Tôi vừa về chưa được bao lâu thì Lạc Thành cũng đưa Thiên Vũ về. Kể từ khi tôi đưa Thiên Vũ cùng về thành phố B thì bận rộn công việc không thể đưa thằng bé đi chơi được. Cũng may có Lạc Thành thường xuyên đưa Thiên Vũ đến chỗ làm của anh và chơi ở đó. Lạc Thành từng nói với tôi anh không biết chăm sóc trẻ nhỏ nhưng không đúng, anh giờ chăm sóc Thiên Vũ còn thành thục hơn cả tôi nữa. Thật sự thì Lạc Thành rất tốt, chỉ là tôi không xứng với anh ấy mà thôi. Vẫn còn nhiều cô gái xứng với anh hơn tôi.
- Thiên Vũ à, con vào trong phòng chơi để mẹ và bố nuôi con nói chuyện một lát có được không?
- Vâng ạ.
Tôi vào bên trong pha một tách café cho Lạc Thành, anh nhìn tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Hôm nay, tôi phải nói mọi chuyện cho anh nghe.
- Em làm sao vậy, hôm nay em có gì đó rất lạ.
- Chỉ là có chuyện muốn nói với anh thôi.
- Chuyện gì vậy?
Tôi kể hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho Lạc Thành nghe, từ việc tôi đi gặp Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương cho đến việc tôi đến bệnh viện gặp Tôn Hạo rồi cùng anh hóa giải mọi hiểu lầm trước đây. Tôi cũng nói cho Lạc Thành biết, tôi muốn cùng Tôn Hạo kết hôn lại lần nữa, bây giờ anh đang bệnh, tôi muốn cùng Thiên Vũ ở bên cạnh anh để cùng anh vượt qua khó khăn lần này.
- Em xin lỗi.
Nụ cười của Lạc Thành cũng không còn tự nhiên như trước nữa nhưng tôi biết, anh cười là vì không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều mà thôi.
- Tại sao lại xin lỗi anh?
Câu hỏi của Lạc Thành lại khiến tôi buồn hơn.
- Em xin lỗi vì đã phụ tình cảm của anh.
Lạc Thành bỗng cười lớn, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói:
- Khiếp, em cứ làm như là em đã lừa tình anh vậy. Đúng là anh yêu em, cũng đã từng cầu hôn em nhưng em từ chối anh rồi còn gì. Anh ấy à, chỉ là đơn phương thôi. Tử Lăng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh biết là anh sẽ buồn một thời gian dài nhưng chỉ cần em hạnh phúc thì anh cũng rất vui rồi.
- Sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?
- Sao lại không thể chứ. Nếu như em gặp khó khăn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng giúp đỡ em. Còn nữa, nếu Tôn Hạo mà bắt nạt em thì em chỉ cần bảo anh là anh sẽ cho anh ta một trận.
Vốn tâm trạng đang nặng nề, những lời nói của Lạc Thành đã khiến cho tôi cười, cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi dang tay ôm lấy Lạc Thành, mắt hơi cay, nói rằng:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh bao nhiêu năm qua đã ở bên giúp đỡ em. Anh không biết đâu, anh đã giúp cho cuộc đời em thay đổi. Nếu như không có anh, em không biết là mình sẽ vượt qua những ngày tháng đơn độc kia như thế nào nữa.
- Em chỉ cần nhớ, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, nếu em cần anh, dù bất cứ lúc nào anh cũng có thể xuất hiện.
- Em nghĩ tương lai em vẫn phải làm phiền anh dài dài.
- Được.
Tôi không làm được gì cho Lạc Thành nên tôi cảm thấy rất áy náy. Nhưng cũng may trước đó tôi không đề xuất việc cùng anh bắt đầu, nếu không thì tôi không biết mình sẽ phải làm gì vào lúc này. Trong thâm tâm tôi, tôi chỉ mong Lạc Thành sẽ sớm tìm được một người con gái tốt có thể ở bên cạnh anh, cho anh một hạnh phúc mà anh đáng được có.
………………………………
Sắp xếp xong đồ đạc, tôi lái xe đưa Thiên Vũ cùng đến nhà họ Tôn. Đi được một đoạn, thằng bé quay sang hỏi tôi:
- Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại phải rời nhà của bố nuôi vậy ạ?
- Thiên Vũ, con có muốn gặp bố đẻ của con không?
- Tất nhiên là có ạ.
- Bây giờ chúng ta chuyển đến nhà bố con, ba người chúng ta sẽ sống cạnh nhau, mãi mãi.
Nhưng trông gương mặt Thiên Vũ có vẻ không được vui lắm, tôi đoán có lẽ là liên quan đến Lạc Thành.
- Tại sao bố nuôi không sống cùng với chúng ta?
- Bố nuôi cũng có cuộc sống riêng của bố nuôi mà.
- Vậy sau này con có được gặp bố nuôi nữa không?
- Con muốn gặp lúc nào cũng được.
Kể từ ngày Thiên Vũ chào đời cho đến tận bây giờ, người ở bên cạnh thằng bé không phải là bố đẻ mà là Lạc Thành. Bây giờ tôi quay về với Tôn Hạo còn Lạc Thành tương lai cũng sẽ có một cuộc sống khác, tuy Thiên Vũ sẽ buồn một khoảng thời gian nhưng có thể làm được gì chứ? Nhưng không sao cả, nếu Lạc Thành muốn gặp Thiên Vũ thì tôi cũng sẽ đồng ý, chúng tôi vẫn luôn là những người bạn tốt của nhau.
………………………………..
Lúc tôi lái xe đến biệt thự của Tôn gia thì đã thấy bố chồng tôi đứng ở bên ngoài đợi, còn có cả thím Lã nữa.
- Về rồi về rồi. Thím Lã, thím ra giúp Tử Lăng mang đồ đi.
- Vâng.
Tôi mở cửa xe cho Thiên Vũ, bố chồng liền hỏi:
- Đây là Thiên Vũ đúng không?
- Vâng ạ. Thiên Vũ, mau chào ông nội đi con.
- Cháu chào ông nội ạ.
- Ngoan, ngoan lắm, mau vào trong thôi.
Thím Lã phụ giúp tôi mang đồ vào trong nhà. Hôm nay sau khi tôi rời khỏi bệnh viện thì Tôn Hạo đã gọi điện về nhà dặn thím Lã dọn dẹp lại căn phòng ngày trước của anh và tôi. Căn phòng này vẫn vậy, không khác gì hồi tôi mới đi, nhưng bây giờ, ấm áp và có sức sống hơn rồi.
- Thiếu phu nhân, Thiếu gia đã thông báo tin mừng này khiến tôi rất vui. Lần trước Thiếu phu nhân trở về, tôi cứ nghĩ hai người không còn cơ hội nào nữa, cũng cảm thấy rất tiếc.
- Cháu cũng không nghĩ có ngày mình lại có thể quay về đây. Thật đúng là số trời đã định rồi.
- Kể từ ngày Thiếu phu nhân rời đi, Thiếu gia cũng không ở trong căn phòng này nữa nhưng bảo tôi là đừng thay đổi gì cả, cứ giữ nguyên như vậy, hàng ngày vào dọn dẹp một chút thôi.
Mọi thứ vẫn được giữ nguyên kể từ khi tôi đi nhưng còn một số thứ đã cũ rồi, cần phải thay thôi. Tôi định khi nào Tôn Hạo xuất viện sẽ cùng anh đi mua sắm một số thứ trang trí lại cho căn phòng này.
- Thiếu phu nhân, bao giờ cô và Thiếu gia đi đăng ký kết hôn lại vậy? Nếu đã đăng ký kết hôn lại thì chắc cũng phải làm thêm một đám cưới nữa đúng không? Cô đã chuẩn bị gì chưa?
- Cháu chưa nghĩ nhiều về việc ấy, cứ để Hạo xuất viện trước đã rồi tính sau, thời gian vẫn còn dài mà.
- Cũng phải, hai cô cậu vẫn còn trẻ.
Thím Lã cũng nói rằng, Thiên Vũ rất giống với Tôn Hạo, chỉ cần nhìn thoáng qua là cũng đủ để nhận ra rồi. Thiên Vũ rất giống anh, tôi biết như vậy nên khi đưa thằng bé cùng về đây, tôi đã rất lo lắng. Nhưng bây giờ không sao nữa rồi, không còn việc gì phải lo lắng nữa.
………………………………
Tối hôm ấy tôi đưa Thiên Vũ cùng đến bệnh viện thăm Tôn Hạo. Nhìn thấy thằng bé, trông anh rất vui.
- Bố ơi, mẹ nói là từ nay mẹ và con sẽ chuyển về sống cùng với bố.
- Phải, từ nay chúng ta sẽ sống ở bên nhau. Thiên Vũ, đợi sau khi bố ra viện rồi sẽ đưa mẹ con con đi chơi, có được không?
- Được ạ.
Thiên Vũ còn nhỏ nên thằng bé không nghĩ quá phức tạp về chuyện của tôi và Tôn Hạo. Tôi và Tôn Hạo sẽ cố gắng hết sức để bù lại khoảng thời gian 5 năm thiếu thốn của Thiên Vũ, cho thằng bé một cuộc sống hạnh phúc nhất.
- Sao em không ở nhà nghỉ ngơi, đến bệnh viện làm gì?
Tôn Hạo nắm lấy tay tôi, so với hồi sáng thì gương mặt anh bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi, trông cũng không còn thấy mệt mỏi nữa.
- Không biết nữa, thích thì đến thôi.
- Bác sĩ Trần bảo tình hình sức khỏe của anh đã ổn định hơn rồi, có thể ngày kia sẽ được xuất viện. Đến hôm ấy chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?
- Được. Sau khi kết hôn rồi, em muốn cùng anh đi mua sắm vài thứ trang trí cho phòng của chúng mình, có mấy đồ đạc cũ quá rồi.
- Ừ.
Có lẽ chẳng ai giống chúng tôi, ở ngay bệnh viện mà tính đến chuyện cưới xin. Cũng thật hài hước.
Tôn Hạo nói với tôi, anh muốn cho tôi một đám cưới, cùng tôi đi tuần trăng mật cho trọn vẹn. Tôi đương nhiên là thích có một lễ cưới nhưng cuối cùng lại phản đối ý của anh. Tôi nói, tôi muốn một bữa tiệc cưới đơn giản thôi, đơn giản nhưng vẫn lãng mạn và hạnh phúc, thế là đủ rồi. Tôn Hạo ngay lập tức đồng ý, có lẽ anh không biết tôi sợ anh bận rộn chuẩn bị đám cưới lại mệt, sức khỏe anh không được tốt lắm. Anh nói anh vẫn khỏe nhưng tôi biết chứ, sức khỏe của anh bây giờ không còn được như xưa nữa rồi.
Nhưng đối với tôi, có đám cưới hay không không quan trọng, cái quan trọng là tôi được ở bên cạnh Tôn Hạo, chúng tôi còn có Thiên Vũ nữa. Cho dù không có gì thì vẫn sẽ hạnh phúc mà thôi.