Tôi đã kết hôn với Tôn Hạo cũng đã được 3 tháng, thời gian này cảm thấy cũng bình thường và thật sự, tôi chẳng thấy tôi với anh giống vợ chồng một chút nào cả. Tôn Hạo đối với tôi chẳng mấy tình cảm nhưng chưa đến nỗi hờ hững ghét bỏ ra mặt cả. Chúng tôi hàng ngày chạm mặt, cùng nằm trên cùng một chiếc giường nhưng sao thấy xa cách quá.
Tôi còn nhớ 15/8 là sinh nhật của Tôn Hạo, tôi đã cất công đi lòng vòng khắp cả thành phố B này chỉ để mua một chiếc cà vạt làm quà cho anh. Không những vậy, tôi còn “lượn lờ” không biết bao nhiêu trang web chỉ để học làm bánh sinh nhật cho anh. Hôm ấy trông anh có vẻ như rất vui còn cảm ơn tôi nữa, làm tôi cứ nghĩ là mối quan hệ giữa tôi và anh đã tiến triển hơn. Nhưng có vẻ như tôi đã nhầm to rồi. Vốn dĩ chẳng có thay đổi gì cả.
Sáng hôm nay mẹ chồng tôi phát bệnh phải đưa gấp vào bệnh viện. Tôi lo lắng muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho bà nhưng bố chồng tôi bảo không cần, nói tôi cứ về nhà, ông sẽ chăm sóc được. Bố chồng cũng không để Tôn Hạo ở lại vì mấy ngày qua anh bận rộn quá không được nghỉ ngơi. Tôi cũng không làm khác ý ông, lẳng lặng trở về nhà.
9 giờ tối.
Tôi nhìn đồng hồ lần thứ bao nhiêu rồi chẳng biết, lại suy nghĩ về việc đã muộn rồi nhưng chưa thấy Tôn Hạo trở về. Nhưng tôi không gọi điện cho anh vì nghĩ chắc ở bệnh viện có việc gì đấy.
Nhưng khi tôi vừa xuống tầng để lấy nước uống thì thấy xe của Tôn Hạo. Thì ra là anh đến chỗ Tống Thừa Huân rồi uống say, Tống Thừa Huân chẳng còn cách gì đành lái xe đưa anh về nhà. Sau khi đưa Tôn Hạo vào trong phòng ngủ thì Tống Thừa Huân cũng cáo từ luôn.
- Thiếu phu nhân, trà giải rượu đây.
- Thím cứ để đấy cho cháu đi ạ. Mà phải rồi thím Lã, bây giờ cũng không còn sớm nữa nên thím đi nghỉ đi.
- Nếu có gì thì Thiếu phu nhân cứ gọi tôi.
- Vâng ạ.
Thím Lã vừa rời đi, tôi vội cầm ngay chén trà giải rượu cho Tôn Hạo uống. Sau khi anh uống xong, tôi lại vào trong nhà tắm lấy khăn lau mặt cho anh nhưng nào ngờ anh lại nắm chặt lấy cổ tay tôi và đè tôi xuống. Bờ môi anh áp chặt lấy môi tôi nhưng khi ấy tôi không kháng cự gì.
……………………………
Sáng hôm sau tôi mơ hồ tỉnh dậy, cả người cảm thấy đau nhức vô cùng. Chuyện đêm hôm qua như thế nào, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhìn sang bên cạnh, Tôn Hạo đã không thấy đâu nữa nhưng hơi ấm của anh vẫn còn, mùi rượu cũng vẫn phảng phất. Tôi vội lấy áo ngủ ở dưới đất mặc vào.
Lật chăn lên, tôi nhìn thấy một vết máu đỏ ở bên trên đó. Tôi chỉ thở dài nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Tiếng cửa mở phòng tắm vang lên, Tôn Hạo bước ra ngoài. Nhìn thấy anh, gương mặt tôi đỏ bừng lên. Đối với tôi thì chuyện này thật sự có gì đó khiến tôi xấu hổ, dù tôi và anh đã là vợ chồng. Tôi vội cúi gằm mặt xuống, chạy nhanh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Đến lúc tôi ra khỏi nhà tắm thì cũng đã là 1 tiếng sau đó, Tôn Hạo lúc này cũng đã đi đến bệnh viện rồi. Ga giường cũng đã được thay mới, có lẽ anh cũng đã nhìn thấy vệt máu kia rồi.
Nhưng… anh nghĩ gì?
- Thiếu phu nhân?
- Dạ?
Thím Lã gọi khiến tôi giật mình. Từ nãy tới giờ tôi cứ mải suy nghĩ chuyện tối qua mà quên mất không ăn sáng.
- Thiếu phu nhân, bữa sáng nay tôi làm không ngon hay sao mà cô không ăn vậy? Hay là cô muốn ăn gì khác thì bảo với tôi, tôi sẽ làm cho cô.
- Không, không ạ. À phải thím Lã, sáng nay Hạo đi làm lúc nào vậy ạ?
- 7 giờ 15 cậu ấy đã đi rồi ạ, cũng không ăn sáng gì cả. Nhưng trông gương mặt Thiếu gia có vẻ mệt mỏi, hình như có gì đó không vui.
Không vui? Chuyện gì khiến anh không vui? Là chuyện công việc của anh… hay là chuyện cùng tôi đêm qua? Nếu anh không vui về chuyện đêm qua vậy thì việc đó là anh muốn hay chỉ vì say rượu?
…………………………………
Cả ngày hôm nay tôi ngoài việc đến bệnh viện thăm mẹ chồng ra thì chỉ ở nhà. Thật ra chuyện tôi và Tôn Hạo tối qua cũng chẳng có gì to tát cả, dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng nhưng tôi vẫn cứ suy nghĩ mãi. Không biết có phải tôi đã nghĩ quá hay không nữa.
Tôi ngồi xem TV mà cũng không hẳn chú ý đến chương trình đang phát sóng kia, để rồi giật mình khi nghe thấy tiếng xe ô tô của Tôn Hạo.
Tôi bước đến chỗ cửa sổ nhìn, vừa đúng lúc Tôn Hạo xuống xe đi vào trong. Hôm nay anh không như hôm qua, hôm nay trông anh vẫn ổn, dáng đi cũng rất bình thường.
Tiếng cửa phòng mở ra, tôi quay người lại thì nhìn thấy Tôn Hạo. Gương mặt anh vẫn trầm trầm như vậy, chẳng biểu hiện gì nhiều.
- Đã muộn thế này rồi mà sao em chưa ngủ?
Tôi mỉm cười nhìn anh, vẻ ngượng ngùng và xấu hổ sáng nay cũng không còn nữa, chỉ hỏi:
- Hôm nay anh bận lắm à? Đã ăn cơm tối chưa vậy?
- Anh ăn ở bệnh viện rồi.
Tôn Hạo đặt điện thoại và ví tiền lên tủ đầu giường, anh cũng cởi áo vest ra, tuy không hoàn toàn nhìn về hướng tôi nhưng những câu nói sau đó của anh vẫn là nói cho tôi nghe:
- Em cũng biết công việc của anh rất bận, vì thế mà thời gian về nhà cũng chênh lệch lắm. Em không cần tối nào cũng phải đợi anh như thế đâu, cứ ngủ sớm đi cũng được. Cứ thức khuya như thế này sáng mai ngủ dậy dễ đau đầu lắm. Mà sức khỏe của em cũng hơi yếu, trời đêm lại còn se lạnh, rất dễ bị cảm. Nhớ là nên đóng cửa vào buổi tối.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, anh nhẹ nhàng đi đến gần chỗ tôi, đóng cửa sổ lại. Trong lòng lúc này cũng ấm áp lạ thường.
- Có nước nóng đấy, anh đi tắm đi.
- Anh biết rồi. À phải, ngày mai mẹ sẽ xuất viện, vừa rồi anh có qua chỗ phòng của mẹ, mẹ bảo anh nói với em là ngày mai không cần em đến bệnh viện đâu, cứ ở nhà là được rồi. Mẹ nói em làm bánh ngọt rất ngon nên mai làm cho mẹ một chút ăn cho đỡ đắng miệng.
- Vâng.
- Anh đi tắm, em ngủ đi.
Tôn Hạo đi thẳng vào trong phòng tắm, tôi cứ nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại.
Tôi lại trèo lên giường, thật sự là lúc này tuy đã khuya nhưng không tài nào ngủ được. Tôi cầm điều khiển TV bấm qua bấm lại rồi dừng ở một kênh phim, chăm chú ngồi xem.
Khi Tôn Hạo bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn thấy vẻ hơi bất ngờ của anh. Có lẽ anh nghĩ tôi đã ngủ, không ngờ tôi vẫn còn thức đến tận bây giờ.
Anh ngồi lên giường rồi quay sang nhìn tôi, giọng trầm ổn hỏi:
- Sao thế?
Tôi lắc đầu, chỉ nói:
- Không có gì cả.
Anh lại im lặng một hồi rồi mới hỏi tiếp:
- Thật ra, anh có chuyện muốn hỏi em.
Tôi nhìn anh chằm chằm, môi mím lại, hai bàn tay cũng nắm chặt vào nhau, có chút lo lắng về chuyện mà anh sắp hỏi. Tôi không biết anh muốn hỏi gì, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh thì e rằng chuyện này chắc cũng khá quan trọng, với anh và cũng có lẽ với cả tôi.
- Em thấy cuộc hôn nhân của hai chúng ta như thế nào? Em có hoàn toàn vừa ý hay không?
Nghe câu hỏi này của Tôn Hạo mà tay tôi run lên, trong lòng lúc này cảm thấy sợ hãi. Anh hỏi như thế là có ý gì?
Khi ấy tôi chỉ nghĩ, anh hỏi câu này phải chăng là anh đã chán ngán tôi, muốn cùng tôi ly hôn? Ban đầu anh đồng ý cùng tôi đám cưới, vốn dĩ anh cũng đâu có yêu tôi, chỉ là mình tôi đơn phương mà thôi.
Tôn Hạo vẫn đang nhìn tôi, anh chờ tôi cho anh một câu trả lời, nhưng tôi biết nên nói với anh như thế nào đây?
- Em có cảm thấy hạnh phúc khi kết hôn cùng anh không?
- Em… em…
Đáng lý ra tôi sẽ nói “có”, nhưng chẳng hiểu sao khi cứ nhìn gương mặt của Tôn Hạo thì tôi lại chẳng thể nói thêm được bất cứ điều gì nữa. Tôi biết bộ dạng của tôi lúc này là như thế nào, một gương mặt bối rối và cũng lo lắng.
- Anh biết rồi, anh biết câu trả lời của em rồi. Còn chuyện tối hôm qua, anh thật sự xin lỗi.
- Thật ra em…
- Muộn rồi, ngủ đi.
Tôn Hạo nằm hẳn xuống giường, xoay lưng lại với tôi. Tôi quay sang nhìn anh, nhìn gương mặt nghiêng của anh lúc này. Nghĩa là sao đây? Tại sao hôm nay anh lại nói với tôi những điều này chứ?
Tôi tắt đèn ngù rồi cũng nằm xuống, mắt hướng nhìn ra phía cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài kia. Vốn dĩ tôi đã mất ngủ, nhưng nghe xong câu hỏi của Tôn Hạo, tôi biết chắc là đêm nay tôi không ngủ được rồi.
Tôi cứ suy nghĩ mãi, suy nghĩ cho đến tận sáng hôm sau mà vẫn chưa tìm được cho mình một câu trả lời.