Chỉ Là Thanh Xuân

Chương 11




Bỏ lại Trương Lôi Vĩ vẫn còn đang ngơ ngác về gia cảnh của mình. Mộ Thiên Du cằm túi đồ đem vào bếp.

Trời cũng bắt đầu nắng gắt, cô vào bếp làm đồ ăn trưa cho bố và một vị khách không mời.

Tuy luôn luôn bận công việc ở công ty nhưng lúc nào bố cũng giành thời gian về ăn trưa với cô.

Cô rất cảm kích về điều đó.

Sắn tay áo vào bếp, cô láy những thứ cần thiết cho buổi trưa và bắt đầu làm việc một cách thành thục. 

Trương Lôi Vĩ ngồi bên ngoài chán nản, không biết làm gì thì mò vào bếp.

Tựa lưng vào bức tường, ngắm dáng người nhỏ bé của Mộ Thiên Du đang hì hục trong bếp, trong lòng dội lên một cảm giác khó tả.

- Cậu đứng ngơ ra đó làm gì? Muốn ăn thì phải lăn vào bếp. - Cảm giác như có người đứng sau mình, không cần nghĩ gì nhiều cô cũng biết đó là Trương Lôi Vĩ, cô ra lệnh.

Cứ tưởng cậu ấm sẽ phản kháng, ai nhè cậu ta lại hí hửng chạy tới chỗ cô, đem rỗ rau đã được cô ngắt sạch sẽ bỏ vào bồn và rửa.

Nhìn động tác của cậu ta quả thật là cực kì khó nhọc.

Cứ kiểu này thì rổ rau của cô sẽ  bị dập nát dưới bàn tay to lớn của cậu ta.

- Cậu không thể nhẹ nhàng hơn được à?

Vừa nói cô vừa đi tới chỗ cậu ta, nắm từng chỗ rau nhỏ vãy vào trong bồn nước rồi bỏ vào một cái rổ sạch, cứ như thế cô làm hết chỗ công việc của cậu ta. Coi như là không làm gì mà vẫn được hưởng.

Rửa hết chỗ rau đó, ngước mặt lên cô đã thấy khuôn mặt của Trương Lôi Vĩ ở ngay trên đỉnh đầu mình. 

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này cô mới ý thức được rằng khoảng cách giữa cô và cậu cực kì gần. Nói đúng hơn là cô như nằm gọn trong lòng cậu ta.

Cảm giác này, thật lạ!!

Loay hoay một lúc, cuối cùng cũng xong bữa trưa.

Với sự giúp sức của Trương Lôi Vĩ, tưởng đâu năng suất sẽ tăng, ai nhè còn làm chậm tiến độ. nhưng cô không chấp với cậu ta.

Vừa lúc ấy thì bố cô cũng về. Thấy ở ngoài cửa có thêm một đôi giày, ông không khỏi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên mà con gái ông dẫn một người bạn về nhà, mà còn là con trai. 

Nhìn qua đôi giày là ông có thể đoán ngay được.

- Có bạn tới nhà hả con. - Ông nói vọng vào nhà.

Nghe tiếng bố, Mộ Thiên Du vội chạy ra ngoài, giọng nói ấp ớ như muốn đính chính điều gì đó.

- Dạ.....cậu ta.... sẽ về ngay thôi bố.

- Không sao đâu, kêu bạn con ở lại ăn cơm, dù gì ăn có hai người cũng rất là chán.

Ai đó như được nhắc đến, vội chạy ra ngoài.

- Cháu chào chú, cảm ơn chú đã cho cháu ở lại dùng bữa với gia đình. - Cậu ta vừa nói, vừa gãi đầu, đôi mắt liếc sang cô.

Đáp lại cậu chỉ có ánh mắt lườm sắt bẽn của cô. Bình thường, mắt cô đã to và đen láy nhưng lúc này lại trợn lên khiến cho người khác phải lạnh sống lưng.

- Cháu đừng khách sáo, đã lâu lắm rồi Thiên Du chưa bao giờ dắt bạn về chơi, cháu là người đầu tiên đấy. - Ông Mộ lên tiếng phá vỡ không gian đậm mùi chiến tranh.

- Quào....., thật vinh hạnh cho cháu. - Trương Lôi Vĩ cười đắt ý.

Bữa trưa cứ thế diễn ra. Vì hôm nay có thêm một miệng ăn nên cô vẫn chưa quen, chỉ cấm đầu ăn không nói một lời nào để mặc cho Trương Lôi Vĩ và bố cô hàn huyên không ngớt. 

Họ nói những gì? Cơ bản thì cô chẳng hiểu, chỉ có người trong giới kinh doanh mới hiểu được nhau.

Thế mà ngay từ đầu cậu ta lại nói với cô là không muốn học kinh doanh nhưng thật không ngờ.

Coi như là bản thân cô tự rút ra một bài học, không nên tin cậu ta bất cứ thứ gì.

Bữa trưa kết thúc, ông Mộ dặn dò Thiên Du vài điều rồi sau đó rời khỏi nhà, quay lại công ty. Nhưng còn không quên nói thêm.

- Cháu cứ ở nhà bác chơi với Thiên Du, con bé không có nhiều bạn, cháu cứ ở lại với nó, từ từ hẵn về. - Ông Mộ cười roi rói, cố tình không để ý đến thái độ của con gái mình lúc này.

- Dạ....cháu sẽ ở lại - Vừa nói cậu ta vừ vẫy tay chào bố cứ như là thân thiết lắm.

Mộ Thiên Du nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi chán ghét.

Ông Mộ đi rồi, Trương Lôi Vĩ nhanh nhẩu bưng chén bát trên bàn ăn để vào bồn rửa chén cho Thiên Du, sau đó thả mình lên ghế sofa mềm mại, với một cuốn truyện tranh của cô ở dưới bàn đưa lên đọc.

Bản tính cậu ấm của Trương Lôi Vĩ nổi lên, Mộ Thiên Du không biết nói gì, lắc đầu ngao ngán.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, cảm thấy bắt đầu chán nản, Trương Lôi Vĩ ném cuốn truyện lên bàn, lén la lén lút mò đến phòng của Mộ Thiên Du.

Với một người con gái khó đoán như cô, khiến cậu bất giác tò mò đến mọi thứ liên quan đến cô.

Mở cánh cửa gỗ màu nâu đen là một gian phòng cực kì giản dị, nhưng có vẻ già dặn không phù hợp với độ tuổi của cô.

Điều làm cậu bất ngờ nhất chính là một chiếc tủ gỗ dài chứa toàn là những cuốn tiểu thuyết đậm chất ngôn tình, không chỉ thế, còn đậm mùi H+. 

Cậu cười thầm trong bụng. Một đứa con gái lạnh lùng như cậu ta cứ tưởng là chỉ biết đến sách vớ, không ngờ lại là tuýt con gái mơ tưởng tới một tình yêu xa vời.

Coi như là đã nắm được điểm yếu.

Ở tầng trên cùng, có môt chiếc hộp không to cũng không nhỏ, bên ngoài được thiết kế khá tinh xảo với chiếc nơ được cột quanh hộp.

Cậu với láy chiếc hộp, quay đầu ra sau nhìn ánh cửa.

Đây cính là biểu hiện của những tên trộm lén lút.

Mở chiếc hộp xinh xắn, cậu ta khá bất ngờ vì bên trong chính là những tấm hình chụp chung với một thằng nhóc, nhìn cô khi ấy tầm khoảng 5,6 tuổi.

Ngày đó nhìn cô thật dễ thương, với mái tóc đen dài xõa ngang vai với một chiếc nơ xinh xắn trên đầu. Chiếc váy màu ồng phấn nhìn cô trông thật tinh nghịch. Cô đang ăn một cay kẹo mút cùng với thằng nhỏ trong hình, họ cười đùa rất vui vẻ.

Thằng nhóc nhỏ bên cạnh phải nói là nhìn cực kì quen nhưng tạm thời cậu chưa nhớ ra.

Nghe tiếng nước tắt, Trương Lôi Vĩ biết ngay là cô đã rửa bát xong, vội đặt chiếc hộp về chỗ cũ. Xoay người ra khỏi phòng của Mộ Thiên Du. Mặt mũi điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra.

- Cậu về được rồi đấy. - Cô nói.

- Cậu dám đuổi khách? - Trương Lôi Vĩ trừng mắt.

- Đúng rồi, tôi đuổi.

- Tôi sẽ nói bố cậu.

- Cứ việc, bây giờ bố đi rồi, ở nhà này tôi là chủ, tôi muốn đuổi ai và cho ai ở là quyền của tôi. 

- Được rồi, tôi về - Cậu bĩu môi.

Ra khỏi nhà, bắt thang máy xuống sảnh chính thì gặp ngay Hà Tử Đông đang đi vào.

- Hey! Đi đâu đấy? - Trương Lôi Vĩ vẫy tay chào.

- Cậu thừa biết. Còn cậu, đi đâu đây?

- Cậu sẽ bất ngờ đấy. Tớ về trước nhé. -  Trương Lôi Vĩ cười hí hửng.

Nhìn cậu ta rời khỏi tòa nhà, Hà Tử Đông mặt méo xệch, chẳng hiểu nổi.

Tác giả: Hani Vy