Một tháng đã trôi qua kể từ cái sự việc tồi tệ ấy. Nói trắng ra thì thời gian chạy như chó đuổi :v Gia đình ba người chúng tôi lại được trở về những ngày tháng vui vẻ như xưa. Bố buổi sáng dậy sớm đi làm, mẹ dậy sớm nấu ăn, tôi ngủ nướng bất thành bị lôi xềnh xệch đi học.
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời, con nít lạ lắm, lúc đi học thì nướng cháy mông nhưng khi được nghỉ thì dậy còn sớm hơn gà, và tôi là một ví dụ điển hình. Tôi chạy tung tăng trong vườn, cứ coi như tập thể dục buổi sáng đê. Tôi nhìn hoa này, nhìn lá này, nhìn trời nhìn đất này, rồi lại buồn miệng hú hét:
"Bắt con bướm bỏ vào nồi nước, là lá la. Bắt con gián bỏ vào nồi cháo, lá là la. Bắt con ong bỏ vào nồi, ồi, ồi, ồi gì ta? Nồi"
BING BONG.
"À bỏ vào nồi bính bong. Mẹ ới ời có ai gọi cửa này" - Tôi chu mỏ lấy hơi hét vang trời.
"Mẹ đang bận, con ra mở cửa giúp mẹ với, mà lạ thật ai đến giờ này nhỉ?" - Tiếng mẹ trong nhà vọng ra.
Chắc mẹ đang nấu bữa sáng đây mà. Không biết mẹ nấu cái gì nhỉ? Tốt nhất mẹ nên nấu trứng ốp lết nhiều phomai, à thêm ly sữa tươi Long Thành nữa, woa. Tôi nhảy chân sáo ra mở cổng, vừa nhảy vừa nghĩ xem mẹ nấu gì, suýt vấp cục đá to tổ chảng trước mặt. Gắng sức dùng đôi tay nhỏ bé của mình đẩy cái khóa cổng, chời ơi sao mà nặng quá vậy trời, ây da. Cuối cùng cái cổng lì lợm cũng được tôi đẩy ra. Í cái gì vậy ? Woa đồ chơi đâu ra mà nhiều dữ vậy nè. Trước mặt tôi là một chiếc nôi em bé, bên trên để đầy đồ chơi trẻ em, mà tôi cũng là trẻ em mà. Tôi như vớ được mánh to vội ngồi huỵch xuống đất hết cầm cái này đến cái kia ra xem, đẹp quá đi, í cái gì mềm mềm vậy? Tôi đưa tay chọt chọt vào cái nôi,một cảm giác mềm mại lan tỏa khắp tay khiến tôi thích thú.
" OA OA" - Một tiếng khóc vang trời lỡ đất từ đâu xuất hiện khiến tôi giật mình ngã chỏng chơ ra đường đau điếng. Đáng ghét mới sáng ra mà xui xẻo quá. Lồm cồm bò dậy, đưa đôi mắt tò mò nhìn vào chủ nhân của tiếng khóc, tôi ngạc nhiên. Em bé kìa, là em bé trai đó, ui ui đáng ghê ta. Thấy bé khóc to quá tôi phát hoảng vội đưa tay vuốt vuốt mặt bé, như những gì mẹ hay làm khi tôi khóc nhè, miệng không ngừng dỗ ngọt, nín đi em bé, nín đi chị thương. Không ngờ nó nín thật, chà chà tôi cũng có tố chất làm chị lắm chớ bộ, há há. Thấy bé nín khóc rồi tôi liền đưa mặt mình vào nôi nhìn chằm chằm vào bé, xương xương bé biết nghe lời ghê, lại còn dễ thương quá sức chịu đựng nữa. Tôi nhìn bé, bé nhìn tôi, bốn mặt nhìn nhau, rồi tóc tôi bị một thứ gì đó giật mạnh. Á đau quá má ơi, tay thằng bé đang đặt ở trên đầu tôi, tóc tôi thì bị nó giật không thương tiếc, tóc tôi, mái tóc ngắn thảm thương của tôi, mái tóc mỏng như lông hồng của tôi, tôi còn đang nuôi mộng sẽ dưỡng tóc dài tung bay trong gió như mấy cô người mẫu trên TV mà, đừng phá vỡ giấc mơ nhỏ nhoi đó chứ. Nước mắt bắt đầu chảy ra tôi hét lớn:
"MẸ ƠI CỨU CON VỚI, TỰ NHIÊN CÓ THẰNG NHÓC NÓ NẮM TÓC CON KÌAAAA"
"Hả cái gì? Ai nắm tóc con?" - Bố tôi chắc vừa mới ngủ dậy nghe tiếng cầu cứu của tôi liền ra tay nghĩa hiệp tới giải cứu tôi. Bố ơi ra nhanh chút đi con sắp không còn cọng tóc nào rồi kìa
"BỐ ƠI CỨU CON. HU HU HU" - Tôi khóc bù lu bù loa chuyển đối tượng cầu cứu
"OA OA OA OA" - Thằng nhóc đáng ghét đó thấy tôi khóc thì liền khóc theo, này chị cần mày khóc mướn à, chị bị mày nắm tóc mới khóc, mày nắm tóc chị thì khóc cái gì? Tôi trợn mắt nhìn nó. Không ngờ nó thấy tôi lườm nó thì càng khóc to hơn. Bố tôi từ trong nhà chạy ra thì liền ngớ người nhìn cái cảnh tượng lạ lùng trước mắt. Con bé đáng thương - là tôi đang chổng mông cố gắng thoát khỏi bàn tay ác quỷ của thằng nhóc nào đó từ trên trời rơi xuống. Còn tên ác ma kia thì cố gắng gào rống hết cỡ, vô lum càng ngày càng to để tra tấn lỗ tai của tôi, à không tra tấn cả xóm luôn.
"Em ơi ra..ra đây đi em" - Bố tôi hoảng sợ nhìn tôi, nhìn nó rồi kêu thêm viện trợ, tay thì hoạt động hết công suất cố gỡ tóc tôi ra khỏi tay nó.
"Có chuyện gì ngoài đây vậy?" - Mẹ tôi không biết xuất hiện lúc nào không kiểm nổi ngạc nhiên lên tiếng. Nhìn thấy hoàn cảnh căng thẳng trên thì lập tức xông pha ra trận.
Chuyện lạ buổi sáng, trên con đường A một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Lá rơi bay bay trong gió, cực kỳ lãng mạn. Nhưng ô kìa khung cảnh kia có chút không đúng. Một cặp vợ chồng, mặt mũi tối sầm, mồ hôi nhễ nhại, cố gắng giải cứu một cô bé mũm mĩm. Cô bé đang bị một đứa bé khác nắm tóc không thương tiếc, nước mắt rơi lã chã, gào khóc trong tuyệt vọng, đứa bé kia cũng không vừa tần số cao hơn cô bé mấy bậc, khiến ai nghe thấy không chảy máu tai cũng bị trọng thương. Hỗn loạn thật hỗn loạn. Ôi hỏng, hỏng rồi. Khung cảnh thơ mộng bị phá hỏng rồi.
"Chúng ta phải làm gì với đứa bé này đây?" - Mẹ tôi còn nguyên tạp dề thở dài hỏi bố tôi.
"Anh cũng không biết nữa! Mà hình như có tờ giấy trong chiếc nôi thì phải" - Bố tôi cúi người lấy một mảnh giấy stick được đặt cẩn thận bên dưới cái mền. Cả mẹ và bố đều chụm đầu lại đọc mảnh giấy đó. Một lúc sau họ nhìn nhau bối rối, rồi lại chụm đầu vào bàn tán xôn xao cái gì đó.
Tôi chả quan tâm lắm mà hình như họ quên mất tôi rồi, họ quên mất đứa con gái tội nghiệp là tôi rồi. Sau khi được giải cứu khỏi bàn tay tử thần suýt chút nữa giết chết mái tóc của tôi thì tôi đã bị hoàn toàn bị cho vào lãng quên, ôi con bé tội nghiệp. Bộ dạng thảm thương của tôi, mái tóc rối bù xù như lông chó của tôi mà có khi lông chó còn không rối bằng tóc tôi, đôi mắt sưng húp vì khóc của tôi, còn đâu khuôn mặt đáng yêu thường ngày.
"Bố mẹ, đưa cái thằng nhóc này ra khỏi nhà mình đi" - Tôi cáu gắt nói to, cốt thu hút sự chú ý của bố mẹ về tôi.
"Ơ sao con nói lạ vậy? Em nó còn nhỏ, đưa nó ra khỏi nhà thì ai nuôi nó?" - Bố tôi hình như để ý thấy sự không được hài lòng của tôi liền đi đến vừa nhéo má tôi vừa nói.
"Con không biết đâu con ghét nó lắm. Mà ba mẹ nó đâu?" - Tôi làm mặt giận không thèm để ý bố. Đúng rồi nó còn ba mẹ nó mà, tôi không cần biết, từ lúc nó nắm tóc tôi là tôi đã ghét nó rồi. Bố thấy tôi vậy chỉ biết cười bất lực rồi nhìn mẹ cầu cứu.
"Hạ à! Từ nay em sẽ là em trai của con đó!" - Mẹ tôi cũng bước tới dịu dàng nói.
"CÁI GÌ? CON KHÔNG THÍCH, CON GHÉT NÓ, NÓ KHÔNG PHẢI EM TRAI CON" - Tôi bị tuyên bố của mẹ làm tổn thương, cố hết sức hét thật to.
"Con càng ngày càng lì rồi nha. Có phải bố mẹ dễ giãi với con quá rồi con làm tới phải không? Bố đã nói là em không có ai nuôi rất tội nghiệp, sao con không chịu hiểu?" - Bố tôi bắt đầu khó chịu với thái độ của tôi. Mẹ tôi cũng nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng.
"Bố mẹ thương nó hơn con, con ghét nó, con không muốn nó làm em trai con" - Tôi vì quá tức giận mà bật khóc nức nở, hừ sao bố mẹ lại bênh nó mà không nghe tôi.
"Con với cái lì quá đi, có tin bố đánh đòn con không?" - Bố tôi thấy tôi như vậy liền không kiềm nỗi vờ giơ tay định đánh tôi. Tôi thấy vậy liền vừa khóc vừa chạy vào phòng. Bố mẹ không thương mình, huhu.
Cốc cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang vọng khắp căn phòng. Tôi đang rút rít khóc, nước mắt nước mũi tèm lem không thèm để ý.
"Mở cửa đi con, mẹ đây" - Tiếng mẹ dịu dàng, ấm áp như đang vỗ về tôi.
Tôi đang rất tủi thân, nghe tiếng mẹ liền khóc to hơn, nhưng cũng không quên ra mở cửa cho mẹ. Vừa thấy khuôn mặt thiên sứ đó, tôi lập tức vùi đầu vào lòng mẹ mà khóc mà chùi nước mắt. Mẹ vuốt lại mái tóc lộn xộn cho tôi, ôm tôi nhẹ nhàng trìu mến, sau đó lau khô nước mắt cho tôi, ngồi thụp xuống ngang tầm mắt của tôi rồi nói với tôi:
"Mẹ biết con không thích em, nhưng mẹ rất thích. Mẹ có cảm giác như đây chính là đứa con trai đã mất của mẹ quay về bên mẹ, cũng là em trai con. Khi mất nó mẹ rất buồn nhưng vì có con mẹ mới có thể gắng gượng sống tiếp nhưng mẹ luôn hối hận tại sao lúc đó mẹ không cẩn thận hơn một chút? Mẹ có thể phải sống với sự dằn vặt này suốt đời. Nhưng khi đứa bé này xuất hiện, mẹ biết mẹ đã được ông trời trao cho một cơ hội chuộc lỗi. Vì vậy con hãy vì mẹ mà chấp nhận em làm em trai con nhé" - Mẹ nói một hơi dài như sợ tôi sẽ phản ứng lại.
Tôi nghe mẹ nói xong thì cúi gầm mặt xuống đất nhìn đôi bàn chân nhỏ bé của mình, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác hối hận, tội lỗi và buồn bã. Mẹ tôi thích nó như vậy mà tôi lại phản đối khiến mẹ buồn, tôi có phải quá ích kỷ không nhỉ? Tôi yêu mẹ lắm tôi không muốn mẹ buồn đâu, tôi sẽ chấp nhận nó. Tôi nhìn mẹ ráng nặn ra một nụ cười rồi ngập ngừng gật gật đầu. Mẹ thấy tôi đồng ý thì rất vui ôm tôi hôn nhẹ một cái lên má, mùi oải hương, tôi rất thích mùi này.
"Mẹ ơi nó à không em trai của con từ đâu ra vậy? Ba mẹ nó đâu rôi?" - Tôi thắc mắc không biết tại sao nó lại có thể đến được nhà của tôi.
"Em trai con được những chú chim hạt mang từ trên xuống giao cho bố mẹ chăm sóc đấy" - Mẹ mỉm cười trả lời.
"Vậy nó không có gia đình sao?"
"Vì thế chúng ta sẽ làm gia đình của em trai con" - Mẹ cười, nụ cười trong sáng như ánh nắng mặt trời. Sao mẹ tôi có thể đẹp vậy cơ chứ?
"Thế con có phải được chim hạt mang xuống đưa cho bố mẹ không?" - Tôi ngây ngô hỏi.
"Không phải, con là do mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra" - Mẹ nghe tôi hỏi thì phì cười vuốt má tôi
"Bởi vậy nên con là con ruột của bố mẹ, nên mẹ phải thương con hơn đó" - Tôi cẩn thận căn dặn. Mẹ ôn nhu nhìn tôi khẽ gật đầu.
"À đúng rồi con hãy ra xin lỗi bố đi, lúc nãy bố rất bực đấy" - Mẹ sực nhớ đến bố liền khuyên bảo tôi.
"Vâng" - Tôi lí nhí đáp.
Xuống lại phòng khách, bố đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt hầm hực vì giận. Tôi thấy vậy liền mặt dày chạy tới ôm bố mè nheo, vì tôi biết bố không bao giờ giận lâu được. Đúng thật vậy chỉ vài phút sau bố lại tươi cười nựng bầu má phúng phính của tôi. Trong lúc đùa giỡn với bố tôi lén liếc nhìn thằng nhóc quỷ quái đó, nó đang ngủ say sau khi khóc lóc một trận đã đời, hừ thằng quỷ sứ đó lúc ngủ cũng đáng yêu nhỉ? Không biết khi lớn nó sẽ như thế nào?