Chỉ Là Thanh Xuân

Chương 5




Ngồi vào chiếc bàn xinh xắn của mình ở cuối lớp, Mộ Thiên Du tháo chiếc nón trên đầu mình xuống.

Một bạn nữ ngồi bàn sát bên nhòm người qua nói với cô:

- Nãy giờ bạn đội mũ mình không biết được, không ngờ bạn xinh thật đấy. - Bạn nữ cười tươi rói nhìn cô

Cô không đáp lời, chỉ cười xả giao cho qua loa rồi quay mặt đi hướng khác.

Cô bạn ấy chính là Chu Mạc Mạc, con của một công ty bán vải truyền thống, không phải thuộc dạng giàu nức vách nhưng dù gì cũng là người có tiền hơn nhà Mộ Thiên Du. Không như các nữ sinh khác, Chu Mạc Mạc nhìn có phần luộm thuộm hơn. Với mái tóc ngắn đến mang tai, một cặp kính cận bảng to nhìn cậu ta có phần tri thức rất nhiều, nhưng thực chất cậu ta không hề thông minh như vẻ bên ngoài.

Thật ra buổi đầu tiên ở trường thì vẫn chưa học gì cả, học sinh chỉ được cô giáo chủ nhiệm giới thiệu về trường lớp trong 15 phút đầu, sau đó dọn dẹp sách vở của mình để vào học tủ đã được phân sẵn. Cuối cùng là xuống sân trường tham dự lễ khai giảng.

Khi tiếng chuông một lần nữa lại reo lên. Từng tốp học sinh ùa ra khỏi phòng học của mình. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện rất rôm rả. Còn Mộ Thiên Du thì chỉ có một mình. Bỗng Chu Mạc Mạc ở đâu chạy đến ôm láy cánh tay cô.

- Chúng ta đi cùng với nhau nhé.

- Ừ - Mộ Thiên Du gượng cười

- Chưa giới thiệu với cậu, tớ là Chu Mạc Mạc 

- Ừ.

- Cậu ít nói thật đấy.

- Ừ.

Cảm thấy như mình đang nói chuyện với không khí, cuối cùng Chu Mạc mạc cũng im bặt.

Dưới sân trường rộng lớn, khán đài được trang trí lộng lẫy, phía bên dưới là những hàng ghế dài được sếp ngay ngắn, gọn gàng, phân theo từng lớp.

Chu Mạc Mạc kéo cô đi đến hàng ghế ở cuối cùng để tiện nói chuyện. 

Khoảng chừng 15 phút sau, mọi học sinh đều ổn định hết vị trí chỗ ngồi của mình. Thầy cô giáo viên cũng ngồi vào chỗ ngồi của mình ở hai bên khán đài.

Bước lên khán đài chính là thầy Mã, là MC kiêm giám thị của ngôi trường này. Thầy gõ nhẹ vào mi-cro để kiểm tra âm thanh, sau đó phát biểu.

- Chào tất cả các em học sinh, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi học sau ba tháng hè chơi bời hoa lá.

Nói tới đây, mọi học sinh ở dưới đều cười ầm lên.

- Nhưng....., thời gian tươi đẹp đó đã hết rồi, chúng ta lại quay lại nơi u ám nhất. Nên tôi mong năm nay các em phải học hành cho tốt, không được chơi bời, lêu lỏng, gái gú nữa. Oke? - Thầy Mã tiếp tục.

Bây giờ không phải là tiếng cười nữa mà thay vào đó là tiếng hò hét, la ó đòi phản đối.

Ở bên dưới, Ninh Đắc Thần đấm vào lưng của Trương Lôi vĩ.

- Nghe chưa hả bạn của tôi, không gái gú nữa nhé.

- Chia tay rồi - Trương Lôi Vĩ điềm nhiên tựa lưng vào ghế, hờ hững nói.

- Sao? Chia tay rồi à, nhanh thế. - Ninh Đắc Thần bất ngờ.

- Cậu ta chán ngắt, nhõng nhẽo chết đi được, nên tớ đã đá cậu ta rồi.

- Tội cho Kim Khuê, cậu phải nói cho tới biết sớm để tớ thay cậu tán cậu ta, hèn chi không thấy cậu ta đi học. 

- Cậu ta chuyển trường rồi. 

- Haizzzz...... - Ninh Đắc Thần thở dài.

Trong trường này, Trương Lô Vĩ nổi tiếng là đào hoa, cậu ta thay bạn gái như thay áo. Mỗi lần như thế, thì những người bạn gái kia sẽ bị tổn thương rất nhiều. Nhưng cậu ta nào có để tâm, chưa ai thấy được cậu ta yêu một người con gái đến thật lòng. 

Ngay cả khi ngồi đây, cậu ta cũng không quên liếc mắt đưa tình với các bạn nữ bên lớp khác làm họ ôm một niềm hi vọng nho nhỏ nếu được Trương Lôi Vĩ để mắt tới.

Sau bài phát biểu dài ngoằn của thầy Mã, Hà Tử Đông là người đại diện cho học sinh toàn trường phát biểu về năm học mới. 

Ngay khi nhìn thấy cậu ta bước lên sân khấu, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh hồi sáng cậu ta lau vết thương cho cô. Ở bên dưới, cả đám học sinh nữ hò reo không ngớt, có người còn gọi tên cậu ta.

Hà Tử Đông quan sat đám đông phía dưới một lượt, sau đó nở một nụ cười tươi roi rói thay cho lời chào. Nụ cười cậu ta đúng thật là tỏa nắng, thường ngày cậu ta vẫn hay lạnh lùng như thế nhưng khi cười lên lại làm cho mọi thứ như sụp đổ với hàm răng trắng đều tăm tấp. Máy nữ sinh phí dưới như được tiếp thêm sức mạnh càng la hét kịch liệt hơn.

Hà Tử Đông đúng là rất biết là khuấy động đám đông.

Cậu gõ nhẹ lên mi-cro, mọi thứ đều ịm lặng thin thít.

Trong khi cậu ta phát biểu, Chu Mạc Mạc ngồi phía sau kéo áo của Mộ Thiên Du.

- Chuyện gì thế? - Mộ Thiên Du quay đầu lại.

- Cậu thấy cậu ta chứ? - Vừa nói, Chu Mạc Mạc vừa chỉ tay về phía của Hà Tử Đông.

- Tớ thấy. - Mộ Thiên Du hờ hững trả lời.

- Cậu ta chính là con trai thứ hai của tập đoàn Hà Thị. Họ làm bên lĩnh vực bất động sản, sở hữ đến 4 đô thi quy mô cực lớn trong và ngoài thành phố. Ngoài ra trung tâm thường mại Hà Chí cũng chính là của gia đình cậu ta, nhà cậu ta cũng có cả bệnh viện riêng, ngay cả ngôi trường này một phần cũng là gia đình cậu ta đầu tư. Nói tóm lại tất cả các mặt hàng từ đồ ăn, thức uống, quần áo cũng thuộc sở hữu của gia đình cậu ta. - Chu Mạc Mạc thao thao bất tuyệt.

- Ghê gớm thế cơ à? - Mộ Thiên Du bất ngờ.

- Chưa hết đâu, cậu ta còn nổi tiếng là có chỉ số IQ là 175, cậu ta có thể học nhảy lớp nhưng cậu ta lại không muốn như thế, đúng là con người khiêm tốn. - Chu Mạc Mạc cảm thán.

Trong suy nghỉ của Mộ Thiên Du, thật ra thì cô không biết gì nhiều về con người của Hà Tử Đông, chỉ cảm thấy cậu ta rất trầm tỉnh, không nổi loạn như Trương Lôi Vĩ, không có tính khoe khoang, cô cảm thấy cậu ta đúng không phải là người phàm.