Chỉ Mãi Là Giấc Mơ

Chương 9: Nói rõ ràng




Tôn Hạo hẹn gặp tôi nói chuyện ở một quán café, cách chỗ tôi và Lâm Dao đang ngồi không xa lắm. Tôi biết một khi đã quay về thành phố B thì dù sớm dù muộn tôi cũng phải đối mặt với chuyện này thôi. Vì thế nên khi Tôn Hạo nói muốn gặp mặt, tôi đã đồng ý ngay.

Vừa xuống taxi, tôi đã nhìn thấy ngay Tôn Hạo đang ngồi ở bên trong quán café. Nhìn anh, tôi thấy có một sự cô đơn và trống trải, nó đã đi theo anh suốt 5 năm qua sao?

Nhìn thấy tôi đi vào trong, Tôn Hạo liền đứng dậy, nhân viên phục vụ cũng đi đến hỏi tôi uống gì. Không lâu sau, họ đã mang café mà tôi yêu cầu lên. Nói lời cảm ơn xong, tôi quay sang nhìn Tôn Hạo, câu chuyện của chúng tôi có lẽ cũng nên bắt đầu thôi.

Tôi nhìn thấy Tôn Hạo đẩy cho tôi mấy tờ giấy gì đó, xem kỹ thì ra đó là kết quả giám định ADN của anh và Thiên Vũ. Thật không ngờ anh đã biết đến mức này rồi, cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng dù thế nào, tôi cũng cố gắng bình tĩnh lại cùng anh nói chuyện.

- Kết quả xét nghiệm ADN cũng có rồi, em còn muốn dùng gì để phủ nhận Thiên Vũ không phải là con của anh?

- Em mới về thành phố B có 8 ngày, thật không ngờ những chuyện này anh biết nhanh đến như vậy. Em cứ nghĩ chỉ cần cố gắng che giấu một chút thì anh cả đời này sẽ chẳng biết gì cả.

Gương mặt của Tôn Hạo lúc này trông thật buồn bã và thất vọng, ngoại trừ lúc mẹ anh phát bệnh và lúc bà qua đời, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh bao giờ. Anh buồn vì cái gì, thất vọng vì cái gì?

- Tại sao em lại giấu anh một thời gian dài như vậy? 5 năm liền đấy, tại sao không nói cho anh biết chứ?

- Anh có biết khi anh nói muốn cùng em ly hôn vào 5 năm trước, anh đã nói những gì không?

- Cái gì?

Hai bàn tay đặt trên đùi của tôi nắm chặt lại, tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhớ lại chuyện xưa rồi nói:

- Anh đã nói với em, chúng ta không yêu nhau thì ở bên nhau chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ mà thôi. Sau khi chúng ta ly hôn, em mới biết mình mang thai nhưng đã muộn rồi.

- Ngày mẹ mất, khi ấy em đang mang thai?

- Phải, nhưng em không nói cho anh biết. Tại sao? Tại vì chúng ta đã ly hôn rồi, nói ra còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Chúng ta lại quay về với nhau sao? Vì đứa bé? Mà trước đó anh đã nói, chúng ta vốn dĩ không nên ở bên nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

Tôn Hạo chỉ im lặng không nói gì cả, tôi biết, tất cả mọi chuyện cũng chỉ bởi vì một chữ “yêu” và “không yêu”. Tôi làm như vậy vì không muốn ép buộc anh, ràng buộc anh mà thôi.

Tôi đã từng băn khoăn, suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Tôi cũng muốn Thiên Vũ khi sinh ra giống như những đứa trẻ khác, có cuộc sống hạnh phúc bên cạnh cả bố và mẹ. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Tôn Hạo không yêu tôi, vậy tôi còn miễn cưỡng để làm gì? Tôi làm như vậy thì anh sẽ yêu tôi à?

Tôi cho rằng tôi không nên nói ra bởi có nói ra cũng chẳng làm được gì nữa, quan hệ của chúng tôi cũng cái thiện được không? Có con với người mà mình không yêu, liệu anh có thể trao được toàn bộ tình thương cho Thiên Vũ hay không? Chính vì thế mà tôi quyết định im lặng.

- Cho dù có như thế nào thì em cũng nên nói cho anh biết.

- Em thấy quyết định của em là đúng đắn, thật đấy. Em sợ rằng khi nói cho anh biết khéo còn chẳng giải quyết được gì cả.

Tôn Hạo hình như lại tiếp tục suy nghĩ, tôi không biết là anh đang nghĩ gì nữa. 5 năm trước tôi vốn dĩ không hiểu anh, 5 năm sau tôi càng không thể nào hiểu nổi anh.

Khi tôi vẫn đang suy nghĩ để tìm cho mình những câu trả lời cho câu hỏi của Tôn Hạo thì anh bỗng nói một câu khiến tôi giật mình:

- Tử Lăng, chúng ta quay lại với nhau đi.

Tôi im lặng không trả lời Tôn Hạo, không phải vì tôi không biết nên trả lời thế nào mà tôi vốn dĩ không ngờ anh lại nói như vậy. Anh nói gì, quay lại với tôi sao? Anh lại muốn trêu đùa tôi?

- Tôn Hạo, 5 năm trước chúng ta đã ly hôn và em không nói với anh chuyện mang thai, đồng nghĩa với việc em không muốn cùng anh quay lại nữa. Giờ là 5 năm sau, em càng không muốn cùng anh có quan hệ gì nữa. Chúng ta vẫn sống cuộc sống riêng, chẳng phải vẫn tốt hay sao? Anh biết không, 5 năm qua em sống vô cùng tốt, em sắp cùng Lạc Thành kết hôn rồi. Còn anh thì em cũng không biết rõ, nhưng chắc anh cũng sống vui vẻ hạnh phúc lắm đúng không? Nếu chúng ta đã như vậy thì cần gì phải tái hợp nữa?

- Em cho rằng là như vậy sao?

- Phải.

Gương mặt Tôn Hạo lúc này lại tràn trề thất vọng. Anh thất vọng về cái gì? Về việc tôi từ chối quay lại với anh. Nhưng anh đã không yêu tôi thì tại sao lại phải thất vọng?

- Tử Lăng, vừa rồi em nói với anh là em sắp cùng Ngô Lạc Thành kết hôn, có đúng như vậy không?

- Anh hỏi chuyện này để làm gì?

- Em cùng Ngô Lạc Thành kết hôn, sau khi kết hôn với anh ta thì em chắc chắn sẽ muốn sinh thêm con. Đến lúc đấy em sẽ chỉ chăm sóc được con của em và Ngô Lạc Thành, không thể để ý nhiều đến Thiên Vũ được.

- Tôn Hạo, anh nói những điều này phải chăng là muốn cùng em tranh giành quyền nuôi con sao?

Ban đầu nghe giọng của Tôn Hạo, tôi nghĩ anh cũng chỉ muốn tôi xác định rõ thân phận của Thiên Vũ thôi. Nhưng thật không ngờ chúng tôi nói chuyện đến lúc này, anh đã có ý muốn cùng tôi tranh giành quyền nuôi con.

- Anh không có ý như vậy. Tử Lăng, anh cho em hai sự lựa chọn, một là cùng anh kết hôn lần nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho Thiên Vũ. Hai là em cứ việc kết hôn cùng Ngô Lạc Thành, còn quyên nuôi Thiên Vũ thì hãy giao lại toàn bộ cho anh.

Tôi nghe đến đây thì bật cười, giọng nói đầy ý mỉa mai:

- Tôn Hạo, em nói cho anh biết, không chỉ có hai sự lựa chọn mà anh nói đâu, còn có cả lựa chọn thứ ba đấy. Anh biết lựa chọn thứ ba là gì không? Đó chính là em và anh sẽ gặp nhau tại tòa tranh giành quyền nuôi con, đến lúc đấy xem ai thắng ai thua.

- Em thật sự muốn như vậy sao?

- Tại sao lại không? Là tại anh ép em đi đến bước đường này thôi. Tôn Hạo, anh đừng mơ đoạt quyền nuôi Thiên Vũ từ tay em. Cho dù có phải trả bất cứ giá nào, em cũng không để anh như ý được.

Tôn Hạo im lặng một hồi rồi mới nói tiếp:

- Tử Lăng, là em muốn cùng anh tranh giành quyên nuôi con?

- Phải, chúng ta sẽ gặp nhau trước tòa.

- Nếu em đã muốn như vậy, được, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa. Anh cũng muốn có bằng được quyền nuôi con.

- Anh đừng mơ. Không bao giờ được đâu.

Tôi tức giận cầm túi xách rồi rời đi ngay, một chút cũng không ngoảnh đầu lại nhìn Tôn Hạo lần nữa. Tôi từng nghĩ về lần tôi cùng anh gặp lại, nhưng không nghĩ giờ chúng tôi lại đối đầu nhau thế này.

………………………………

Tôi đã ngay lập tức gọi điện cho Lâm Dao và nói cho cô ấy nghe chuyện này. Không cần Lâm Dao đến nhà, tôi tiện đường đi đến nhà cô ấy luôn.

Khi vừa gặp Lâm Dao, tôi đã ôm lấy cô ấy mà khóc lớn. Tôi biết, lúc này chỉ có khóc mới giải quyết được vấn đề mà thôi.

- Tử Lăng, bình tĩnh, bình tĩnh lại đi.

Lâm Dao nói thì nói như vậy nhưng tôi làm sao còn bình tĩnh được chứ. Mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.

- Nói cho mình nghe đi xem có chuyện gì đã xảy ra.

Tôi cầm lấy giấy lau từ tay Lâm Dao, không khóc nữa, được một lúc thì nói:

- Hôm nay Tôn Hạo tìm gặp mình, anh ấy nói đã biết Thiên Vũ là con của mình với anh ấy, thậm chí là anh ấy còn xét nghiệm xong ADN luôn rồi.

- Cái gì? Nhanh như vậy sao?

- Tôn Hạo nói, muốn cùng mình quay lại lần nữa. Nếu không muốn cùng anh ấy quay lại thì mình hãy giao quyền nuôi Thiên Vũ cho anh ấy. Mình đã nói dối Tôn Hạo là mình sắp cùng Lạc Thành kết hôn rồi.

Lâm Dao lắc đầu rồi rót cho tôi một cốc socola nóng, nói rằng:

- Nghe như thế và cậu đã tức giận, muốn cùng với Tôn Hạo tranh giành quyền nuôi Thiên Vũ?

- Phải.

- Tử Lăng, cả cậu và Tôn Hạo đều có khả năng được quyền nuôi dạy Thiên Vũ cho đến khi thằng bé trưởng thành. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, mình thấy khả năng cậu thắng kiện là khá nhỏ.

Tôi bỗng nhiên nhíu mày lại khi nghe thấy Lâm Dao nói như vậy. Rốt cuộc là tại sao khả năng thắng kiện của tôi lại nhỏ?

- Dao Dao, mình không hiểu ý cậu lắm.

Tôi lại nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Dao, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi mà nói:

- Cậu chắc cũng biết, nếu như kiện tụng ra tòa, luật sư đại diện của Tôn Hạo chắc chắn sẽ là Tống Thừa Huân?

- Tống Thừa Huân?

- Phải, Tống Thừa Huân. Ở thành phố B này đều biết, Tống Thừa Huân chưa từng thua một vụ kiện nào.