Chỉ Là... Tôi Yêu Em!

Chương 22: Ngày hạnh phúc đầu tiên(1)




Hôm nay cô lại dậy sớm. Tâm trạng có vẻ phấn chấn hơn sau những gì đã xảy ra hôm qua, mới tỉnh dậy nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Không thể tin được, Khải Phong đã... đã... Úi~~

Cô vùi người vào chăn, lăn lộn trên giường một cách trẻ con. Vui không thể tả nổi!

- Em dậy rồi à?

Cô giật mình ngoắc đầu lại, Khải Phong trong chiếc áo ca rô đen trắng, tay cầm một khay chứa đồ ăn.

- Ah~ Vâng..

Mi ngại ngùng ngồi dậy, dùng tay vuốt vuốt mái tóc bù xù. Thực sự không muốn bản thân trông xấu xí trước mặt Khải Phong.

- Em ngủ ngon không?

- Ah... dạ có!

Hôm nay Khải Phong chợt dịu dàng không tả nổi, có cảm giác, anh chu đáo và tử tế hơn lúc trước.

Anh cười nhẹ trước dáng vẻ luộm thuộm của Mi lúc mới tỉnh dậy mà lại đỏ mặt, trông thật đáng yêu!

- Em ăn sáng luôn không?

- Dạ.. dạ vâng! Nếu anh muốn!

- Hở? Ăn cho em chứ sao lại nói vậy?

- Ah~ Vâng Vâng Vâng! Cho.. cho em!

Thật chẳng hiểu nổi, mọi bữa khi nói chuyện Khải Phong rất bình thường, câu từ thì hoang dã nhưng cảm thấy tự nhiên. Cớ sao hôm nay lại cảm thấy bối rối, không nghĩ ra một từ nào để nói chuyện cả.

- Hôm nay anh nghỉ làm cả ngày! Em muốn đi đâu chơi không?

- Ah~ Tùy anh!

- Em muốn đi đâu?

Mi bối rối nằm sấp lại, phủ mền kín đầu rồi nói vọng ra:

- Em không biết đâu!

- Ừm... Lần này đừng đi công viên nữa nhé, đi biển được không?

- Dạ được!

Khải Phong lặng người một chút. Anh đến gần ngồi cạnh giường cô nhưng không gây ra một chút tiếng động. Nghĩ Khải Phong đã ra ngoài, Mi lén lút mở mền ra rồi chợt bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của ai kia.

- Ah~

- Em xấu hổ?

- Anh... xê ra một xíu được không?

- Không!

Anh ghé sát mặt cô trong khi cô nhắm tịt mắt lại, tay cô kéo chăn lên che đi một nửa khuôn mặt đỏ bừng.

- Em đỏ mặt khi anh tiếp xúc gần?

- Ah... em... cái đó thì.. con gái.. ai chả đỏ mặt chứ~ Anh.. gần quá rồi...

- Đây mà gọi là gần sao? Em biết khi anh hôn em, khoảng cách là bao nhiêu cm ko?

- Em không biết nhưng... lúc đó.. em cũng đỏ mặt..

Khải Phong tỏ ra hứng thú, anh vuốt ve cô gái nhỏ đang nằm trên giường xấu hổ kia.

- Anh muốn xem lại lúc đó!

- Hả.. chẳng... chẳng phải bây giờ anh cũng thấy sao?

- Nhưng anh muốn xem em lúc được anh hôn!

- Không được, em...

Anh lấy ly sữa trên khay đồ ăn rồi uống một ngụm. Khải Phong nhanh chóng khóa môi con mèo nhỏ của mình bằng một nụ hôn sữa. Chưa kịp định thần trước nụ hôn kia, Mi đã cảm nhận được Khải Phong đang dùng lưỡi của mình tách môi cô ra, rồi một dòng sữa trào vào miệng. Cô hoảng hốt nuốt ừng ực số sữa đó rồi " Ưm " lên một tiếng ra hiệu Khải Phong dừng lại. Anh khẽ mở mắt, quả thật lúc hôn Hàn Mi trông thật đáng yêu, khuôn mặt đỏ hơn trái cà nữa.

Khải Phong nhẹ buông làn môi kia ra. Mi vội vã ngồi dậy rồi ho lấy ho để.

- Sặc à?

- Ưm~ anh cho em uống gì thế?

- Một chút sữa và...

Anh ghé sát tai cô thì thầm:

- Anh!

Mặt cô như muốn bùng cháy trước câu nói. Lòng cảm thấy lâng lâng vui sướng.

- Hahaha! Lo thay đồ đi cô nương, chần chừ nữa là tôi ăn thịt cô đấy!

- - - -

Bãi biển xanh thẳm, đông đúc hiện ra ngay trước mắt. Phong diện một chiếc ao phông đen đơn giản cùng chiếc quần jean dài màu xanh. Tay xách một túi đồ nhỏ, tuy đơn giản nhưng trông anh vẫn nổi bật trước đám đông.

Ngang vai anh là một cô gái. Cô khoác lên mình một chiếc áo trắng không có hoa văn gì và một chiếc quần đùi jean. Vai đeo ba lô đen không kém phần chất ngất.

Phong chọn một chỗ ngồi rồi ngả lưng xuống chiếc võng. Mắt xa xăm nhìn ra biển. Còn cô khó khăn lắm mới lon ton theo kịp Khải Phong. Mi vừa đi vừa để ý mấy con đàn bà xung quanh. Thiệt khó chịu khi ai cũng nhìn Khải Phong của tui!

- Khải Phong!

- Hửm?

- Em thấy khó chịu quá đi~

- Hả? Khó chịu ở đâu?

Mi cúi xuống nói khẽ vào tai Khải Phong, tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào mấy người phụ nữ xung quanh:

- Mấy người kia... cứ nhìn anh mãi thế..

- Em ghen à?

- Em không biết nhưng... thấy khó chịu lắm!

Khải Phong nhếch môi cười nhẹ rồi đứng dậy kéo tay Hàn Mi đến một chỗ khuất người.