tạ Yến nói, “Lúc trước, anh ép tôi kết hôn với con gái của nhà họ Sơ, bây giờ, cũng chính anh là người thay đổi người.”

“Anh thấy em không có hứng thú với con bé đó.” Tạ Minh nói một cách hùng hồn, “Vì vậy tìm người khác cho em.”

“Không cần.”

“Em ——”

“Thật sự làm khó cho anh cả vì đã nhọc lòng chuyện này.” Tạ Yến nói, “Anh nên để dành mà lo cho Tinh Lâm đi. Tôi nghe nói, không ai quản được nó ở bên Mỹ. Coi chừng nó cho anh vài đứa cháu lai thì khó làm gì được.”

Nhắc tới con trai và chuyện lúc trước, khí thế của Tạ Minh không được như ban đầu, thở một hơi dài.

“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, sợ con bé con chồng cũ của nhà họ Sơ liên lụy đến em, cho nên mới……”

“Không cần anh quản chuyện của tôi.”

Tạ Yến trông mất kiên nhẫn, xoay người, kết thúc câu nói vô nghĩa trước.

Đi được hai mét, anh ném ra một câu: “Còn nữa, cô ấy không phải là con chồng cũ.”

Lúc đầu hai anh em nói chuyện, Tạ Minh muốn dạy dỗ người khác, không ngờ cuối cùng Tạ Minh vô tình rơi vào thế hạ phong, nghẹn không nói nên lời.

Ở góc hành lang bên phải, Vệ Chuẩn đang dựa vào tường đợi.

Thấy Tạ Yến đi về phía trước không chút sai lệch, Vệ Chuẩn hét lên: “Nè, có chuyện gì?”

Tạ Yến không dừng lại, tiếp tục bước đi.

Vệ Chuẩn đành phải đi qua đó, “Anh cả của cậu đã nói gì?”

“Không có.”

“Ây dà, tình anh em đã phai nhạt rồi, ngay cả tớ mà cậu cũng không nói.”

“Chưa bao giờ sâu đậm.”

“……”

Vệ Chuẩn đoán chừng hai người không trò chuyện vui vẻ, cũng không ngạc nhiên, xưa nay đều như vậy.

Trong mắt người ngoài, anh em nhà họ Tạ vô cùng hòa thuận, thật ra không thiếu mâu thuẫn, nhưng cả hai đều là người thông minh, sẽ không trộn lẫn tình cảm cá nhân vào công việc, bởi vậy Hưng Hòa không hề bị ảnh hưởng.

Đi được nửa chừng, Vệ Chuẩn không nhịn được, hỏi lần nữa: “Nhà họ Tạ sẽ không ép cậu cưới vợ chứ?”

“Không phải.” Tạ Yến đáp: “Bọn họ muốn đổi đối tượng kết hôn cho tớ.”

Vệ Chuẩn không khỏi bước chậm lại, “Đổi ai?”

“Chị của Sơ Xuân.”

“Chị nào? Trình Vãn Tĩnh?”

“Đúng rồi.”

“Không thể nào, tác phong của Trình Vãn Tĩnh quá tệ, không biết có bao nhiêu đàn ông rồi. Hơn nữa, cậu không thể rời bỏ Tiểu Sơ Xuân…… À, ý tớ là cô ấy không thể rời bỏ cậu.”

Vệ Chuẩn nói nửa chừng thì phát hiện mình vô ý vô tứ, nên vội vàng sửa miệng nửa câu sau, nhưng thấy Tạ Yến vẫn bình tĩnh, không có ý bảo anh câm miệng.

Dù vậy, Vệ Chuẩn không cần dừng lại ở đề tài ai không thể rời bỏ ai, suy nghĩ hai giây, cảm thấy cách làm của Tạ Minh quá kiêu ngạo.

“Tạ Minh biết cậu ghét hôn nhân thương mại bởi vì chuyện của mẹ cậu, vậy mà vẫn luôn đẩy cho cậu, điều này rõ ràng không muốn để cậu yên. Nếu thật sự là chuyện tốt, sao anh ta không đẩy cho con trai của mình?”

Vệ Chuẩn nói chuyện không chút do dự, “Thằng nhóc Tinh Lâm cũng thông minh. Lúc trước nghe nói phải đính hôn với con bé bị câm thì lập tức cuốn gói đi Mỹ, kiên quyết đẩy chuyện này qua cậu. Thật vất vả cậu mới quen được, Tạ Minh lại muốn đổi người. Hai cha con nhà này, một người nhét, một người giày vò.”

“Vệ Chuẩn.”

“?”

“Câm miệng.”

“……”

Vệ Chuẩn sửng sốt một lúc, sực tỉnh lại thì Tạ Yến đã đi xa vài mét.

Anh sờ đầu, không biết câu nào của mình đụng chạm tới vảy ngược của tổ tông này, không cẩn thận nói rằng Sơ Xuân là con bé câm, hay là câu trước nói về mẹ của Tạ Yến.

Chuyện của nhà họ Tạ, Vệ Chuẩn là người ngoài, không biết nhiều lắm, chỉ biết mẹ Tạ trầm cảm và rơi xuống lầu chết, mỹ nhân hàng đầu của sân khấu nhạc kịch năm xưa hương tan ngọc nát vô cùng bình tĩnh.



“Sau buổi tiệc rượu này, thanh danh của ba con bị sa sút, công ty bị tổn hại rất nhiều, các cổ đông đứng ngồi không yên, có lẽ ông ấy khó mà vui được trong một thời gian dài.”

“Về phần Trình Vãn Tĩnh, đừng nói là bước vào cửa của nhà họ Tạ, thế hệ thứ hai của các gia đình giàu có bình thường đều không muốn chấp nhận thân phận con gái ngoài giá thú.”

“Mẹ và các cậu đã giúp con quét sạch nhiều chướng ngại, nếu con nhất quyết ở lại An Thành với Tạ Yến, chúng ta cũng không làm gì được.”

“Còn một thời gian nữa mới đi, con hãy suy nghĩ kỹ, sau đó cho mẹ biết.”

Buổi tối, Sơ Xuân nằm trên giường, nghĩ tới những lời mẹ Sơ nói với cô ở tiệc rượu.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, cô vốn muốn đi tìm Tạ Yến, nhưng vô tình gặp mẹ. Mẹ Sơ thấy dáng vẻ cô vội vàng, liếc mắt đã nhìn thấy tâm tư của cô, nghiêm túc nói những lời như vậy.

Hiện giờ, mẹ và các cậu giúp cô trải đường phía trước, làm ba Sơ và Trình Vãn Tĩnh bị lật tẩy, Sơ Xuân chỉ cần đưa ra lựa chọn.

Rời đi, hay là ở lại.

Nhìn cái hộp nhung trắng đặt trên bàn thấp, Sơ Xuân nhớ tới lời của ba Sơ.

—— Tạ Yến chỉ coi cô là bạn.

Không đợi được để hỏi trực tiếp, cô gửi cho Tạ Yến một tin nhắn:

【Anh có ở đó không, em muốn hỏi anh một chuyện.】

Đã lâu không có hồi âm.

Có lẽ đã ngủ.

Sơ Xuân nhắm mắt lại, rất khó để không nghĩ về anh.

Rất nhiều năm trước, lần đầu tiên cô gặp Tạ Yến, cũng không giới hạn ở anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngày đó, ở giữa một đám lưu manh mặc đồng phục học sinh xiêu vẹo, Tạ Yến có vẻ đặc biệt giống học sinh ba tốt, khóa kéo của đồng phục được kéo đến giữa trên, tay áo sạch sẽ gọn gàng, đeo túi thể thao trên vai, không cần cố tình khiêu khích và chơi ngầu, nổi bật như hạc giữa bầy gà, đám người kia đều ngạc nhiên khi thấy anh.

Anh vừa tới, người chặn đường tự động nhường đường. Tựa như đi lên sân khấu nhận giải, anh vỗ vai Sơ Xuân, không quên nhặt cặp sách bị vứt lung tung trước khi dẫn cô đi.

Sau khi nhìn thấy ánh sáng, anh đưa cặp sách, để cô tự đi.

Sơ Xuân không chịu.

Nhắm mắt đi theo sau.

Tạ Yến quay đầu lại ba lần, nhìn thấy cô ba lần, vóc dáng 1 mét 50, khuôn mặt tinh xảo như búp bê nước ngoài, khóe mắt đỏ hoe nhưng quật cường.

Không nói lời nào, không biết cô muốn gì.

Anh dừng chân, định cảnh cáo cô đừng đi theo thì thấy cô nhóc cầm một viên kẹo trong tay.

Kẹo trái cây trong suốt như pha lê.

Đó là phần thưởng cho anh vì đã bảo vệ cô.

Tạ Yến không lấy.

Sơ Xuân cứ giơ tay, nhất quyết đưa cho anh.

Tạ Yến không lay chuyển được cô, vì thế nhận lấy. Trước mặt cô, anh từ từ lột giấy gói kẹo.

Sơ Xuân cho rằng anh nhận ý tốt của cô, không khỏi nở nụ cười. Ngay lúc này, Tạ Yến đột nhiên cúi xuống, dùng hai ngón tay kẹp má cô, bóp nhẹ, cạy miệng cô ra, sau đó nhét kẹo vào.

Kẹo sữa tròn vo vị trái cây, ngọt đến mức khiến cô sửng sốt.

Cô không bao giờ quên được vị đó.



Gió đêm mơn man rèm cửa, ánh trăng lặng lẽ xuyên qua.

Di động trên bàn thấp rung nhẹ.

Tin nhắn trả lời của Tạ Yến nhảy vào giao diện:

【Có chuyện gì vậy?】

Rốt cuộc cũng có tin nhắn trở lại!

Sơ Xuân căng thẳng bấm từng chữ: 【Trước đây, anh có từng nói với ba em rằng anh chỉ coi em là bạn không?】

Lại chờ lâu.

Cô cho rằng anh đang suy nghĩ không biết trả lời thế nào.

Nhưng đập vào mắt là hai chữ đơn điệu: 【Có nói.】

—— Ba không có lừa cô.

—— Lời nói đều là sự thật.

Tạ Yến thật sự chỉ coi cô là bạn.

Sơ Xuân tưởng rằng mình rất bình thản, cho đến khi thấy nước mắt rơi xuống màn hình.

Mất mặt quá.

Cũng may anh không nhìn thấy gì cả.

Sơ Xuân lau khóe mắt, nói đùa: 【Có lẽ anh có thể thêm chữ tốt.】

Tạ Yến: 【Tốt.】

Đó là bạn tốt.

Thân hơn bạn bè một chút.

Thật sự ngưỡng mộ chính mình, lúc này còn có thể mua vui trong đau khổ.

Sơ Xuân ôm đầu gối, vùi đầu, im lặng.

Tay áo ngủ nhanh chóng bị ướt.

Đêm sẽ luôn luôn trôi qua.

Đến sáng, Sơ Xuân nói với mẹ, lựa chọn của cô là rời đi.