Tôi may mắn được hắn kéo lê từ trong nhà ma ra ngoài. Ôi ánh sáng mặt trời ơi, chị xin lỗi vì luôn xua đuổi em, mắng em phiền phức nóng nực. Chỉ sau mấy phút bị nhát lên hù xuống bây giờ tôi còn thảm hại hơn ăn mày. Con bé đáng ghét kia đang hầm hầm nhìn tôi được hắn đỡ ra ngoài, thấy chị đây thân tàn ma dại còn không đến giúp còn liếc cái vẹo gì. Tôi thầm chửi thề. Mắt tôi vẫn còn hơi ẩm ướt do khóc, da thì lạnh ngắt, dù được ánh mặt trời bao bọc nhưng vẫn không tự chủ mà run lên mấy cái. Hắn khẽ hỏi thăm tôi:
"Có sao không?"
"À ừm ổn rồi." - Từ bao giờ mà chỉ có mỗi một câu quan tâm nhỏ bé mà tôi lại thấy ấm áp đến như vậy? Hay tôi bị cô đơn quá lâu rồi.
"Chị làm gì trong đó mà lâu quá vậy?" - Con bé cộc cằn hỏi làm phá hủy mất khung cảnh "lãng mạn" (ảo tưởng :3)
"Thì bị hù cho không chạy được chứ sao!" - Tôi nhún vai thản nhiên đáp.
"Hừ như vậy mà cũng bị hù." - Ui ui tôi bị một con bé khinh bỉ. Nhục quá!
"Xì làm như cô không sợ vậy." - Tôi lầu bầu, dù tức cũng không dám nói to. Tôi cũng biết thân phận mình mà, nếu tôi là cô bé đó tôi cũng bực muốn chết. Nghĩ sao bạn trai mình lại nỡ bỏ rơi mình ở lại rồi chạy đi dìu dìu đỡ đỡ một bà thím khác là tôi.
"Đi thôi Khải. Đi ăn kem đi." - Cô bé đó làm lơ tôi, nắm nay hắn kéo đi mua kem theo như lời nó.
Bàn tay đang đặt trên vai tôi đột nhiên rời mất, trọng lực trên vai cũng mất khiến tôi cảm thấy hụt hẫng. Đưa mắt nhìn hai người đang đi xa, tôi cũng muốn đi cùng lắm chứ nhưng lại nhát gan sợ lại một lần nữa trở thành con "kỳ đà". Hắn quay đầu lại nhìn tôi, miệng mấp máy hỏi tôi có muốn cùng đi không, tôi chỉ mỉm cười lắc đầu, xua hai tay bảo hắn quay đầu lại đi kẻo cô nàng kia lại khó chịu thì khổ. Đợi họ đi khuất tôi mới lặng lẽ kiếm một chỗ râm mát để ngồi nghỉ cũng như để bình tĩnh trái tim đang đập thổn thức không biết vì sao? Chọn được chỗ ngồi yên vị, tôi nhìn xung quanh đợi họ quay lại, mà sao tôi lại đợi nhỉ? Có thể họ quay lại hoặc bỏ rơi tôi đi chơi luôn. Haizz thiệt là tủi thân, mới đầu còn nghĩ hôm nay có thể sẽ rất vui, cứ tưởng tôi với hắn có thể có một lần hòa hợp vui vẻ, ai ngờ bị phá đám rồi. Không biết ai mới là kì đà nhể? Đang ngồi khóc thầm cho cái số bèo bọt của mình bỗng điện thoại của tôi reo lên. Tôi vội lấy điện thoại từ trong túi ra, là mẹ. Sao mẹ lại gọi giờ này nhỉ?
"A lô con nghe nè mẹ." - Tôi bắt máy
"Con đang ở đâu vậy?" - Giọng mẹ hơi khó chịu. Sao tôi có linh tính là sắp có chuyện chẳng lành.
"À con con đang trên đường về... " - Tôi ậm ờ dò xem phản ứng của mẹ.
"Con đừng có mà nói dối. Hôm nay con làm gì có lớp học thêm nào." - Mẹ la tôi. Tôi xanh mặt, mẹ phát hiện ra rồi, mà sao mẹ phát hiện ra được cơ chứ - "Lúc nãy mẹ nghĩ con bỏ đi vội như vậy chắc sẽ không ăn uống đàng hoàng nên mẹ mới đến lớp học thêm của con để đưa thêm đồ ăn mà có ai dạy đâu. Con với cái bây giờ con hư quá!"
"Không không phải như vậy đâu mà mẹ. Hu hu." - Tôi nhõng nhẽo nhằm lay động lòng thương xót của mẹ.
"Đừng có mà khóc lóc mau về đây ngay cho mẹ. Để xem hôm nay mẹ xử lí con như nào." - Mẹ hù dọa tôi rồi cúp máy cái rụp. Tôi biết ngay mà, linh cảm của tôi chưa bao giờ sai cả.
Tôi vội đứng dậy rồi chạy với vận tốc ánh sáng để đi tìm hắn, phải bàn kế hoạch với hắn thôi. Cũng may là ông trời không phụ lòng người tốt cái khu vui chơi này không quá rộng, tôi chạy đông chạy tây một hồi cũng mò ra hắn. Hắn và cô bé kia đang chơi trò ném vòng trúng thưởng rất vui vẻ, nhưng xin lỗi tôi phải cắt ngang rồi. Vì sự nghiệp không bị mẹ mắng thì tôi đành liều mạng làm con "mặt dày" thêm một lần nữa. Tôi phóng như chim bay đến chỗ bọn họ, kéo con người dù một tay băng trắng xóa mà vẫn ham hố tạo tư thế chuẩn bị ném vòng là hắn ra một bên khiến hắn một phen thót tim. Tôi thở hồng hộc như trâu mặt đỏ lựng lên vì nóng, ngắt quãng nói với hắn"
"Mẹ biết tụi mình không học thêm mà trốn đi chơi rồi. Thế nào cũng bị la một trận cho mà coi."
"Thì thôi. Mà ai bảo chị nói dối tệ quá làm gì. Muốn trốn đi cũng nên lấy lí do hay ho một chút." - Hắn nhìn tôi khinh bỉ, thản nhiên đến bất thường.
"Gì ý cậu là sao? Ý cậu bảo chị ngốc ý hả?" - Tôi tạm vất sự việc kia qua một bên. Rống cổ lên cãi với hắn.
"Chị không đến nỗi quá ngốc, ít ra cũng hiểu nhanh." - Hắn cười hì hì. Tôi bị nói đến xấu hổ, thẹn quá hóa giận đánh hắn một cái chát. Hắn xuýt xoa kêu đau khiến tôi khoái trí cười ha hả.
"Hai người đang làm gì đấy." - Con bé kia bị tôi phá rối thì khó chịu tiến lại gần nói như hét, hai tay còn đang cầm hai que kem.
"Không có gì đâu. À mà My này tôi phải về rồi, tôi có việc bận. Bà ở lại chơi vui vẻ nha!"- Tôi còn chưa kịp mở miệng trả lời thì hắn đã chen ngang vô nói hộ.
"Còn kem thì sao?" - Con bé đau lòng hỏi.
"À bà ăn đi. Kem ở đây ngon lắm ăn hai que mới đã." - Vô tâm từ chối lòng tốt của người ta với lý do thấy ghê không kém tôi xong hắn một mạch lọt tọt chạy đi trước, hắn quay lại quắc tay bảo tôi đi theo. Có cần phải thể hiện lố vậy không ta. Tôi khẽ liếc mắt về hướng cô bé kia, ôi mẹ ơi mắt nàng thành hình viên đạn rồi và viên đạn ấy đang găm vào tôi đây. Tôi thấy tim mình đập thình thịch nhanh hơn bình thường, chắc là tôi đang sợ.
"Chị với cậu ấy là quan hệ gì?" - Cô bé đó tiến lại gần tôi khẽ hỏi, làm tôi nổi hết cả da gà. Giọng con nhỏ sao mà u ám dữ thần vậy. Trời chưa hết nắng sao mà tôi lại thấy lạnh sống lưng.
"À ha ha ha người quen người quen thôi haha." - Nói xong tôi co chân lên cổ mà chạy theo hắn. Sau lưng của tôi, lửa càng ngày càng cháy dữ dội, tôi phải chạy trốn trước khi một quả boom bị kích hoạt. Haizz cái List "Kẻ thù" lại dài thêm một tên rồi. Bị ghét mất rồi!
Tôi vừa chạy ra khỏi khu vui chơi thì liền thở phù nhẹ nhõm. Trong đó áp lực kinh hồn quá, tôi suýt bị đè chết chưa nói bị nổ chết. Cái tên tội đồ, người gây ra tất cả lại đang ung dung ưỡn ngực mà đi, tôi thì cứ khúm na khúm núm. Nghĩ lại thì lúc trong nhà ma sao tôi lại có thể cảm thấy cần hắn cơ chứ, cái gì còn muốn hắn bảo vệ nữa. Ôi tôi bị điên rồi, hắn là em tôi, tôi không bảo vệ được lại để hắn làm ngược lại. Nhưng tôi không thể phủ nhận được là cái cảm giác khi được hắn ôm nó thật sự rất bình yên, mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Tôi nhìn bóng dáng cao cao trước mặt, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thân thuộc đến vậy, cứ nhìn ngây ra.
"Sao chị đi chậm vậy?" - Hắn quay đầu lại mỉm cười trêu chọc tôi.
"Tại cậu đi nhanh thì có." - Ngược lại tôi còn không thấy một chút bực mình, giả vờ mếu máo than thở, chạy nhanh đến chỗ hắn.
"Tại chân chị ngắn quá thôi." - Hắn lại trêu tôi, nhưng nụ cười của hắn không nói vậy.
"Xì kệ chị. Mà con bé hồi nãy dữ thật đấy! Bạn gái cậu hả?" - Tôi đánh nhẹ hắn một cái, chuyển chủ đề.
"Không phải. Cậu ấy không phải kiểu con gái tôi thích." - Hắn thành thực khai báo khiên tôi hơi bất ngờ.
"Vậy cậu thích kiểu con gái gì?" - Tôi cũng tò mò hỏi. Có phải tôi hiếu kỳ quá rồi không.
"Biết nói sao nhỉ? Giống chị." - Hắn bỗng nhiên dừng lại, quay qua tôi nhìn chằm chằm. Tôi bị hù một phen trợn to mắt ra nhìn hắn. - "Đùa thôi, nhìn chị cứ như gặp ma ấy. Kiểu người giống chị thì chắc cả ngày đánh nhau với tôi quá. Ha ha." - Hắn tự tiến tự lùi, nói xong thì cũng quay đít đi thẳng vất tôi ở lại, hai má đỏ ửng nhìn hắn mà lẩm nhẩm:
"Kiểu người giống mình..."
Đó có thể xem là một lời tỏ tình dễ thương của một chàng trai mới lớn không nhỉ? Hay chỉ đơn giản là nói đùa? Hoặc là tôi bị ảo tưởng?