Chỉ Là Vì Thói Quen

Chương 13




Trên thực tế nhà Nghiêm Tiêu đúng là có phòng khách.

Mạc Nhan đứng bên cửa sổ nhìn xuống, độ cao của tầng 10, côn trùng cũng không bay lên được, nhưng lúc chờ thang máy rất là vất vả.

Nghiêm Tiêu thấy ở trong vali cái thứ nhất là từng chồng sách, phía trên còn có những sách chuyên ngành như Thuế pháp, hạch toán vốn, tài chính công ty, phân tích bảng biểu công ty lên sàn, phía dưới là những cuốn sách bìa hoa cỏ, bên trên là những anh chàng đẹp trai, tuấn tú hoặc dễ thương, cổ trang có hiện đại cũng có, những cuốn sách đó đều trông không giống sách (tiểu thuyết BL ^^).

Anh cầm lên một cuổn trong đó nói:

- Đến bây giờ mà em vẫn chưa chán à?

Mạc Nhan vội cướp lại, nói rành mạch:

- Em thích đọc, đọc thế nào cũng không chán, em cũng không có cách nào khác.

Nghiêm Tiêu nghĩ đến sức ảnh hưởng của sách:

- Những cuốn sách này không thể bỏ ở phòng sách, bỏ ở tủ phòng khách nhé.

Hoặc là nhìn từ một góc độ khác, Mạc Nhan thật ra là người giàu tình cảm. Anh thầm an ủi.

Đồ bỏ đến nơi cần bỏ.

Nghiêm Tiêu ngồi trên giường nói:

- Đến đây, chúng ta trước hết nói về gia quy.

Mạc Nhan ngồi dưới nền nhà nhìn lên:

- Gia quy? … Anh vẫn còn dùng cái từ cổ lỗ này à.

- Không được tùy ý ở lại bên ngoài, đó là quy định, dù làm ca đêm cũng phải gọi điện về.

Anh nghĩ một lát:

- Bữa tối thay nhau làm, chủ nhật về nhà của mình ăn cơm.

- Công việc không được mang về nhà, nếu không thể không mang về thì cũng không được làm đến sau mười hai giờ, để tránh làm ảnh hưởng sự nghỉ ngơi của người khác.

Mạc Nhan nghĩ ra trước đó có thấy một bình café dưới bếp, lập tức bổ sung:

- Café, cấm; hút thuốc, cũng cấm.

- Café thì sao?

- Vì em ngủ rất tỉnh, nghe chút âm thanh là ngủ không được, hơn nữa café thức đêm không tốt cho sức khỏe.

Nghiêm Tiêu không khỏi cười:

- Em đúng là nhiều tật xấu.

Sau đó, ngay ngày thứ hai Mạc Nhan lại không thể không làm trái lại với quy định mình đặt ra.

Văn phòng gần đây bước vào giai đoạn bận rộn, các loại bảng biểu báo cáo đều gửi tới kiểm tra. Mạc Nhan chỉ có thể đem việc về nhà, vì trên bàn đã bỏ đầy đồ nên chỉ có thể bỏ máy tính trên giường, ngồi dưới nền nhà phân tích bảng biểu.

Nghiêm Tiêu gọi cô ra ăn cơm mấy lần cũng không thấy phản ứng gì, chỉ có thể mở cửa vào xem.

Bên người Mạc Nhan là một đống các bảng biểu, bên trên dùng bút chì vạch ra không ít ký hiệu và chữ số. Anh cúi người, nhặt từng tờ từng tờ theo số trang xếp lại gọn gàng, muốn bỏ lên bàn, nhưng khi thấy đồ trên bàn không thể không lúng túng một chút, cuối cùng bỏ lại trên nền nhà.

Mạc Nhan lưu lại bảng biểu trên máy, quay đầu thấy anh đứng ở đó, mới nói:

- Có thể ăn cơm rồi?

- Ừ, nhưng… những thứ trên bàn em thật không định thu dọn lại à?

Mạc Nhan bỗng chợt nhớ ra là bản thân vốn muốn sắp xếp lại tủ áo quần, để mấy đồ nội y ra, sau đó quên xếp lại. Cô ôm máy tính, đứng chặn trước bàn:

- Anh, anh thấy bao nhiêu rồi?

… Sớm đã thấy hết rồi, Nghiêm Tiêu nói thầm trong bụng.

- Ah, …thực ra, kiểu dáng cũng rất bình thường…

Mạc Nhan quả là phát hoảng, bỏ máy tính lại trên giường, vội vội vàng vàng bấu eo anh:

- Hôm nay em chỉ muốn ăn thịt sống, không ăn đồ chín nữa.

Bữa tối là chế độ luân phiên, còn có tính liên tục, dùng phương án tăng ca để trốn việc nấu bữa tối là không được.

Mạc Nhan cầm lọ tương xào đỗ, trong bếp lập tức man mác hương vị ngọt, béo ngon. Nghiêm Tiêu với tay nghề nấu như đang thực hiện thí nghiệm hóa học vậy, mãi mãi không đạt được trình độ này.

Mạc Nhan rất đắc ý.

- Kế hoạch chủ nhật này thay đổi một chút, em xem cái này đi.

Nghiêm Tiêu để tờ thiệp đỏ lên bàn.

Mạc Nhan cầm lên xem, lập tức đưa ra định nghĩa chính xác:

- Đây là giấy mời đám cưới.

- … Đúng, rất thông minh, còn gì nữa?

- Ngày kết hôn là buổi tối cuối tuần này, khách sạn tổ chức không tệ, còn là khách sạn năm sao. – Mạc Nhan biểu cảm cổ quái – Nam chính là cấp trên của anh, giám đốc kỹ thuật công ty các anh, lần trước em có gặp qua…- Lần trước Mạc Nhan vốn là nói cùng anh về nhà, kết quả là Nghiêm Tiêu bị mắc việc một chút, vì thế cô đi bộ đến dưới lầu công ty anh chờ, đúng lúc gặp vị cấp trên đại biểu cho nhân sĩ có sự nghiệp thành công đó đi cùng Nghiêm Tiêu.

Tuy Nghiêm Tiêu không phải người ưa chăm chút ngoại hình, nhưng ít nhất đối với bản thân vẫn còn chú ý, đến khi tăng ca kiểm tra trình tự cũng không để xuất hiện tình cảnh tóc tai rối bời mặt mũi lem luốc. Nhưng vị đó râu thì lôn xộn, cà vạt nghiêng nghiêng, áo quần lếch thếch, rất có dáng vẻ của một nhà say mê khoa học…

- Tiếp đó, nữ chính là Chung Uẩn Uý… là tên của cô giáo xinh đẹp dịu dàng, tri thức có xe có nhà trước đây của em. Số nét chữ của cái tên này rất nhiều, tên cũng hiếm gặp.

Nghiêm Tiêu im lặng một lúc nói:

- Anh cảm thấy không giống.

- Em nghĩ mắt em đã tệ rồi, không ngờ cô ấy còn tệ hơn…

Nghiêm Tiêu không thoải mái nói:

- Theo như em nói, mắt của anh cũng không ra làm sao.

Sau bữa tối, là thời gian ngồi trên ghế cùng xem phim dài tập.

CSI còn đang hot, Mạc Nhan nhìn vào màn hình, một bên ăn đồ vặt. Trên màn hình, pháp y đang bay xuống đất mang bao tay cao su, cầm dao mổ…

Nghiêm Tiêu nhớ là trước đây khi chiếu CSI trong giờ ngoại khóa, chiếu đến cảnh máu tanh, có mấy nữ sinh không dám quay đầu xem, Mạc Nhan lại còn bình tĩnh ăn đồ vặt:

- …Chờ lúc em nặng hơn sáu mươi cân là anh không cần em nữa đâu.

- Cân nặng của phụ nữ là bí mật, cho là một trăm cân em cũng không thừa nhận…- Mạc Nhan ngẫm nghĩ một chút rồi bỏ đồ vặt qua một bên, ôm gối.

Một tập CSI chiếu xong, bắt đầu là phim ma.

Bất luận là nhân vật chính trong phim phát ra những tiếng kêu rợn người, cảnh âm linh mèo đen xuất hiện có đen tối thế nào, Mạc Nhan vẫn ngồi thần ra đến chớp mắt cũng không chớp.

Nghiêm Tiêu nghĩ đến cảnh ai đó sợ hãi mà dựa vào mình sẽ không xảy ra.

Xem đến khi trên màn hình xuất hiện chữ “Kết thúc”, Mạc Nhan chép chép miệng nói:

- Còn có người nói với em bộ phim này rất đáng sợ, sao em không thấy gì, chỉ là con mèo đen mà…

Cô quay đầu lại, thì thấy Nghiêm Tiêu cúi đầu, cặp mắt dịu dàng, càng lúc càng to rồi trở nên mơ hồ, trên môi ấm áp mà mềm mại. Nghiêm Tiêu nói nhỏ bên tai cô : Bây giờ thì đáng sợ chưa?

Mạc Nhan nằm dựa vào sofa, nâng đầu anh:

- Nghiêm Tiêu, anh cận thị rồi à? Lần đầu tiên em thấy anh đeo kính.

- Ừ, anh vốn bị cận nửa độ, lười đeo thôi.

- …Nhìn rất dịu dàng, nhìn như thế, thấy ánh mắt trở nên dịu dàng…

Nghiêm Tiêu đưa tay kéo tay cô, hơi chau mày:

- Mạc Nhan, anh chưa sao, em đã thế rồi à?

Mạc Nhan chốc lát không biết nói gì, cách hồi lâu mới tìm ra được lý do:

- Đây không phải là thấy quen BL rồi bỗng trở thành BG có chút không thích ứng kịp mà…

Hôn lễ của giáo viên nữ xinh đẹp tri thức trước đây của trường đại học được tổ chức long trọng, trang phục quý phái, khách khứa đông đúc.

Khi người chủ trì hôn lễ đề nghị cô dâu chú rể nói về chuyện tình yêu của họ, phía dưới ồn lên. Chung Uẩn Uý cầm micro, nghĩ một chút rồi nói:

- Chúng tôi quen nhau đã chín năm, từng phân phân hợp hợp mấy lần, hôm nay mới đến được với nhau. Khi anh ấy cầu hôn ở đá Tam Sinh bên ngoài chùa XX đã nói, cho đến lúc đá Tam Sinh này phong hóa thay đổi…

Mạc Nhan mất bình tĩnh, từ ngữ thế này thật là xúc đông, hèn gì có thể lừa được cô dâu. Trừ phi một người đi lừa và một người nguyện bị lừa thì không còn gì để nói.

Cô nhớ lại trên bục dài, Chung Uẩn Uý đã cười nói:

- Đại khái là vì xem những thứ trong sách nhiều quá nên đối với hôn nhân càng hà khắc. Thực ra, nó không đáng sợ lắm.

Là không có gì đáng sợ.

Chỉ cần bạn hiểu thế nào để yêu một người, khoan dung, tha thứ, cùng tiến cùng lùi.

Một cuốn abum ảnh để trên bàn, bên trong là những bức ảnh cũ đã bạc màu. Mạc Nhan bưng tách trà đến bên Nghiêm Tiêu:

- Anh đang xem ảnh thời nào vậy?

Nghiêm Tiêu đưa tay nhìn cô cười:

- Lâu rồi, bố mẹ anh sắp xếp đồ, anh nhân tiện mang theo.

Mạc Nhan ngồi xuống bên anh, cúi đầu xem, chỉ thấy trang đầu là một đứa bé bò dưới nền, không biểu tỏ cảm xúc gì trước ống kính:

- Thì ra anh lúc nhỏ đã biết tạo vẻ lạnh lùng thế rồi…

Nghiêm Tiêu ừ nhẹ một tiếng, lật mấy trang sau, có tư thế đi đường, có ảnh chụp với đồ chơi khi lên lớp mầm non, tiếp sau là tiểu học, dần dần là thiếu niên có nét tuấn tú.

Mạc Nhan nhận xét:

- Anh lúc nhỏ giống con gái.

Nghiêm Tiêu nhìn cô chằm chằm, sau đó lật trang tiếp, bỗng mỉm cười nói:

- Đây là ai nhỉ? Mập mập đen đen, tóc cũng không nhiều…

Mạc Nhan nhìn bức ảnh, hận là không thể lập tức đốt nó. Cô cũng nhận ra, bức ảnh đó không giống các bức khác cùng bị bỏ quên theo thời gian. Bức ảnh là lúc cô đang bước và bị ngã giữa đường, hình dáng tệ hại nhất, đúng lúc nhặt một cái gì đó ném Nghiêm Tiêu.

…Cô lúc đó có làm việc ác như thế sao? Sao không có ấn tượng gì?

Nghiêm Tiêu bỏ tấm ảnh lên trên đùi, quay đầu đưa tay vuốt ve cằm của cô:

- Quay lại cho anh xem xem, ai đó bây giờ như thế nào?

Mạc Nhan quẫn bách đến cực điểm, chết cũng không quay đầu lại.

Nghiêm Tiêu lại đặt tay lên cánh tay cô, nói nhỏ:

- Mạc Nhan, cuối năm chúng ta về ra mắt nhé.

- Hử? – Cô cười nghi ngờ.

- Nếu anh nói trực tiếp với dì, xin dì đưa em cho anh chăm sóc, có bị mắng không nhỉ?

- Oh, em nghĩ không sao đâu, mẹ em sẽ chỉ cảm thấy em nhặt được đồ tốt…

- Vậy tốt, tuy bây giờ không giống trước đây, nhưng sau khi có phụ huynh cho phép thì coi như là danh chính ngôn thuận rồi.

- … Anh lại nói đùa rồi.

Nghiêm Tiêu đứng dậy, ảnh trên đùi vung vãi ra, những bức ảnh đen trắng rơi xuống đất, những kỷ niệm…

Trong lòng mỗi người đều có cái mười năm như thế.

Mà thời gian là liều thuốc tốt nhất, mọi người có chạy nhanh đến mấy cũng đuổi không kịp thời gian.

Có thể từng có người như thế đi qua cuộc đời bạn, sau đó xa rời.

Có thể mười năm sau bạn vẫn còn nhớ, hoặc là quên, hoặc là người đó vẫn ở bên cạnh.

Ánh nắng chiều chiếu rọi lên khung cửa sổ.

Từ đó, lễ truy điệu tuổi xuân của chúng ta đi qua…