Sáng hôm sau...
Ngay từ sáng sớm, trước cổng bệnh viện đã hiện hữu một chiếc taxi vàng. Một nam nhân trong trang phục đen, tay vừa ôm lấy phần bụng bên trái vừa hối hả chạy ra khỏi bệnh viện. Đi theo sau là một người đàn ông khác, anh ta liên tục chạy theo người phía trước và níu kéo vai áo.
- Chạy đến sân bay!
Khải Phong ráo hoảnh bước vào xe rồi gõ nhẹ vai tài xế ra hiệu. Người trợ lý theo sau níu lấy cửa xe rồi leo lên.
- Giám đốc! Anh trốn viện như vậy không khéo sẽ gây họa cho tôi! Chủ tịch giết tôi mất!
- Không sao đâu! Tôi sẽ nói giúp anh!
- - - -
Ở một nơi khác. Cô ôm chặt chiếc gối bông trong lòng. Một chiếc áo thun, một chiếc quần đùi thun trắng tôn lên vẻ đẹp đường cong của cô. Nhưng nào hay, khuôn mặt yêu kiều lại buồn rũ rượi.
" Reng reng reng!! "
- Alo!
- Tiểu Mi à!! Nhà tớ bị vỡ mất ô cửa kính rồi! Đồ đạc lại lộn xộn, mà cậu đang ở đâu thế?
- Ah.. tớ đang ở khách sạn.
Giọng nói trong trẻo vang vọng qua điện thoại nhưng ánh chút giọt buồn.
- Sao lại là khách sạn?! Có chuyện gì à?
- Không có gì... Chỉ là... mấy đứa nhóc nghịch ngợm ném đá nên vỡ kính thôi!
- Ehh!! Thật hả? Ai mà to gan vậy?
- Ha ha... à... Tiểu Hi... lát nữa.. tớ phải sang lại Paris rồi..
Giọng nói nơi đầu dây bên kia có vẻ bất ngờ nên quát lớn:
- Không phải chớ?! Tên David đó bị gì vậy?! Quá đáng! Sao có thể đi sớm như vậy?!
- Ừm...
- Còn Khải Phong? À... Cậu.. gặp Khải Phong chưa?
- Tớ gặp rồi! Anh ấy đang ở bệnh viện... chăm sóc anh ấy hộ tớ!
- Eh... khoan..
" Tút... tút.."
- Ah... Anh làm gì vậy?! Điện thoại tôi mà!
Là David. Một tay xách chiếc vali đen, một tay giữ chặt điện thoại của cô. Hắn lướt lướt trên màn hình rồi cũng thở phào.
- Ha... là bạn em à? Cứ tưởng tên khốn Khải Phong!
Nói xong hắn ném điện thoại cô xuống giường.
- Anh... Tên quá đáng!
Cô vớ lấy điện thoại rồi hấp hối vào danh bạ.
- Không cần tìm! Tôi đã chặn số của Khải Phong rồi! Từ giờ trong điện thoại của em... chỉ được phép có mình số của tôi!
Cô tức giận đứng phắt dậy liều mạng vung tát vào mặt hắn.
- Tên khốn! Anh quá đáng vừa thôi chứ? Anh có quyền gì mà làm vậy, quá đáng!!
Hắn ăn trọn cái tát của cô mà miệng vẫn mỉm cười. Không mảy may quan tâm, hắn đưa ngón trỏ lướt dọc trên không khí theo chìu cơ thể của cô.
- Em nên biết em đang rất khiêu gợi trong bộ đồ này!
- Tên biến thái!!
Cô ngã xuống giường kéo chăn lên che đi cơ thể. Anh đẩy chiếc vali trắng của cô đến cạnh chân giường.
- Mau chóng thu dọn rồi ra sân bay!
- - - -
Anh lao vào sân bay. Chẳng hiểu hôm nay là ngày gì mà lại đông người đến này. Anh cứ chen chúc, chen mãi cho đến khi có hơn 2 chuyến bay cất cánh. Chuyến cuối cùng trong sáng nay cũng chuẩn bị cất cánh theo lời nhân viên ở đài phát thanh. Bước chân càng nhanh hơn, nhanh hơn.
- Khải Phong!
Giọng nói này. Anh nhắm hờ mắt thất vọng rồi cũng nhanh chóng mở ra.
- Mẹ...
Mẹ anh sững sờ nhìn con trai rồi tức giận tát vào mặt anh một cái thật mạnh. Hốc mắt bà thoáng đỏ vì đau khi thấy đứa con bà tin tưởng sa đọa.
- Mẹ nói bao nhiêu lần là đừng bám víu con nhỏ đó nữa! Quên cô ta đi con!
Bà bám lấy bả vai anh nhìn nhẹ ra sân bay rồi ra hiệu cho hai vệ sĩ đi bên cạnh của mình.
- Đưa thiếu gia về!
- Mẹ à... nếu mẹ thương con... xin hãy cho con gặp cô ấy lần cuối!
Bà nhìn ánh mắt hi vọng của anh mà suýt mềm lòng nhưng đã từng thề không đụng chạm đến kẻ đó và không bao giờ cho nó cơ hội quay lại cái dòng họ này!
- Không!
Lời nói của một người mẹ. Lời nói đầu tiên của mẹ khiến anh đau đến thế? Là do mẹ vô tâm hay vì thương anh mà bất đắc dĩ? Chống lại mẹ ư? Đấy là điều anh chưa từng nghĩ trước đây nhưng.. lần này.. Đành phá lệ!
Anh vờ gật đầu cam chịu rồi bước vài bước nhưng sau đó liền vùng tay tay ra khỏi hai vệ sĩ. Biết rõ sức mình lại đang bị thương, không thể chạy nhanh bằng vệ sĩ được tuyển chọn kĩ càng kia, anh nhanh chóng lẩn vào đám đông rồi khuất đi trước ánh nhìn của bà.
- Khải Phong! Con chống lại mẹ à?!
Bà đứng đó thét lên mong tiếng vang sẽ xen vào đám đông mà lọt vào tai anh.
- Hai cậu, bắt nó lại!
Kia rồi! Cái bóng dáng con gái mà anh... anh yêu thương nhất đã lọt vào tầm mắt rồi. Thật xinh đẹp và yểu điệu, hiu hắt dưới ánh nắng gần trưa cũng khiến cô thêm xinh đẹp. Có vẻ trông cô hơi buồn, anh sẽ làm em vui ngay mà! Đợi anh... Nhưng... trong tình yêu... trở ngại là không thể thiếu! Máy bay sắp cất cánh, cô lại đang bước lên cầu thang nối với máy bay. Anh còn ở cách cô một khoảng khó đếm lại nhiều người bao quanh. Không chần chừ anh vội vã chạy thật nhanh đến. Thật nhanh, thật nhanh.
- Cậu Phong!
Bị cản rồi. Hai tên vệ sĩ phiền phức. Anh tức giận vùng tay ra đưa ánh mắt đỏ hoe tức giận lên nhìn khiến hai tên đô con kia cũng phát sợ mà nới lỏng tay.
/ Quý khách vui lòng tránh xa đường bay! Máy bay chuẩn bị cất cánh /
- Không! Không được!!!
Anh quát lớn tay vô thức vươn đến chiếc máy bay đáng ghét tung tời trên bầu trời kia. Mọi người xung quanh ái ngại nhìn anh, hai tên vệ sĩ cố gắng níu lấy tay anh kéo vào ô tô.
- - - -
Căn phòng tối với tông màu sẫm khiến anh thêm ảm đạm khi ngồi thững thờ trong góc phòng. Chai rượu rỗng lăn lóc trên sàn nhà, không phải chứ? Cô chỉ mới rời đây hai ngày thôi mà? Hai năm... à thôi bỏ đi.. nhắc đến chỉ thêm đau lòng.
- Anh Phong...
Phía cửa phòng chợt mở. Một cô gái trong trang phục đen cao quý bước vào. Cô trông rất xinh đẹp, mái tóc được duỗi thẳng tắp rồi bó lên đánh dấu sự trưởng thành vượt bậc. Cô gái đấy không ai khác là... cái tên của cô nói ra có lẽ hơi bất ngờ vì... là vai phản diện... Bảo Anh. Phải. Bảo Anh là tên cô. Nay đã trưởng thành từ tinh thần lẫn thể xác.
Cô bước đến gần anh. Cái mùi hương quyến rũ ấy... có thể dễ dàng quyến rũ những loại đàn ông rẻ tiền ngoài kia nhưng đối với người đành ông trong tình trạng của Khải Phong thì có lẽ hơi khó...
- Em nghe anh Thiên nói cả rồi! Cũng tại anh ngoan cố theo cô ta, nếu hai năm trước anh đáp lại tình cảm của em thì giờ không phải đau như vậy! Em hiểu cảm giác của anh... anh cũng đã từng... khiến em đau... Là quả báo đấy!
Trông anh cứ thững thờ không quan tâm mà khóe mắt cô cay cay muốn khóc. Vô tâm! Sau hai năm chí ít vẫn phải có tình cảm chứ? Cố quan tâm rồi bản thân cũng như người dưng... Cô hít một hơi thật sâu rồi cũng nghĩ ra gì đó.
- Khải Phong... em còn yêu anh! Em... em sẽ giúp anh bớt đau để không giống em hai năm trước.. em... em sẽ giữ Hàn Mi về nước! Về bên anh!
- Cô nói gì?
Quả đúng như dự đoán, anh lập tức phản ứng khi nhắc đến hai chữ " Hàn Mi "
- Em sẽ đưa Hàn Mi về nước, về với anh!
- Thật chứ?
- Em thề!
May thật! May mà Bảo Anh đã chững chạc rồi...
- Nhưng... với một điều kiện...
- Là gì?
-.......
- Cô... không thể được!! Không!!
- - - - -