Chỉ Là... Tôi Yêu Em!

Chương 23: Ngày hạnh phúc đầu tiên (2)




Thật ấm áp~ Anh đang nắm chặt tay cô giữa dòng người đông đúc, có lẽ là sợ cô gái của mình đi lạc chăng?

- Khải Phong à... đau...

Cô nhăn mặt rồi chợt hất tay Khải Phong ra. Anh nhìn cô với ánh mắt tội lỗi, Phong khẽ nâng niu đôi tay đó nhưng ánh mắt chợt lướt qua đám đông. Mặt anh tái mét rồi cất giọng lạnh lẽo:

- Cẩn thận đi lạc!

- Ừm...

Đột nhiên Khải Phong thay đổi 360 độ như vậy là sao? Cô nhón chân cho cao hơn và đánh mắt 4 hướng tìm kiếm. Lẽ nào anh ta gặp khắc tinh của mình?

Đến một nơi khuất xa đám đông. Nơi này vắng người nhưng quang cảnh lại đẹp như trong truyện tranh. Xung quanh có nhiều cây cối, lác đác chút ánh nắng ấm dễ chịu. Không gian yên tĩnh, có thể nghe rõ âm thanh của những con sóng đang kéo co với bờ cát trắng.

Mi vươn vai lên tận hưởng làn gió mát từ biển.

- A a~ Đã quá♡

Cô nhẹ mỉm cười rồi quay ra nhìn Khải Phong. Anh có vẻ sợ sệt gì đó, trông không thoải mái với cảnh vật nơi đây. Phong nằm dài trên chiếc giường thô sơ. Dưới bóng mát thấp thoáng của hàng cây cao to, gương mặt Khải Phong hiện lại với ánh mắt đăm chiêu, nét mặt sắc xảo từng chi tiết. Anh đặt tay lên vầng tráng cao, vài chiếc răng tinh nghịch cắn nhẹ lấy vành môi đỏ hồng.

- Khải Phong! Anh... không khỏe ở đâu à?

Phong lắc nhẹ đầu. Cô nheo mày khó hiểu, khẽ đặt ba lô xuống đất, Mi nằm xuống chiếc giường bên cạnh. Không gian chìm dần vào bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Chẳng bao giờ thấy Khải Phong im như tờ tới vậy~ Rốt cuộc anh bị gì thế này?

- Em không sao chứ?

- Dạ?

Nghe giọng nói quen thuộc, Mi bất ngờ nhanh nhẹn đáp lại, môi mím lại như mong chờ gì đó.

- Tay em...

- Ah~ Em không sao...

Khải Phong lại im lặng. Quá sợ với bầu không khí này, Mi vội nói:

- Anh khó chịu ở đâu à?

- Không có~

- Ưm... sao anh... tự nhiên ít nói vậy?

Anh cười nhẹ rồi nghiêng người, mắt âu yếm nhìn chăm chăm vào cô:

- Anh không nói em buồn à?

- Em tưởng anh không khỏe...

Phong thích thú xoa đầu Mi một cái mạnh:

- Aishh~ Nhóc con này hôm nay cũng biết lo lắng cho người khác cơ đấy!

Cô vuốt vuốt lại mái tóc của mình:

- Ah~ Anh làm gì tóc em vậy chứ~

- Ây~ Vuốt lại làm gì? Để vầy trông đáng yêu hơn mà!

Phong tiếp tục phá rối mái tóc đen mượt kia trong khi cô phải khó khăn vừa vuốt lại tóc vừa đẩy tay anh ra.

- Ah~ Dừng lại đi mà.. Đừng...

- Đừng vuốt nữa~ Đi với anh,em không cần phải trông xinh đẹp~ Để tự nhiên nhìn dễ thương hơn, biết chưaaa?

Vừa ngắt câu, anh dùng ngón trỏ đẩy mạnh tráng cô khiến Mi suýt ngã ngửa.

- Ah~ biết rồi biết rồi!

- Mi à~

- Hả?

- Bảo Anh...

Hàn Mi bất giác che tai lại, cặp lông mày mảnh mai chau lại khó chịu.

- Aishhh... em không thích!

- Không thích?

- Em không thích Bảo Anh!

- Tại sao?

- Em... ây~ anh không cần biết đâu! Chỉ là... em thấy khó chịu... em không thích tính cách của Bảo Anh!

- Ha ha... chỉ là anh muốn nói.. Bảo Anh đang ở bãi biển này!

Cô giật mình ngồi phắt dậy, ánh mắt to tròn mở ra hết cỡ, kinh ngạc nhìn Khải Phong:

- Thật sao?!

- Ừ! Anh mới thấy cô ta, nhưng cô ta đi với một người đàn ông khác!

- Người đàn ông khác?

- Ừ!

Mi đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh, cô cắn nhẹ môi rồi kéo tay Khải Phong.

- Em không muốn ở biển nữa! Đi đâu khác đi anh!

- Đi đâu là đi đâu? Sao không ở đây!

- Ở đây có Bảo Anh! Em không thích!