Thanh âm thống khổ vang vọng đến mấy toa xe, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đáy mắt Vinh Kinh không có một chút thương hại nào, càng nắm càng chặt, mặt đầy sương lạnh, tựa như biến thành một người khác.
Gương mặt của anh bị mũ che đi phần lớn, chỉ mơ hồ thấy được cái bóng màu xanh.
Trong mắt Vinh Kinh, đừng nói đến vóc người dưới bộ quần áo kia tốt như thế nào, đó chỉ là một con mèo.
Một người vì sinh hoạt mà phải làm việc lao lực gấp rút vượt qua sóng gió như thế, quần áo công sở còn chưa kịp thay lại phải cực khổ hoá trang thành mèo. Cũng bởi vì điểm ấy, nên con sói tàu điện ngầm mới trắng trợn không kiêng dè gì sao? Bởi vì biết đối phương không quyền không thế, không có năng lực cũng không có thời gian mà chống đối gã.
Vinh Kinh thật sự nén giận, cái tên biếи ŧɦái tàu điện ngầm này liên tiếp quấy rối người bị hại, bất kể ban đầu là học sinh, sau đó là một nhân viên văn phòng xinh đẹp, rồi lại đến người thú bông, có ai không phải là quần thể yếu thế, cũng thật biết chọn người!
Nỗ lực kiếm sống như vậy còn bị cái loại Alpha này cưỡng ép chiếm tiện nghi, đây là cái đạo lý gì?
Tuy rằng thế giới thay đổi, cũng không có nghĩa là tà niệm sẽ biến mất.
Không có câu chuyện cổ tích màu hồng nào tồn tại trong thế giới người lớn cả, nhưng ít nhất cũng có thể tạo ra một nơi an ổn cho chính mình.
Vinh Kinh lạnh lùng nói: "Nếu thích quấy rối người khác như vậy, tại sao không lại không đi quấy rối Alpha?" Ỷ mạnh hiếp yếu, chơi cũng được lắm.
Kính mắt gọng đen đã sớm biết đa số mọi người đều làm như là việc không liên quan đến mình, thờ ơ lạnh nhạt mới là thái độ bình thường, gã mỗi lần quấy rối thì họ cũng sống chết mặc bay, hơn nữa những người bị hại kia rất sợ nói ra, cho nên lá gan của gã càng lúc càng lớn. Lại không nghĩ tới hôm nay xuất hiện mấy người xung quanh đi về phía gã, phi, thật là xui xẻo!
Kính mắt gọng đen một tay khác vội vàng từ trong túi lấy ra một đồ vật, Vinh Kinh không biết là cái gì, nhưng phản ứng của anh rất nhanh, đối với bốn phía hô lên: "Đều nhắm mắt lại!:
Ai có thể nghĩ tới một tên biếи ŧɦái lại phòng thân bên người một bình xịt phòng biếи ŧɦái!
Vinh Kinh sững sờ trước sự vô liêm sỉ của gã này, kính mắt gọng đen thừa dịp rối loạn nhắm ngay nút dừng, cửa tự động mở ra, gã liền trốn thoát khỏi đám người xông ra ngoài.
Loại người này một khi cảm thấy được bản thân mỗi lần đều có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt, ác ý sẽ càng ngày càng bành trướng.
Vinh Kinh tốc độ như liệp báo mà biến mất tại chỗ, chỉ để lại Cố Hi vì muốn nhìn rõ người nên lấy mũ trùm đầu xuống, sợi tóc ẩm ướt dán vào gương mặt đầy mồ hôi, mờ mịt mà nhìn theo bóng lưng Vinh Kinh đã đi xa.
Anh, anh sao không để tôi xem một chút dáng dấp của anh ra sao!
Cố Hi đã 50 giờ không được nghỉ ngơi, hiện tại còn mặc đồ thú bông, cho dù là mỏng, nhưng trang phục thú bông vẫn là trang phục thú bông, chất liệu vải bằng nhung, cả người y ngộp bên trong, mồ hôi đầm đìa, còn có chút hoa mắt chóng mặt.
Sau khi tiến vào tàu điện ngầm, đã nhanh chóng tìm ra một vị trí thích hợp nên đứng trước nghỉ ngơi một lúc, tâm tư căn bản không để ý phía sau có ai đến gần hay không.
Nghe được giọng nói quen thuộc, y giống như "đề hồ quán đỉnh"*, lập tức nhìn sang.
*Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂):Là thuật ngữ phật giáo. Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng -> ý chỉ Cố Hi đang mệt mà nghe thấy giọng Vinh Kinh là tỉnh luôn.
Có thể vì đầu thú bông che phủ cản trở tầm mắt của y, miệng của Doraemon là chỗ để nhìn ra ngoài, lại có thêm một tầng vải mỏng, rất mơ hồ.
Trong nháy mắt lướt qua người kế bên, y nhìn thấy dưới bóng của mũ lưỡi trai là một chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, còn có đôi môi đỏ mỏng manh, giống như là nước lạnh chợt mông lung mà loé lên trong tầm mắt.
Thấy anh muốn rời khỏi, Cố Hi lập tức bắt một cái, nhưng người này không chút nào muốn dừng lại, cứ như vậy mà bỏ đi.
Mà sau khi lấy ra mũ trùm đầu, nhìn thấy Cố Hi mồ hôi đầm đìa như tinh linh nổi trên mặt nước, toàn bộ bên trong tàu điện ngầm vang lên từng trận tiếng thét chói tai, mọi người không thể tin được Cố Hi lại xuất hiện ở đây, còn so với chuyện vừa rồi kinh hãi hơn nhiều, à, không, càng tốt hơn chứ.
Mà camera đã đem toàn bộ hình ảnh Cố Hi ngơ ngác quay lại không sót gì.
Dựa theo quy định, Cố Hi sẽ chơi trò chơi với người nhận ra mình, nhưng ánh mắt của y lại thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, mong đợi người kia có thể xuất hiện lần nữa.
Mãi đến khi tổ quay phim trở lại đem theo quy tắc trò chơi, y mới trơ mắt nhìn cửa khoang tàu đóng lại.
Mà người xung quanh nào còn nhớ tới sự kiện sắc lang khi nãy, bên cạnh Cố Hi người đông đến mức nước chảy không lọt, dường như sự kiện vừa rồi còn kém xa so với sự tồn tại của Cố Hi.
Vinh Kinh cấp tốc truy đuổi, xa xa sau lưng truyền đến tiếng hoan hô điên cuồng cùng tiếng thét chói tai.
Vinh Kinh hoàn hồn liếc mắt nhìn một cái, nhưng tàu điện ngầm đã mở cửa ra, cũng không nghĩ tới cái gì khác, anh chỉ muốn tóm lấy cái tên khốn kia. Đi phía sau anh là có mấy người đàn ông cùng đuổi theo ra, tuy rằng không quen biết nhau, nhưng mục tiêu lại nhất trí.
Vinh Kinh tự nhận mình ích kỷ, anh không muốn rước hoạ vào thân, đại đa số thời điểm anh chỉ muốn bảo vệ chính mình và người mình quan tâm.
Nhưng người ta đụng phải hắn, gọi là gì nhỉ, cái này gọi là ngàn dặm tặng đầu người.
Lại ngay thời gian đông người qua lại, việc Vinh Kinh còn chưa quen đường ở trạm tàu điện ngầm là một nhược điểm trí mạng, mấy người còn lại đã chia ra thành mấy hướng đi tìm.
Thế nhưng Vinh Kinh cũng không vội vã đuổi theo, anh lập tức tìm tới cảnh sát trạm tàu điện ngầm gần nhất, trong tay anh còn có video ngắn quay được lúc nãy, đuổi theo cũng không quên ghi lại chứng cứ, mãi đến khi đối phương sờ soạng người thú bông, video mới im bặt.
Cảnh sát tàu điện ngầm lập tức báo cho mấy người tuần tra lỗ hổng bên ngoài, ghi chép lại đặc điểm và quần áo của tên kia, có nhân vật khả nghi sẽ dễ ngăn cản hơn, quả nhiên không đến mấy phút, tại cửa E ít người ra vào tìm được cái tên muốn chạy trốn.
Vinh Kinh cùng mấy người cũng truy đuổi đi làm nhân chứng xác nhận, thêm vào đó có video chứng cứ xác thực, thuận lợi giam giữ tên kia sau đó giao đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát tàu điện ngầm không nhịn được mà nói: "Bạn học, cậu tốt nhất nên đi rửa mặt cho mát mẻ hơn chút."
Vinh Kinh lúc này mới ý thức được chỗ vừa rồi bị cái bình xịt phòng biếи ŧɦái phun đến vừa đau vừa nóng rát, cũng không cố mà đi cùng nữa, chạy đến nhà vệ sinh gần đó, ở thời điểm như thế này cũng không quên nhìn kỹ đâu là Man A, trải qua mười phút mới làm mát được cả gương mặt.
Không nghĩ tới khi đi ra, bên ngoài có một người đang đứng chờ anh.
Là người lúc nãy cùng nhau truy kích, trong một đám B có duy nhất một A, lúc đó anh cũng khó giải thích được có hơi vui mừng.
Từ lúc xuyên qua đến nay, đại đa số mọi người đối với A có đánh giá rẽ sang hai phía đối lập, Vinh Kinh cũng mơ hồ cảm giác được tính đặc thù của quần thể này.
Alpha kia gọi anh lại, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới nói: "Vinh Kinh?"
Thật sự khí chất của Vinh Kinh có biến hoá rất lớn, đối phương sợ bản thân nhận lầm người.
Vinh Kinh không để ý tới bộ dáng người này, chỉ cảm giác được người này là A, không nghĩ tới là người quen của nguyên chủ. Vinh Kinh giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhanh chóng vơ vét ký ức, từ ký ức dài dòng hai mươi mấy năm mới chiết xuất được thông tin một người, bắt chước nguyên chủ chào hỏi: "Kỷ Nhạc Bình, đã lâu không gặp."
Người này là lớp trưởng lớp B diễn xuất level 12 của Vinh Kinh, là một người giỏi xã giao, rất có năng lực, đồng thời là trợ lý hội học sinh. Bởi vì nguyên chủ một lần gây tai nạn khi biểu diễn trong tiết mục báo cáo, dẫn đến toàn bộ lớp B bị toàn trường coi thường cười nhạo, theo lẽ tự nhiên bị cả lớp cô lập, Kỷ Nhạc Bình là một trong số ít còn nguyện ý nói chuyện cùng hắn, nguyên chủ đối với Kỷ Nhạc Bình độ hảo cảm rất cao.
Thế nhưng cũng giống như đối với Tạ Lăng, Vinh Kinh cảm thấy ký ức chỉ là phụ trợ, anh càng thích tự mình phán đoán.
Kỷ Nhạc Bình giống bạn bè mà dò hỏi: "Hôm nay là ngày tra cứu thành tích thi thạc sĩ, cậu thông qua?"
Vinh Kinh kiếp trước cũng ở vòng giải trí, gặp qua không ít loại hình như Kỷ Nhạc Bình, bọn họ rất hiểu việc kinh doanh các mối quan hệ của mình, không dễ dàng đắc tội người khác, cho dù là nguyên chủ thoạt nhìn chán nán đến cực điểm, cũng khó bảo đảm sẽ không có ngày bị trở mặt, loại người này là khó đối phó nhất, lúc bình thường Vinh Kinh đều sẽ tránh né.
Vinh Kinh khôi phục lại giống như bình thường: "Còn chưa biết, cậu biết tôi không có máy tính mà."
Kỷ Nhạc Bình mới bừng tỉnh nhớ ra, gia cảnh Vinh Kinh không tốt, nhớ tới thời điểm ở trường học dù cho mình phải ăn cơm trắng, cũng phải cung cấp cho Thích Ánh thật nhiều tiền tiêu phí, còn nhớ Thích Ánh đã từng đeo trong tay một cái túi thời thượng, cũng là do Vinh Kinh ngày đêm không ngừng đi làm kiếm tiền mua tặng.
Nghĩ đến đám người trong lớp nói Vinh Kinh và hoa khôi khoa thiết kế Thích Ánh chia tay, khắp chốn đều mừng vui, phần lớp đồng học đều nói Thích Ánh cuối cùng cũng thoát ly khổ hải, #không cần tiếp tục bị một cái thuốc cao bôi trên da chó dán vào#, #có người tại sao vẫn không tự mình biết mình, thằng đó có gì xứng được với một Omega ưu tú như Thích Ánh#, #cóc ghẻ mà vẫn luôn ảo tưởng ăn thịt thiên nga, rốt cuộc bị đánh đến lòi nguyên hình#.
Những lời tương tự, mấy năm nay đều chưa từng ngừng lại.
Lần sự cố diễn xuất kia khiến mọi người cảm thấy đặc biệt mất mặt, một cách tự nhiên, đầu sỏ đều nhắm vào Vinh Kinh.
Vào đại học, bạo lực học đường cũng không đến nỗi nào, nhưng bài xích tẩy chay vẫn còn biểu hiện rất rõ.
Có thể nói, mọi người hận không thể đóng đinh Vinh Kinh vào cây trụ mang tên sỉ nhục.
Kỷ Nhạc Bình lại nghĩ, Vinh Kinh cũng không nản chí, luôn luôn đến lớp.
Nhưng độ tồn tại của Vinh Kinh bằng 0, mọi người thậm chí còn không nhớ rõ hắn có ở trong lớp hay không.
Kỷ Nhạc Bình không biết Vinh Kinh có nhìn thấy được mấy cái lời nói kia, tối hôm qua trong nhóm lớp nói việc này đến nửa đêm, cực kỳ trào phúng, ai cũng muốn xem chuyện cười thất tình của Vinh Kinh, thậm chí có người còn cho rằng hắn bởi vì thất tình nên tự sát, hắn yêu Thích Ánh nhiều bao nhiêu mọi người đều nhìn ra được, thất tình một cái liền điên luôn rồi đi?
Kỷ Nhạc Bình phát hiện ra trạng thái Vinh Kinh không giống mọi người cho là đang chán chường, cậu tuy rằng không tham dự, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy tầm mắt lãnh đạm của Vinh Kinh, lại có chút hơi lúng túng, lập tức nói ra lời mời: "Phòng của tôi có máy tính, vừa học diễn xuất vừa nghiên cứu, cũng chưa đổi ký túc xá, muốn đến không?"
Vinh Kinh từ chối: "Không cần, chỉ là xem thành tích thôi."
Kỷ Nhạc Bình cũng không miễn cưỡng, cậu cũng biết Vinh Kinh đi tới trường học, xem thành tích chỉ là thứ yếu, khả năng đi tìm giáo viên tạo dựng quan hệ mới là chủ yếu. Kỷ Nhạc Bình không đành lòng nói ra, với thanh danh của Vinh Kinh, các giáo viên có thể quét bỏ anh xuống tại vòng thi thứ hai.
Kỷ Nhạc Bình cảm thấy nói ra thì quá tàn nhẫn, mà không nói thì lại chỉ biết đứng nhìn Vinh Kinh vấp phải trắc trở. Cậu và Vinh Kinh không thân nhau, Vinh Kinh dường như cũng không thể lại trở mình, vẫn là không nói cho anh biết đi.
Vinh Kinh nhìn Kỷ Nhạc Bình biểu tình phong phú, đại khái có thể đoán được đối phương đang rối rắm cái gì, chủ động nói: "Cậu cũng về trường xem thành tích?"
Kỷ Nhạc Bình: "Ừ, cậu chọn xong giáo viên chưa?"
Vinh Kinh kỳ quái: "Còn đến phiên tôi chọn sao?"
Kỷ Nhạc Bình bị nghẹn một chút, cậu thật không nghĩ tới, bị thất tình đả kích nặng nề, Vinh Kinh vẫn có thể tốt bụng đến bất ngờ như vậy.
Kỷ Nhạc Bình muốn hỏi, kỳ thi thạc sĩ này có quyết định nội bộ hay không?
Bài thi đầu tiên rất chuyên nghiệp và công bằng, bao gồm giản đáp, trình bày và phân tích, giải thích danh từ, tư tưởng lý luận chính trị, tiếng anh,...v.v phải đạt điểm chuẩn trở lên.
Nói đến vòng thi thứ hai, bình tĩnh mà xem xét, chỉ hai chữ: Tuỳ duyên. Lấy một ví dụ, anh và một giáo viên nào đó thân thiết với nhau, vừa vặn lại là giám khảo vòng hai, kia ít nhiều gì sẽ ảnh hưởng, thi vòng hai thì sự lựa chọn cũng trở nên chủ quan hơn.
Danh tiếng của Vinh Kinh như vậy, dù cho qua được vòng sơ khảo, thi đậu vòng hai có tính khả thi dường như là con số không, đa số giáo viên đều có địa vị trong xã hội, ai lại muốn một sinh viên có thanh danh ô uế?
"Tôi thấy cậu giống như không lo lắng chút nào cả?"
"Lo lắng thì được gì?" Sau khi giải trừ nguy cơ, trong lúc Kỷ Nhạc Bình Đang hỏi, Vinh Kinh lại bắt đầu hồn ở trên mây.
Anh sờ sờ góc áo, vừa này lúc đi ra ngoài đuổi theo người, hình như cảm giác được có người kéo anh một chút, là ảo giác sao?
Bọn họ đi đến chỗ tàu điện ngầm lúc trước, nơi đó cuồn cuộn người là người, lúc thường tàu điện ngầm cũng rất đông, nhưng hôm nay kỳ lạ chính là, không có bao nhiêu người đi muốn vào tàu điện ngầm, trái lại đều cực kỳ hưng phấn, không khí xung quanh đều như tràn đầy màu hồng.
Vừa hỏi thì biết, trước đó có một tàu điện ngầm đang lặng lẽ quay [Một ngày của ngôi sao], mà khách mời lần này nghe nói là O trong mộng của vô số thiếu nam thiếu nữ, chỉ cần dùng nhan sắc cũng lên được top 50 danh sách những người đẹp nhất toàn cầu – Cố Hi.
Phải biết bảng danh sách này, ứng cử viên đều là người châu Âu, người châu Á muốn vào bảng, nhan sắc ngược lại không phải là điều quan trọng nhất, mà là tiếng tăm, là do đa số tất cả mọi người bầu chọn mới có thể vào, độ nhận diện quốc dân phải thật cao.
Mà khi đó Cố Hi mới ra mắt được có một năm, có nổi tiếng đi nữa thì cũng chỉ là người mới, y thuần tuý chỉ dựa vào ngoại hình mà mạnh mẽ mở một đường máu, đủ thấy lực sát thương của y được toàn cầu công nhận.
Nghe Kỷ Nhạc Bình một đường phổ cập khoa học về Cố Hi, bộ dáng hưng phấn kích động kia quả thực không giống cái vẻ vừa tiến vừa lui lúc này, một lúc liền đấm ngực dậm chân vì đã bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cố Hi.
"Cậu là fan của y?"
"Đây không phải là nói thừa sao, A nào có thể trốn thoát được mị lực của y, nếu có thì tuyệt đối không phải A!" Nhìn bộ dáng thanh thản của Vinh Kinh, Kỷ Nhạc Bình hoài nghi, "Cậu tại sao lại không có một chút phản ứng coi trọng nào?"
Vinh Kinh: "..." Tôi hiện tại chỉ để ý cậu lật mặt thật nhanh.
Hơn nữa cái tên Cố Hi này, từ lúc xuyên qua đến giờ cứ thỉnh thoảng xuất hiện chung quanh, quả thực giống như nhân vật chính của thế giới này, là loại người luôn gặp nhiều may mắn.
Vinh Kinh liền cảm thấy ý nghĩ này thật quá kỳ lạ, việc xuyên không đã khiến suy nghĩ của anh trở nên không khoa học rồi sao.
Không đúng, bản thân xuyên qua cũng rất không khoa học.
Sắc mặt Kỷ Nhạc Bình không tốt, như thể Vinh Kinh không mê luyến Cố Hi là tội ác tày trời.
"Cậu xong, cậu xong, cậu trong tâm đều bị Thích Ánh đầu độc quá sâu, tôi nhất định phải tắm lại cho não của cậu một chút, làm cậu nhận ra thế nào mới là vẻ đẹp chân chính! Làm cậu thấy thế nào mới gọi là thiên sứ giáng trần!"
Vinh Kinh muốn nói có liên quan gì đến Thích Ánh chứ, nhưng mà mấy người thật sự là liều mạng hướng bên ngoài thả rắm cầu vồng quá đi*.
Rắm cầu vồng (彩虹屁): ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.
Cố tình lại gặp một 'fan chồng' chân tình như thế, Vinh Kinh cảm thấy có hơi hoài niệm, đời trước chính anh cũng có rất nhiều fan, anh từng đụng phải rất nhiều loại hình fan, nhìn thấy sự hò hét trợ uy đầy chân thành như vậy, cũng không muốn giội vào cái fan trước mặt một gáo nước lạnh, chỉ yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại đôi lời.
Kỷ Nhạc Bình vốn là tức giận bất bình nhưng khi xem thái độ của Vinh Kinh, nhất thời cảm thấy được cả thân lẫn tâm đều thoải mái, rốt cuộc cũng bật cười.
Cậu đột nhiên phát hiện Vinh Kinh là người tốt, rất hiếm khi gặp được một A có tính tình ấm áp đến vậy.
Hai người không nghĩ vừa mới tới trường học chưa được bao lâu, liền thấy trường học treo một cái băng rôn: Nhiệt liệt hoan nghênh cựu sinh viên Cố Hi, Tuân Gia Thuỵ đến trường chúng ta diễn thuyết.
Hai người này đều rất nổi tiếng, đều tham gia đóng những phim điện ảnh hoặc phim truyền hình nóng hổi, bản thân họ có thể hấp dẫn rất nhiều đàn em đi xem.
Kỷ Nhạc Bình nghĩ đến những gì nghe thấy ở tàu điện ngầm vừa nãy, lại mở Internet ra tìm tòi lịch trình của Cố Hi hôm nay, quả nhiên thấy weibo có vài ảnh Cố Hi ở tàu điện ngầm, lấy xuống cái trùm đầu, khom người kí tên lên bức ảnh cho fan.
Mặc dù chỉ là ảnh chụp của người qua đường, Cố Hi mang theo một chút mồ hôi ẩm ướt dưới camera vẫn như trước chói mắt.
Kỷ Nhạc Bình lập tức nhờ tới các mối quan hệ của mình, khiến bạn học giúp cậu chiếm được hai vị trí tốt nhất ở hàng trước.
Kỷ Nhạc Bình: "Đi không?"
Ở trong lòng cậu, sợ gì không phải fan, ai cũng không cam lòng từ chối đi xem Cố Hi.
Mà trước mặt cậu, xuất hiện một kỳ tích.
Thấy Vinh Kinh một bộ không muốn đi, Kỷ Nhạc Bình chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Thành tích lúc nào xem chẳng được, giáo viên cũng sẽ không chạy, mà Cố Hi nhìn một lần lại ít đi một lần."
Có một câu cậu chưa nói, dựa vào mức phát triển của Vinh Kinh trước mắt, đây đại khái là cơ hội duy nhất được nhìn thấy siêu sao đi.
Vinh Kinh chỉ là không muốn thất vọng thêm lần nữa, anh đã xác định gương mặt của Cố Hi cũng không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ ký ức của anh.
Hi vọng trở về ngày càng xa vời, càng nhìn thì trái lại càng thêm đau xót.
Nghe Kỷ Nhạc Bình nói, không nhịn được cười lên.
Kỷ Nhạc Bình cũng chú ý cách dùng từ của mình: "A phi phi phi, Cố Hi sống lâu trăm tuổi! Tha thứ cho tín đồ này nhất thời nói sai! Cậu còn chưa biết phải không, bộ phim tiếp theo của Cố Hi là một tác phẩm rất lớn, đoàn làm phim vẫn đang tuyển chọn diễn viên thứ chính, nghe nói Cố Hi còn có một phiếu quyết định. Chúng ta đi, nói không chừng lại bởi vì quá đẹp trai mà có thể bị vừa ý đấy chứ."
Vinh Kinh kiểu sao cũng được gật đầu, nhưng cũng không cảm thấy được lời này của Kỷ Nhạc Bình có thể nghe lọt được bao nhiêu, Cố Hi là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không tuỳ tiện tuyển chọn mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn đang đi học, kinh nghiệm diễn xuất cũng không nhiều.
Vinh Kinh đi tìm tư liệu của Cố Hi, phát hiện bất kể là tác phẩm âm nhạc hay tác phẩm điện ảnh, Cố Hi là nghiêm túc lựa chọn, nếu không thì sao có thể bùng nổ trở lại sau ba năm vắng mặt? Đây là người có nguyên tắc của bản thân, người như vậy sẽ không đột ngột mất đi lý trí, làm hỏng tiền đồ của mình.
Cố Hi đang ở bên trong phòng nghỉ ngơi bổ trang lại, lúc này chuyên gia trang điểm lại phát hiện y thế mà không có trang điểm, tấm tắc lấy làm lạ, có thể đánh bại được cả mấy cái máy chụp ảnh kia.
Cố Hi mất tập trung, trong đầu của y tái hiện lại ánh nhìn thoáng qua tại tàu điện ngầm, còn có giọng nói giống như đã từng nghe qua.
Lúc này, một người đàn ông ra mắt đã lâu cũng là người diễn thuyết đi vào.
Người đến có ngoại hình đẹp trai, trang phục thời thượng, gần nhất có diễn vai nam thứ trong một bộ phim thần tượng chuyển thể, bởi vì hình tượng si tình nữ chính, vì bảo vệ người mình yêu mà thầm lặng hi sinh, độ nổi tiếng tăng vọt. Mặc dù nội dung bộ phim sáo rỗng, thiết lập tính cách khó hiểu kia thế mà lại kéo dài mà chưa sụp đổ.
Tuân Gia Thuỵ đi vào liền thấy Cố Hi bắt mắt nhất, đôi mắt hơi sáng ngời: "Cố Hi, không nghĩ tới cậu lại tới sớm như vậy."
Cố Hi sững sờ, đẩy tay chuyên gia trang điểm ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tuân Gia Thuỵ: "Anh... giọng nói của anh."
Tuân Gia Thuỵ sờ sờ hầu hết, giọng nói nguyên bản của gã nghe không hay lắm, vì có được chất giọng êm tai này, gã mặc kệ nguy hiểm mà bí mật đi làm phẫu thuật thay giọng, hiện giờ đã khỏi hẳn, gã vô cùng hài lòng với giọng nói hiện tại, vừa trầm thấp lại từ tính, O ít nhiều gì cũng phải thua dưới quần tây của gã.
Không nghĩ tới đoá hoa cao lãnh lạnh nhạt nổi danh trong giới cũng sẽ bị mê hoặc, gã lập tức bày ra góc nhìn đẹp trai nhất của bản thân, mỉm cười: "Làm sao vậy?"
Cố Hi có chút hoảng hốt: "Giọng nói của anh vốn là như vậy sao?"
Cùng với người trong trí nhớ, thật sự quá giống!
Thân hình cũng có chút tương tự, là người này sao?
"Đương nhiên." Tuân Gia Thuy trong mắt loé ra một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
Ngay tại lúc này, người chủ trì thông báo với Cố Hi buổi diễn thuyết sắp bắt đầu.
Nhưng vẫn không tự chủ được mà nói một câu: "Đàn anh Tuân sau khi kết thúc có rảnh không, tôi có một số chuyện muốn nói với anh."
Tuân Gia Thuỵ lập tức mừng như điên, xem ra đoá hoa cao lãnh này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thời điểm Cố Hi lên sân khấu, cả khán phòng nhỏ đông đúc tràn ngập tiếng vỗ tay, ngoài ra cũng không thiếu một chút âm nhạc giải trí.
Cố Hi cũng quen với cảnh tượng hoành tráng, không có một chút hoảng loạn, đối với dưới đài nhợt nhạt nghiêng mình, lập tức muốn bắt đầu diễn thuyết.
Chợt thấy ở hàng trước có một sinh viên cao ráo đứng lên, dường như muốn rời khỏi, lại bị đồng bạn bên cạnh ép xuống, Cố Hi vốn chỉ là nhìn lướt qua, bỗng nhiên ánh mắt liền ngưng lại.
Nhìn thấy sinh viên cao ráo nọ, y hơi híp mắt, bóng lưng cùng vóc người của bạn học kia có hơi giống người đó.
Cố Hi liền không kiềm được mà nhìn về phía Tuân Gia Thuỵ dưới sân khấu đang chăm chú mỉm cười nhìn mình, Tuân Gia Thuỵ bị đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc lướt qua, cảm thấy ba hồn bảy vía đều bay mất rồi, nếu không phải có camera ở trước mặt, gã cũng không nhịn được xông tới.
Giờ khắc này, Cố Hi cảm thấy được chính mình như một cái chảo chiên trứng, bất cứ nào nào cũng có nguy cơ bị nướng chín.
Lại, lại thêm một người?
----
Editor: Dịch dã rảnh rang tranh thủ mỗi ngày một chương~