Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 45: Trả thù thất bại




Buổi trại 2 ngày 1 đêm đã kết thúc mĩ mãn trong sự vui vẻ và hồ hởi của lũ học sinh. Lớp tôi năm nay khá bội thu khi đạt được hai giải nhì trò chơi lớn cùng múa dân vũ cộng thêm giải ba múa lửa, khuyến khích cổng trại cùng tiền ẩm thực. Nhiêu đó đủ dư cho một buổi party ngoài trời. Tất niên năm nay không bị tụi nó cho nhịn đói rồi. Tôi hớn hở thu dọn đồ đạc của mình gọn gàng rồi chạy ra ngoài cổng đợi bố tới đón. Hắn đã đứng ở gốc cây tự lúc nào, thấy tôi thì mỉm cười ngọt ngào ngoắc tay ra hiệu.

Trước khi ra khỏi cổng trường, tôi cố ngoái đầu lại nhìn. Mọi người đã nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến tích, những cổng trại đã bị tháo dỡ. Sân trường lại mất đi vẻ tươi sáng, màu sắc mà quay về với thời nguyên sơ, đơn giản và khá u buồn. Từng tốp xe nối đuôi nhau để ra về, ai ai cũng mong mau về sớm để bắt đầu kỳ nghỉ Tết 2 tuần. Nhanh thật! Mới ngày nào tôi còn chí chóe với hắn khi hắn thi đậu trường tôi vậy mà mùa xuân đã đến rồi. Đồng nghĩa với niềm vui Tết đến Xuân về chính là nổi lo lắng, bồn chồn khi thời gian hắn và tôi cùng sống dưới một mái nhà càng bị rút ngắn đi. Chắc chẳng còn những lần tôi được ngồi sau xe hắn, được hắn chở đi học, được đút tay vào túi áo khoác của hắn để giữ ấm vào mỗi buổi sáng nữa rồi.

Thôi đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Nhức não lắm. Bây giờ hắn vẫn đứng trước mặt tôi cùng đợi bố với tôi dưới gốc cây này là tốt lắm rồi, không thể đòi hỏi gì thêm nữa. Hắn sẽ có cuộc sống riêng của hắn, tôi chẳng thể nào thay đổi được cũng chẳng thể cứ xen vào. Thu lại những suy nghĩ sầu thảm, tôi chạy lại chỗ hắn. Hắn ga lăng xách giúp tôi balo, tôi đưa vẻ mặt cảm kích một cách “lố lăng” nhìn hắn làm hắn bật cười. Những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc này, tôi nên khắc sâu trong đầu thì hơn, không nên lãng phí chất xám mà còn hại mình khi nghĩ đến những chuyện buồn.

"Làm gì mà mặt đần thối thế?" - Hắn cười hì hì nháy mắt hỏi.

"Ai đần thối, tán chết giờ." - Tôi giơ tay định nhéo má hắn.

"Tít tít" tiếng còi xe quen thuộc vang lên bất ngờ cắt đứt cuộc nói chuyện nhảm của hai đứa. Bố thò đầu ra cửa xe, mặt mày sáng rỡ một cách lạ thường, miệng cười toe toét. Tôi nhanh chân chạy ra xe chào bố rồi trèo lên. Hắn thì nặng nhọc xách hai cái balo to oạch, nhích từng bước một, thấy hơi tội nhưng mà kệ đi, ai bảo dám kêu tôi đần thối, xí.

"Xuống xách giùm em đi con." - Mẹ quay lại, dịu dàng nói.

Í mẹ cũng đi cùng bố hả? Nãy giờ lo nhìn hắn không để ý. Tôi lập tức đánh ánh nhìn của mình về phía mẹ định chống chế. Nhưng ôi trời, hôm nay mẹ ăn vận ghê ta. Mẹ bận một chiếc váy vàng nhạt, nơi tay áo điểm xuyến một chút hoa hồng nhỏ xíu, thắt ngang eo là một dãy ren trắng tinh, đẹp mắt. Mẹ quay đầu lại làm mái tóc dài suôn mượt ấy khẽ rơi xuống che phần nửa khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Ánh nắng như cũng e dè sợ làm hư vẻ đẹp thuần khiết của mẹ mà nâng niu, bao quanh mẹ, trông mẹ chẳng khác nào nữ chính ngôn tình. Đẹp một cách cao quý nhưng không chói lóa mà nhẹ nhàng, thanh khiết.

"Hạ, con không nghe mẹ nói à?" - Mẹ nhíu đôi mày nâu được cắt tỉa gọn gàng nhìn tôi.

"A, dạ?" - Tôi do bị vẻ đẹp của mẹ thu hút mà ngu người. Á á á, mẹ ơi, mẹ chính là ngự tỷ của lòng con.

"Con xách đồ giùm Khải đi." - Mẹ kiên nhẫn nhắc lại lời vừa nãy, không quên ngắt mũi tôi một cái.

"Khỏi đi mẹ ơi. Con lên rồi." - Hắn cuối cùng cũng trèo lên xe được, trên trán mấy giọt mồ hơi trượt xuống theo gò má.

"Con bé này, cứ bắt nạt em." - Mẹ nhăn mặt một cách "đáng yêu" nhìn tôi, rồi quay qua hắn cười hiền diệu. - "Trại vui không con?"

"Vui chứ mẹ. Hồi cấp hai chẳng bao giờ được cắm trại qua đêm cả." - Hắn cố định tư thế ngồi cạnh tôi, hướng mắt lên nói chuyện với mẹ. - "À con gặp một chuyện vui lắm. Có người đến em trai cũng nhìn nhầm đi nắm tay người lạ đấy mẹ."

"Hả?" - Mẹ cùng bố đồng thanh hỏi.

"Ha ha, không có gì?" - Hắn cười trong đau đớn khi bị tôi nhéo, cáu, ngắt không thương tiếc.

Tên này ngày càng lộng hành. Định trả thù hả? Mơ đi nha. Tôi lườm nguýt hắn một cái, dùng đôi mắt chứa đầy sự đe dọa nhìn hắn, ép hắn im miệng. Về nhà biết tay chị nhá! Hắn cười hí hửng bắt lấy bàn tay đang đặt nơi đùi hắn mà nhéo của tôi, sau đó nắm chặt. Tôi nhất thời đỏ mặt, miệng lắp bắp, mấy câu chửi soạn sẵn trong đầu tự dưng theo gió mà bay, bay, bay. Tay tôi cứng đờ nháy mắt nhìn hắn ra hiệu bố mẹ còn ngồi đằng trước kia nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, miệng cười nhẹ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Ruốt cuộc chỉ có mình tôi là như con gà mắc tóc lo lắng vô ích. Haizzz, hắn không sợ thì làm sao tôi phải sợ, có gì đổ hết tội lỗi cho hắn là xong. He he he. Yên tâm để tay mình nằm gọn trong tay hắn, tôi hướng mắt ngắm cảnh vật xung quanh. Từng hàng cây lướt nhanh qua mắt tôi, nhạt nhòa, từng dòng người ùa ùa tấp nập, tất bật như không bao giờ nghỉ ngơi. Không khí mùa xuân đã tràn về đây. Từng nhành mai, chậu mai, cây kiểng, hoa cúc,... được bày bán khắp nơi, chỉ riêng đoạn đường gần trường tôi là đã năm sáu chỗ. Vỉa hè được trang trí bởi nhiều cánh hoa tươi thắm đủ màu sắc, trên cao giăng đầy những dãy đèn led đỏ xanh vàng tím tô điểm cho bầu trời. Cứ đến Tết là thế. Từng dãy phố con đường đều được trang hoàng siêu cấp rực rỡ.

Ngồi nhìn ngắm một hồi tôi mới nhận ra đường bố đang chạy không phải về nhà. Tôi ngu ngơ nhoi người lên hỏi bố.

"Ủa đi đâu vậy bố?"

"Đi ăn mừng dịp được nghỉ xả hơi đầu năm." - Bố cười khúc khích nhìn mẹ.

"Yeahhh!!!" - Lâu lắm rồi nhà tôi chưa được ăn ngoài. Thích quá!

Tôi ngồi lại vị trí cũ. Quay qua nhìn hắn. Hắn vẫn đang bận rộn ngắm xe, tay còn đang nắm chặt tay tôi không buông mặc kệ mối nguy hiểm đang ngồi trước. Thích chơi trò mạo hiểm cảm giác mạnh đây mà. Tôi tặc lưỡi chọt eo hắn mấy cái. Hắn bị nhột liền quay qua nhìn thủ phạm. Tôi đá lông nheo trêu hắn, còn chưa kịp cười thì đã bị búng trán tàn bạo. Thế là "chiến tranh" bùng nổ. Hai đứa âm thầm "tung chiêu" nhằm "đả thương" đối phương, rồi lại bụm miệng cười suốt nguyên đoạn đường đến nhà hàng.

"Đến rồi nè hai đứa. Một ngày không oánh lộn không chịu được sao? Hạ à em nó nghẹt thở." - Mẹ cắt ngang chiêu kẹp cổ của tôi.

"Ủa ăn ở đây sao?" - Tôi há hốc miệng nhìn nhà hàng "chặt chém" trước mắt.

Tại cái nơi này tôi đã bị hắn troll một vố thật đau. Còn vì hắn mà bỏ lỡ một bữa ăn ngon. Ha ha, hôm nay phải phục thù thôi. Tôi nham hiểm soạn sẵn kế hoạch trả thù trong đầu.

"Đúng rồi. Lúc trước con với thằng Khải chẳng hiểu tại làm sao mà đang nửa chừng bỏ về không ăn được." - Bố tôi gật đầu bước xuống xe.

"Chúng nó đi chơi đấy." - Mẹ trợn mắt hăm dọa. - "Lần này hai anh chị thử trốn bố mẹ mà bỏ đi chơi xem."

"Đã bảo là học thêm nghỉ bất ngờ mà mẹ." - Tôi xới lới lấy lòng mẹ.

Mẹ tôi tặc lưỡi rồi quay gót bỏ đi cùng bố. Tôi lẽo đẽo theo sau, còn hắn bây giờ mới lết xuống. Cái hoàn cảnh này, cái vị trí này, thật rất quen nha. Hắn lần đó dám chọc tức tôi ngay trước cổng đây nè. Tôi lúc đó phải nói là nhục đến nỗi hận không thể một đao chém chém chết mình. Một ý nghĩ đen tối bỗng xẹt qua đầu, con ác ma bên trong tôi đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Bộ dạng tôi lúc này nếu bị chụp được chắc chắn sẽ trở thành MEME "độc" nha. Tôi đi tới gần cửa rồi đột ngột dừng lại. Chậm chạp xoay người tôi khẽ nhíu chân mày đưa khuôn mặt khó coi nhìn hắn.

"Chị đau bụng." - Tôi mếu máo nói.

"Sao vậy? Để tôi gọi mẹ nhé." - Hắn lo lắng ra mặt, bộ dạng đầy vẻ "cưng chiều" tôi.

"Thôi thôi. Chị đi vô nhà vệ sinh chút. Cậu theo canh ở ngoài nha. Lỡ có gì còn gọi cậu được." - Tôi giả vờ khụy chân xuống tỏ vẻ đau bụng quằn quại, lết lết đi. Mị quả thật là một diễn viên tài năng (y)

"Ừ." - Hắn đỡ tôi ra nhà vệ sinh.

Tôi chui tọt vào một phòng bất kỳ. Khi yên vị đứng trên thành bồn cầu, tôi quan sát xung quanh. Nhà vệ sinh sang trọng ngàn sao có khác, vẫn như lúc trước, sàn và tường được chăm sóc kỹ càng tới nổi bóng loáng, tôi còn có thể soi mặt mình lên nữa mà. Bồn cầu còn sáng lóa ác nữa. Sau khi quan sát xong tôi cố nín cười, thở vô, lấy sức và hú thật to.

"KHẢI ỚI. VÔ ĐÂY NÓI CÁIIIIIII."

Rất may vì nhà vệ sinh chẳng có ma nào, nếu không thì sẽ bị tôi hù cho mất hồn.

"Nhà vệ sinh nữ sao vào được." - Hắn đáp lại, tiếng không lớn lắm.

"Vào đi. Chị nhờ chút. Giờ không ra được." - Tôi cố ép giọng mình như sắp khóc, diễn sâu đến nổi mọi cảm xúc dồn nén dâng trào.

Vài giây sau tôi nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân. Đồng thời một giọng nói thì thào như ruồi kêu phát lên.

"Chị ở đâu?"

"Đây nè." - Tôi cũng nhỏ nhẹ đáp lại đứng trên bồn cầu thò đầu lên trên khe cửa.

"Rồi chị nói đi." - Hắn vừa thấy tôi liền đi đến gần. Mặt hắn lấm la lấm lét như ăn trộm trông tếu không chịu được.

"Chị có rồi mà không mang. Cậu mua cho chị đi." - Tôi gồng cơ mặt hết cỡ để nó không biến thành một nụ cười mà ép khuôn nó thành một khuôn mặt méo xẹo.

"Gì?" - Hắn đớ người vài giây rồi đỏ bừng mặt.

Gớm cũng biết ngại cơ. Thế mà lúc trước chọc tôi thì khoái trá lắm. Biết tôi đau khổ ra sao không? Há há, đừng nghĩ 2 chúng tôi đã quen nhau rồi mà tôi tha thứ nhé. Mơ đi cưng. Tôi thù dai lắm, ha ha.

"Mua đi nhanh lên. Nhớ mua thuốc đau bụng nữa nghe chưa." - Tôi từ từ thụp đầu xuống, khỏi cần nhìn cũng biết hắn đang bối rối vô cùng.

"Rồi... rồi." - Hắn lắp bắp. Tiếng bước chân một lần nữa vang lên.

Thôi chọc nhiêu đó đủ rồi. Tha cho nè. Tôi mở cửa phóng ra, chỉ vô mặt hắn cười sang sảng. Hắn định đi thật kìa, hắn ra tới cửa rồi đó. Hả dạ quá đi. Sau mấy phút nín nhịn cuối cùng tôi cũng đã được bung xõa, nếu đây không phải nền nhà vệ sinh thì tôi đã lăn đùng ra cười rồi. Tính ra tôi vẫn quá tốt, đáng ra phải để hắn đi mua về mới cười vô mặt mới được, lần sau rút kinh nghiệm.

"Chị dám lừa tôi." - Hắn sau khi biết mình bị lừa, khuôn mặt "đầu lừa" của hắn liền bùng nổ đầy sao.

"Trả lại cho cậu thôi." - Tôi hí hửng định lách qua người hắn để chuồn bỗng bụng lại nhói lên một cái.

Lần này là đau thật. Đau thật đấy. Tôi nín thở, hồi hộp đến căng dây thần kinh. Cảm giác quen thuộc này. Tay tôi run run lôi điện thoại ra xem. Không xong rồi. Quả báo đến sớm vậy sao? Nếu biết đến sớm như vậy thì đã không nghịch dại rồi.

"Lại diễn trò gì đó?" - Hắn dùng đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn tôi.

"Mấy thứ hồi nãy chị nói á. Cậu đi mua đi. Nhanh đi." - Tôi mếu máo, lần này là thật.

"Không." - Hắn thẳng thừng cự tuyệt định bước đi.

"Đừng mà. Lần này không láo đâu." - Tôi nắm áo hắn không buông.

"Thế rồi tôi được gì?" - Hắn quay qua, híp mắt nguy hiểm.

"Kẹo nha." - Tôi nịnh nọt. - "Phòng chị có rất nhiều kẹo."

"Không thích." - Hắn nhướn mày đầy bất mãn. - "Hôn nhé."

"Éo." - Tôi tuy rất là đau khổ nhưng không thể vì thế mà tự hạ thấp mình.

"Vậy thôi." - Hắn hất tay tôi ra giơ chân ra toan bước đi.

"Được rồi. OK. Đi mua đi. Lần này nhất định chị phải được ăn ở đây. Hứa. Thề. Mua đi." - Rồi, tôi thừa nhận, tôi quá yếu đuối. Không! Phải nói là quá mất thể diện.

Tôi ngồi trong phòng vệ sinh, nước mắt đầm đìa thương cảm cho số phận của mình. Ôi cái số kiếp nhọ này khi nào mới hết. Đến trả thù mà còn bị người ta vật lại. Chời ơi, lão Thiên à, biết trêu người quá ha. Sao cứ nhắm tôi mà trêu vậy? Tôi có tội tình gì????