Lại là giấc mơ đó. Cánh đồng hoa oải hương cùng bóng lưng một người đang ngày càng xa dần tôi. Tôi điên cuồng rượt theo, cố gắng giữ người đó lại. Nhưng mặt đất lại vỡ toạt ra, từng mảnh vỡ vương vãi, mặt đất rung chuyển cuốn tôi rơi xuống đáy. Từng cơn gió với mùi oải hương bao quanh người tôi lạnh buốt. Tôi nhìn bàn tay mình, nó đang tan biến. Tôi tuyệt vọng nhìn lên trên, hy vọng một bàn tay nào đó có thể kéo mình lên. Nhưng tôi cứ như thế mà rơi, vô định. Tôi giật mình bật dậy, trán đầy mồ hôi. Tôi giơ bàn tay ra nhìn thử, giấc mơ đó quá chân thực, tay tôi vẫn còn nguyên. Haizz, dạo này tôi căng thẳng quá rồi, ngay cả trong giấc mơ mà tôi còn không thể yên bình một phút. Sao cái cánh đồng hoa đó cứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi hoài vậy nhỉ? Lúc đó tôi đang mải theo đuổi thứ gì chứ?
Nhìn đồng hồ, mới 4h sáng, còn sớm chán. 7h mới phải đi học. Tôi bước xuống giường, mở cửa phòng tìm nước uống. Cổ họng tôi đau rát, khô khốc, thật khó chịu. Vừa bật đèn lên, nhíu mày lại cho ánh đèn đỡ làm nhức mắt. Chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì tôi đã bị dọa cho xém xỉu. Cái tên này, làm cái gì mà không chịu bật đèn vậy trời?
"Làm hết hồn." - Tôi ôm tim nói, không quên lườm hắn một cái cháy mặt.
"Tại chị nhát gan thì có." - Hắn cầm chai nước trong tủ lạnh tu ừng ực rồi hướng chai nước về phía tôi - "Uống không?"
Tôi chìa tay nhận lấy. Hắn khoanh tay lưng tựa vào tù lạnh nhìn tôi, tôi mặc kệ. Đợi tôi uống xong thì hắn liền hỏi:
"Chị nghĩ thông lời tôi nói hôm qua chưa?"
Lời hôm qua nào? Tôi trợn mắt nhìn hắn. Sau vài giây ngu người thì bộ não tôi sau một giấc ngủ dài đã chịu hoạt động. Chu cha mẹ ơi, mới sáng ra đừng khủng bố tinh thần tôi chứ. Tôi mới ngủ dậy thôi mà hắn khiến tôi hại não quá. Nguyên tối hôm qua tôi vì cái câu nói khó hiểu đó của hắn mà quằn quại, mãi mới ngủ được, vậy mà hôm nay hắn lại muốn hành hạ tôi sao? Có gì thì đợi mấy tiếng nữa rồi nói tiếp.
"Chưa thông, chưa thông cái chi hết." - Tôi xua tay đuổi hắn ra khỏi cái tủ lạnh, mở tủ cất chai nước về chỗ cũ, tôi đánh trống lãng - "Sao dậy sớm thế?"
"Không ngủ được, còn chị?" - Hắn bình thản trả lời như đã quá quen thuộc với nó.
"Khát nước." - Tôi đáp cụt ngủn rồi lọt tọt đi về phòng.
Thấy tôi đột ngột bỏ đi hắn cũng vội chạy theo. Ánh đèn tắt ngóm, phòng bếp lại đen ngòm như trước. Hắn cứ vậy lẽo đẽo theo tôi tới tận cửa phòng ngủ của tôi. Chưa hết hắn còn chặn luôn lối vào của tôi, không cho tôi vào. Tôi nhíu mày nhìn hắn, chống nạnh bất lực hỏi:
"Gì vậy anh hai?"
"Tôi nói là tôi ngủ không được." - Hắn nhún vai
"Thì liên quan gì tới chị?" - Đầu tôi ngày càng rối như cục bùi nhùi.
"Chúc tôi ngủ ngon không được hả?" - Hắn nhướn mày chờ đợi.
Cái tên này không ngủ được bị điên hả trời, còn ngủ được có bao nhiêu đâu mà cũng đòi chúc này chúc nọ. Mà cái khuôn mặt đó là sao vậy? Hắn đang dùng bộ mặt đáng thương mèo đi hia, bĩu môi nhìn tôi đấy hả? Cái này gọi là cái trường hợp kì lạ gì vậy? Aizzz đừng để bị dụ, chời ơi đừng có mà quyến rũ tui nữa. Đã kiên quyết không thích hắn nữa mà.
"Ngủ ngon." - Cái miệng không nghe lời này.
"Chị cũng vậy." - Hắn cười như trẻ được kẹo, rồi quay người về phòng như chưa hề có chuyện gì. Còn tôi thì ngơ ngác nhìn hắn, mới sáng ra mà như vậy rồi thì hôm nay sẽ ra sao? Mà không sao, bây giờ tôi đang cảm thấy rất thoải mái.
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Hôm nay đi học tâm trạng tôi khá tốt. Có phải vì lúc sáng không nhỉ? Tôi đánh bộp bộp vào đầu mình cho tỉnh ngủ. Không phải là vì ngày mai là cuối tuần rồi, sẽ được một buổi ngủ nướng. Ráng hôm nay nữa thôi. Mới học chưa được bao nhiêu mà cứ chản nản suốt thì sao mà thi đại học trời. Tôi lại là con heo lười biếng nữa, mạ ơi. À mà ngày mai hắn mở băng nhỉ? Mai là tội lỗi của tôi sẽ được phủ sạch, hắn lại có thể đẹp trai thêm một miếng nữa, còn tôi thì cứ như vậy thôi. Yên yên bình bình mà sống. Vào lớp, sao không thấy mẹ Dĩnh Vy vậy? Chuyện lạ nha, chưa bao giờ nó vô trễ hơn tôi cả. Đừng có nói là là hôm qua hẹn hò muộn quá mà ngủ quên nhá. Hay hẹn ăn sáng với người ta vậy? Chậc chậc.
Tôi moi điện thoại ra bật game chơi, đợi Dĩnh Vy. Dù sao hôm nay cũng không có trả bài miệng hay làm bài tập về nhà. Chơi mãi cũng chán, hôm nay tôi vô lớp sớm quá hay sao mà mãi chưa đánh trống thế này? Nhìn giờ trên điện thoại, còn 5ph nữa, đủ để tôi ra lan can hóng gió. Ủa cô bé thích hắn kìa, te6ng ì nhỉ? À My cô bé hắn nói đến hôm qua này. Hay quá, gặp My ở chỗ này, sẵn tiện tôi thăm dò chuyện hắn nói luôn, tôi phải tìm ra được để dằn mặt hắn. Đồng thời tôi cũng muốn thân hơn với cô bé đó nữa, mối quan hệ lúc trước thật sự là có hơi căng thẳng.
"Chào em, My." - Tôi cười giơ tay ra vẫy vẫy cô bé.
"Chào chị." - Cô bé cũng cười với tôi, không còn cái vẻ đanh đá như lần đầu chúng tôi gặp mặt, mà đáng yêu như lần tôi thấy dưới sân trường.
"Sao em lên đây vậy?" - Tôi nhìn sau lưng cô bé xem coi có hắn không, nếu có thì kế hoạch của tôi bị hỏng hết.
"À em đi kiếm thầy chủ nhiệm lớp chị thôi. Thầy vào lớp chưa?" - Vừa nói cô bé vừa nhón chân nhìn vào lớp tôi.
"Chưa đâu. Chắc lát thầy lên." - Tôi cười, có vẻ hơi gượng. Thật tình tôi chẳng biết nên mở đầu làm sao nữa.
"Mà chuyện chị với Khải sao rồi." - My hỏi tôi, tôi nhìn cô bé. Ánh mắt vẫn còn phảng phất nỗi buồn nhưng nhanh chóng biến mất. Có lẽ cô bé đang dần chấp nhận.
"Chẳng sao cả. Chị cũng như em thôi, thằng nhóc đó thích người khác rồi." - Tôi nhún vai. Tôi phải lập ra hội "Những con người đáng thương" mới được.
"Sao vậy được? Khải nói với em là Khải thích thích chị mà. Chị cũng nghe thấy còn gì? Nếu mà chuyện này là thật thì không thể tha thứ được. Sao cậu ấy có thể lợi dụng chị như vậy chứ?"- Cô bé đó bức xúc.
"Không phải đâu, cái đó là giả đấy...." - Tôi cười giải thích nhưng liền khựng lại giữa chừng. Cái gì nhỉ? Là giả, là giả... -"Lời tôi nói với My là sự thật" - Tôi lầm bầm lời hôm qua của hắn.
Có vẻ tôi biểu hiện hơi kì lạ khiến cho My sợ, cô bé vỗ vai tôi hỏi:
"Chị sao vậy? Hồi nãy chị nói gì thế?"
"À không có gì. Chị không sao đâu. Trống vào học rồi, chị vô lớp trước đây. Thầy cũng sắp lên rồi. Nếu có cơ hội, đi ăn một chầu với chị nhé." - Tôi gãi đầu nói, vẫy tay tạm biệt với cô bé đó tôi chạy vào lớp.
Hình như tôi hiểu được câu nói của hắn có ý gì rồi. Tôi đã biết được mối liên quan giữa mấy lời hắn nói với My với bố mẹ rồi. Ôi sao lúc đó tôi chậm tiêu vậy nhỉ? Buồn quá hóa ngu thì phải. Hắn nói với My là hắn thích tôi, tôi cho rằng đó chỉ là ngụy biện để từ chối tình cảm của My thì đó lại là nói thật. Hắn nói với bố mẹ là không có tình cảm gì với tôi là giả nhưng tôi lại tin là thật. Vậy là lúc trước tôi hiểu nhầm hắn sao? Cái con nhỏ ngu ngốc này, còn khóc lóc ầm ĩ một trận trước mặt Dĩnh Vy, ôi nhục biết để đâu cho hết. Nhưng tôi không quan tâm nữa, vì tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình. Lát nữa tôi sẽ gặp hắn để nói chuyện rõ ràng.
_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________