Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Quyển 1 - Chương 47: Lưu luyến không rời, hay là muốn tạm thời chia lìa




e ngựa ở trước Lam trước dừng lại, có lẽ là nghe được thanh âm xe ngựa đại môn Lam phủ đóng chặt chợt mở ra, Tiểu Nhị từ bên trong chạy ra nhìn thấy Lạc Hàn đang giúp đỡ Tử Điệp xuống xe, Tiểu Nhị kích động chạy tới ôm lấy Tử Điệp miệng còn thì thào nói cái gì, sau đó lại bỗng nhiên chạy vào phủ nói là đi nói cho lão gia phu nhân tiểu thư đã trở lại.

Tử Điệp đi xuống xe ngựa nhìn thấy gia môn quen thuộc trong lòng toát ra nhè nhẹ ấm áp, tại đây trong thế giới xa lạ trừ bỏ Lạc Hàn cũng chỉ có này người nhà này là thật tâm yêu thương chính mình, nghĩ đến việc mình đi không từ giã khẳng định đã làm cho cha mẹ lo lắng thật lâu Tử Điệp không khỏi áy náy, Tử Điệp sửa sang lại quần áo chính mình mại khai cước bộ thoải mái hướng trong nhà đi đến.

“Cha, nương, ta đã trở về” Tử Điệp kích động nói.

Nghe được Tiểu Nhị nói Tử Điệp trở về đã đến cửa nhà, vợ chồng Lam Hoài Thêm một nhà vẫn huyền tâm rốt cục cũng thoải mái khẩn cấp đi ra ngoài muốn gặp Tử Điệp, có lẽ lúc này Lam Thừa tướng sớm đem ý niệm giáo huấn Tử Điệp một chút ở trong đầu đã sớm để qua một bên, hắn hiện tại chỉ muốn biết Tử Điệp có mạnh khỏe hay không cái khác đều có thể bất kể, Lam Thừa tướng mới vừa đi đến trong viện chợt nghe tiếng gọi của Tử Điệp tiếp theo liền nhìn thấy một đạo thân ảnh khoái hoạt đang hướng bọn họ đi tới.

“Cha, nương, nữ nhi đã trở lại, nữ nhi đã làm xằng làm bậy làm cho cha mẹ lo lắng , thực xin lỗi, lần sau ta cũng không dám nữa ” Tử Điệp giành trước nói lời tự trách không cho nhị lão có cơ hội vấn tội.

“Điệp nhi, ngươi rốt cục đã trở lại, mấy ngày nay đi nơi nào cũng không cùng người trong nhà nói qua, vi nương thật lo lắng, ngươi, đứa nhỏ này” Lam mẫu hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Điệp nói.

“Điệp nhi, ngươi xem, nhìn ngươi có một chút tiểu thư khuê các nào không, cả ngày đều không có ở trong nhà, hiện tại lại đến mất tích, ngươi không biết nương ngươi thương ngươi nhất , mấy ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi tốt, ngươi nha…” Lam Thừa tướng nữa thương nữa giận nói.

“Ngươi nha ! đừng đang khóc khóc nữa , không phải đã trở lại sao, mau nhanh bảo hạ nhân đi làm chút thức ăn , phỏng chừng Điệp nhi cũng đói bụng lắm” Lam Thừa tướng đối với phu nhân nói.

Tử Điệp nhìn cha mẹ chân tình biểu lộ cảm động, ánh mắt ửng đỏ, đi qua đi nhẹ nhàng ôm lấy bọn họ, vừa động làm cho bọn họ giận buồn đã lâu mới vui vẻ cười rộ lên, Lạc Hàn ở bên ngoài đợi một hồi mới đi vào, hắn nghĩ để cho Tử Điệp cùng cha mẹ một mình ở chung một thời gian, Lạc Hàn đi vào liền nhìn thấy tình cảnh ấm áp, Tử Điệp cùng cha mẹ của nàng ôm nhau cùng một chỗ, trường hợp như vậy là giấc mộng của Lạc Hàn, chính là hắn biết đây ở trong nhà Đế Vương hắn không có khả năng có được giây phút tốt đẹp này, Lam Hoài Thêm ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Hàn đang đứng ở cách đó không xa có chút xấu hổ, càng làm cho hắn xấu hổ là hắn thế nhưng không phát hiện Lạc Hàn đã đến, Lam Hoài Thêm buông mẹ con Tử Điệp ra tươi cười hướng Lạc Hàn đi đến.

“Làm cho Vương gia chê cười, đi vào trong thư phòng ngồi” Lam Hoài Thêm nói.

Lam Hoài Thêm cùng Lạc Hàn vừa nói giỡn vừa hướng thư phòng đi đến, mà Tử Điệp bị Lam mẫu thân thiết lôi kéo tay hỏi này hỏi nọ, Tử Điệp kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của Lam nhưng ánh mắt vẫn không rời đi thân ảnh Lạc Hàn, mà Lạc Hàn tựa hồ cảm giác được Tử Điệp nhìn chăm chú quay đầu lại hướng Tử Điệp lộ ra một tia mỉm cười giống như lê hoa nhợt nhạt, Lam mẫu nhìn thấy bọn họ mày đưa mắt liếc có chút vui mừng cũng có chút lo lắng, bởi vì Lam phủ từ trên xuống dưới đều biết Hoàng Thượng Phong Lạc Hiên cũng chung tình với tiểu thư bọn họ, nhưng là tiểu thư lại cùng Hàn Vương gia yêu nhau, bọn họ cũng đều biết con đường của tiểu thư nhà bọn họ sẽ không đi bình thuận.

Trong thư phòng Lam Hoài Thêm cùng Lạc Hàn ai cũng đều không nói gì chính là đều tự uống trà của mình, nhất thời trong phòng có vẻ có chút im lặng, Lạc Hàn dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

“Lam Thừa tướng, thực thật có lỗi đã để cho Tử Điệp theo ta đi đến nới nguy hiểm như vậy, làm cho các ngươi lo lắng” Lạc Hàn nói.

“Vương gia khách khí , tính cách nha đầu Tử Điệp kia ta còn biết chút, nhất định là nàng quấn quít lấy ngươi làm cho ngươi mang nàng ra đi, cũng không biết tại nơi đó có cho ngươi thêm phiền hay không” Lam Hoài Thêm cười nói.

“Thêm phiền nhưng thật ra cũng không có, bất quá lại cho chúng ta cái đại ân, lần này nếu không có nàng ở đó chúng ta còn không biết khi nào thì mới có thể đem vấn đề tìm ra biện pháp giải quyết, Tử Điệp thật sự là cho ta ngạc nhiên rất lớn, thật không biết nàng mỗi ngày ở nhà như thế nào, chỉ biết với chuyện như vậy ngay cả ta đều chỉ biết xấu hổ” Lạc Hàn không chút nào khoa trương nói.

“Oh, phải không, ta đây rất muốn nghe nàng rốt cuộc giúp các ngươi cái gì, nha đầu kia hiện tại ngay cả ta còn có đôi khi có chút không hiểu được, từ lần trước hết bệnh rồi về sau tổng cảm giác có chút biến hóa lại nói không rõ” Lam Hoài Thêm nói.

“Lần này tình hình bệnh dịch chỉ sợ nhóm người các ngươi đều nghe nói qua đi, là ta cùng nhóm ngự y đều không có biện pháp, nhưng là Tử Điệp lại biết bệnh trạng cùng phương pháp trị liệu cùng với cách dự phòng , hỏi nàng làm sao mà biết được nàng chỉ nói là từ trong sách nhìn thấy, lần này nếu không có nàng còn không biết phải chết bao nhiêu dân chúng nữa !” Lạc Hàn nói.

“Nghe ngươi nói như vậy có chút kỳ quái, nha đầu kia là từ trong sách nào nhìn thấy sao đến ta trước kia cũng không xem qua đâu, nha đầu kia hiện tại thực có chút thần bí a !” Lam Hoài Thêm có chút sủng nịch Tử Điệp nói.

“Thực làm cho người ta chờ mong nàng còn có thể mang đến cho chúng ta bao nhiêu ngạc nhiên nữa” Lạc Hàn hưởng ứng nói.

“Trở lại kinh thành Vương gia có phải còn đi gặp Hoàng Thượng hay không, Hoàng Thượng khẳng định cũng đang đợi Vương gia tự mình hội báo, lão thần đối Vương gia có cái yêu cầu nho nhỏ, chính là Vương gia hướng Hoàng Thượng hội báo có thể tận lực làm nhạt vai trò của Tử Điệp ở chuyện này hay không, lão thần không nghĩ làm cho Tử Điệp quá nỗi bật thầm nghĩ làm cho nàng thường thường thản nhiên là tốt rồi” Lam Hoài Thêm hỏi Lạc Hàn.

“Lam Thừa tướng yên tâm đi, ta biết ta nên nói sao , ta sẽ bảo vệ tốt Tử Điệp ” Lạc Hàn nói.

Lam Thừa tướng cùng Lạc Hàn vừa uống trà vừa trò chuyện với hắn, mà ở trong một căn phòng khác Tử Điệp cùng Lam mẫu nói chuyện phiếm, Tử Điệp một hồi nghịch ngợm một hồi ra vẻ thâm trầm làm Lam mẫu cảm thấy thực vui mừng, Lam mẫu rốt cục cảm giác được Tử Điệp biến hóa, từ trong lòng thầm cảm tạ Bồ Tát.

Lạc Hàn từ trong thư phòng đi ra hướng Tử Điệp cáo biệt, nguyên tính lại cùng Tử Điệp gặp nhau một hồi còn muốn hướng Hoàng thượng hội báo tình huống lần này, Tử Điệp ôm Lạc Hàn có vẻ lưu luyến không rời, tuy rằng cha mẹ đều ở đây nhưng là Tử Điệp vẫn làm như vậy , bọn người hầu đều cúi đầu giả trang cái gì cũng không phát hiện, Lam Hoài Thêm cùng phu nhân cũng không nghĩ tới Tử Điệp lớn mật như vậy cũng có chút xấu hổ, Lạc Hàn nhìn biểu tình mỗi người có loại xúc động muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống nghẹn khóe miệng run rẩy, Lạc Hàn cũng chưa cảm thấy có cái gì không đúng bởi vì hắn rất tin sớm muộn gì Tử Điệp cũng sẽ trở thành người của hắn, chính là hắn không nghĩ để cho người khác nhìn thấy Tử Điệp thẹn thùng nhưng lại…Ngay tại lúc Tử Điệp lưu luyến không rời Lạc Hàn đã ly khai Lam phủ.