Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 65




Một mùa Giáng Sinh nữa lại đến.

Sắp tới sẽ là buổi hòa nhạc đêm giao thừa. Trước khi đi tổng duyệt Sư Nhạc có vài ngày rãnh rỗi, thế nên cô dứt khoát dành ra cho mình một kỳ nghĩ.

Hôm đó Thích Yến cũng bớt chút thời gian đến đón cô.

Lúc Trương Bình giao người cho Thích Yến, cô ấy giận hết chỗ nói.

Sau buổi họp báo không bao lâu thì cô ấy mới biết người ngày hôm đó là Thích Yến đã từng gặp ở khu vui chơi, cũng chính là người yêu của Sư Nhạc, vậy mà hai người này lại kẻ xướng người họa gạt cô ấy.

Cộng thêm buổi họp báo hôm đó hai người công khai tán tỉnh nhau trước mặt bao nhiêu người như vậy, sau này biết được sự tình rồi Trương Bình suýt chút nữa đã lên cơn đau tim.

Cô ấy cẩn thận dặn dò: “Mấy ngày hôm nay nhớ chú ý một chút.”

Đừng để mấy ngày nghĩ ngơi bị người ta đào bới được thứ gì đó bất lợi.

Sư Nhạc khoảng thời gian gần đây rất mệt mỏi, chỉ muốn đặt lưng nằm ngủ, dựa vào ghế lái phụ ậm ờ đáp lại một tiếng.

Thích Yến ngược lại cười rất tươi: “Vâng ạ.”

“Vất vả rồi.”

Trương Bình mặc dù chưa tiếp xúc với Thích Yến nhiều, nhưng qua thời gian gần đây cũng biết anh không phải là người không đáng tin cậy, bèn dẫn theo người khác rời đi.

Thích Yến lên xe, thắt lại dây an toàn cho Sư Nhạc.

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Sư Nhạc đột nhiên mở ra, ôm lấy cổ anh, dáng vẻ vô cùng uể oải như chưa tỉnh.

Thích Yến cũng không vội về nhà, anh ngước mắt lên, kéo chiếc khẩu trang mà cô vẫn chưa cởi ra xuống, hôn cô một cái: “Mệt thì ngủ một giấc đi, lát nữa đến nhà anh gọi em dậy.”

Sư Nhạc cong môi, giọng nói mang theo chút âm mũi, vừa lưu luyến lại nhẹ nhàng: “Muốn ngắm anh một lát.”

Thích Yến cũng không vội lái xe, anh ép hai bàn tay của cô lại rồi ủ trong lòng bàn tay mình, giọng điệu vừa than thở vừa ấm ức: “Sư Mãn Mãn, gần đây em bận rộn đến nỗi điện thoại cũng không nhận được.”

Công việc của Sư Nhạc một khi đã bận lên thì hiếm có thời gian ngó ngàng đến điện thoại, không giống như trước đây lúc nào cũng nhận máy được.

“Ừm, em nhận sai.” Sư Nhạc ghé sát tai anh, cười khẽ, “Mấy hôm nay sẽ bù đắp lại cho anh, được chưa?”

Thích Yến siết chặt mấy đầu ngón tay của cô, màu mắt lại trầm xuống, cảm thấy người này rõ ràng là ‘nhớ ăn chứ không nhớ đánh’.

Anh thấp giọng hỏi: “Không ngủ à?”

Sư Nhạc: “Hửm?”

Thích Yến khẽ cười: “Vậy bây giờ bù đắp trước cho anh chút ngọt ngào đi.”

Vừa dứt câu, lại một nụ hôn nữa đáp xuống.

Sư Nhạc thật sự rất mệt mỏi, qua mấy phút sau liền đẩy Thích Yến ra, ngả người ra ghế, dáng vẻ ngủ say giống hệt như cô nàng hư hỏng vừa kéo quần lên đã quên mất lời hứa.

Thích Yến lấy một một tấm chăn mỏng đã chuẩn bị ở sau xe đắp lên cho cô, hôn lên khóe môi cô một cái rồi mới lái xe về nhà.

Sư Nhạc ngủ một giấc đến khi trời tối, cô đang nằm trên chiếc giường trong căn nhà mà Thích Yến đã mua trước đây.

Công việc cô bận rộn, Thích Yến hầu như cũng ở lại bên trường học, thế nên chỉ có những lúc rãnh rỗi hai người mới qua đây ngủ lại một đêm, căn hộ này căn bản chẳng có ai ở.

Sư Nhạc đột nhiên nhớ đến câu nói bồi thường của mình trước đó, khẽ chậc một tiếng, mở tủ đầu giường ra thì quả nhiên phát hiện mới thêm vào chút đồ.

Ờ, mà không chỉ một chút thôi đâu.

Cô lặng lẽ lấy thứ đồ đó ra đem đi giấu.

Bồi thường thì bồi thường, nhưng không thể vì dỗ ngọt người này mà không biết tiết chế được.

Từ trong phòng đi ra, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hổ Tử đang ngồi trên sô pha trang trí một cây thông Noel nhỏ.

Bước chân Sư Nhạc liền dừng lại.

Hổ Tử cũng ngẩng đầu lên.

Hổ Tử đang học cấp hai ở Bắc Thành, nhưng rất gần đại học A, cũng tiện cho Thích Yến chăm sóc, vì vậy cũng ở lại bên đó, cộng thêm công việc của Sư Nhạc bận rộn nên thời gian gặp mặt Thích Yến rất ít, gặp Hổ Tử lại càng ít hơn, cả hai người từ đầu học kỳ đến giờ cũng chưa có lần nào gặp nhau ở bên đây.

Cô hình như chưa có thời gian để nói với Hổ Tử về mối quan hệ của mình và Thích Yến.

Lúc này cô lại từ phòng ngủ bước ra, có vẻ không đúng đắn cho lắm.

Hổ Tử đã học năm nhất cấp hai, Sư Nhạc cũng không nghĩ sẽ xem cậu là trẻ con như trước đây mà giấu diếm.

Nhưng phải nói thế nào thì nhất thời lúc này vẫn chưa nghĩ ra.

Cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Hổ Tử tự nhiên gọi một tiếng ‘chị dâu’.

Sư Nhạc: “….”

Sư Nhạc đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng: “Anh em đâu rồi?”

Hổ Tử chỉ ra phía sau: “Đang ở trong bếp nấu cơm ạ.”

Cô bình tĩnh bước đến phòng bếp, sau đó đột nhiên đóng cửa lại.

Thích Yến nghe thấy động tĩnh của cô thì quay đầu lại: “Dậy rồi à?”

Sư Nhạc bước tới, dựa vào tủ lạnh, điềm tĩnh nói: “Hổ Tử vừa gọi em là chị dâu.”

Thích Yến thoáng sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Cũng đâu có gọi sai.”

Sư Nhạc: “Anh nói cho thằng bé biết rồi?”

“Không phải.” Thích Yến ung dung rửa sạch trái cây rồi đưa cho cô: “Nó tự biết đấy.”

“Lúc nào?”

Với tính cách của cô thì Thích Yến cho rằng nếu cô biết là từ lúc trên vòng đu quay, chắc chắn tối nay người này sẽ không dám nhìn thẳng Hổ Tử nữa.

Vì vậy anh nói: “Chắc là kỳ nghĩ đông lần trước qua đây chơi nghe anh của anh nói lại đấy.”

Sư Nhạc cũng không cảm thấy có gì không đúng, lý do này đủ sức thuyết phục cô.

Thích Yến rửa khá nhiều trái cây, còn có cả loại cà chua bi lần trước.

Nghĩ đến chuyện anh thích ăn, Sư Nhạc bèn rửa tay, sau đó bưng đĩa trái cây lên, vừa đứng một bên vừa đưa tới: “Há miệng nào.”

Thích Yến rũ mắt liếc nhìn, nghe lời há miệng, cắn quả cà chua bi trong tay cô.

Cô liếc nhìn đĩa trái cây, chuẩn bị quay người lấy điện thoại: “Còn có mấy quả à, để em đặt mua thêm.”

Thế nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, Thích Yến ngậm cười kéo cô lại: “Không cần đâu.”

Sư Nhạc: “Không phải anh thích ăn sao?”

Thích Yến ôn hòa nói: “Không thích, chua quá.”

“Vậy sao anh…” Sư Nhạc nói được một nửa thì đột nhiên hiểu ra, cô từ từ nheo mắt lại, “Ha, Thích Tiểu Yến, thì ra lúc đó anh tranh thủ cơ hội thôi đúng không?”

Thích Yến hào sảng thừa nhận: “Ừm.”

Sư Nhạc lại nhặt một quả lên, đưa tới bên miệng anh: “Vậy có phải em đút cái gì anh cũng ăn không?”

Thích Yến cắn quả cà chua đỏ rực trên đầu ngón tay cô: “Phải.”

Sư Nhạc đột nhiên nói: “Không thích thì đừng ăn nữa.”

Thích Yến nhướng mắt lên: “Hửm?”

Sư Nhạc đặt đĩa trái cây xuống, kéo mép tạp dề của anh lại gần cô: “Đưa em ăn cho.”

Vừa dứt câu, cô liền ngẩng đầu lên, cắn quả cà chua chưa ăn hết trên môi Thích Yến.

Ánh mắt Thích Yến chợt tối sầm lại, bước về phía trước một bước, ấn người cô lên tủ lạnh.

Sư Nhạc liếc nhìn cửa bếp, nhân lúc có khe hở liền cắn môi anh: “Đừng quá đáng.”

Thích Yến trầm thấp đáp lại một tiếng, nuốt tất cả lời cô muốn nói vào bụng.

Lúc đi ra lần nữa, hai người đều tỏ chẳng có chuyện gì, Sư Nhạc chột dạ cắn một quả cà chua vào miệng, che đi đôi môi đã đỏ mọng.

Cũng may là Hổ Tử không để ý.

Cậu đang chú ý đến một chuyện khác: “Chị dâu, cho em xin một chữ ký được không? Em có một người bạn rất thích chị.”

Sư Nhạc đã sớm gạt phắt sự mất tự nhiên ban nãy sang một bên, rõ ràng là Hổ Tử rất hài lòng tiếp nhận, vậy nên cô cũng không cần phải lo lắng quá nhiều: “Được chứ.”

“Vậy lát nữa em đưa qua cho cậu ấy luôn.”

Sư Nhạc: “Lát nữa?”

“Nếu không phải anh em nói chị về đây, kêu em qua ăn cơm, hơn nữa em cũng muốn tặng quà Giáng Sinh cho chị, thì em cũng không qua đây đâu.” Hổ Tử không ăn cơm nữa, cầm cây thông Noel nãy giờ hì hục trang trí tới, “Đây là quà Giáng Sinh em tặng cho chị. Lát nữa em sẽ ra ngoài đón Giáng Sinh cùng các bạn học.”

Tính tình của cậu rất thảo, dù chỉ mới đến đây không lâu nhưng đã kết giao được rất nhiều bạn bè.

Quả nhiên sau bữa cơm không lâu, Hổ Tử đã cầm theo chữ ký chạy ra ngoài.

“Không cần tiễn em đâu.” Cậu đứng ở cửa thay giày, cầm chùm chìa khóa,, “Em ngồi tàu điện ngầm qua đó là được rồi, buổi tối sẽ tự về bên trường học, không quay lại đây nữa.”

Cậu nhìn anh trai và chị dâu của mình, có chút ngượng ngịu, dùng tốc độc nhanh nhất nói: “Hai người làm việc của mình đi, không cần lo cho em.”

Sư Nhạc: “…”

Hổ Tử bỏ lại câu đó xong, ba chân bốn cẳng đóng cửa lại rồi bỏ chạy như bay.

Sư Nhạc đứng im như trời trồng, mãi một lúc lâu sau mới nhướng mày: “Cái này là học của ai đây?”

Thích Yến cũng phì cười, không ngờ Hổ Tử lại nói như vậy, anh kéo Sư Nhạc ngồi xuống sô pha: “Cũng hiểu chuyện đấy chứ.”

Sư Nhạc nghịch cây thông Noel mà Hổ Tử tặng cô: “Lễ Giáng Sinh mà anh vứt em trai anh đi về một mình thế hả?”

“Không phải thằng bé muốn tự về sao?” Thích Yến vươn tay lắc quả chuông trên cây thông Noel, xoay đầu nhìn cô.

“Hơn nữa, nếu thằng bé không về, tối nay làm sao Mãn Mãn đền bù cho anh được?”

Sư Nhạc tháo chiếc chuông ra, treo lên quần áo của anh: “Đền bù cho anh này.”

Còn nói một cách rất chân thành: “Giáng Sinh vui vẻ.”

Thích Yến nghe tiếng chuông lanh lảnh, đột nhiên im lặng vài giây, sau đó chầm chậm nói: “Vậy anh cám ơn Mãn Mãn trước nhé?”

“Trước?”

Thích Yến đẩy cây thông Noel sang một bên, kéo cô đứng dậy: “Chiều nay em ngủ một giấc rồi, đi tắm rửa trước đi.”

Sư Nhạc đi theo bước chân anh, khẽ ‘xùy’ một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Tắm rửa xong đi ra, cô nhìn thấy Thích Yến đang ngồi trước bàn đọc sách nghịch chiếc chuông vừa nãy.

Nghe thấy tiếng động anh liền quay đầu lại, sau đó đứng dậy cầm chiếc khăn lông đã chuẩn bị từ trước.

Sư Nhạc không thích sấy tóc, thế nên bình thường đều dùng khăn lông để lau khô.

Thích Yến kêu cô ngồi lên ghế, sau đó nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô, Sư Nhạc cực kỳ hưởng thụ cảm giác được phục vụ này.

Nhìn cô giống hệt như một chú mèo, ngửa đầu nhắm mắt, Thích Yến bèn vươn tay gãi cằm cô: “Còn quà mà, đừng ngủ nữa.”

Sư Nhạc cố ý nói: “Quà không phải đã tặng cho anh rồi sao?”

Thích Yến không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác.

“Vừa nãy anh mới nhận được một cuộc điện thoại.”

“Ừm?”

Thích Yến hỏi: “Em còn nhớ nhóm người Lưu Thủy Dương không?”

Lực chú ý của Sư Nhạc bị chuyển dời, cô gật đầu: “Nhớ chứ, ấn tượng sâu sắc.”

Đó là cậu nhóc từng muốn bỏ nhà ra đi.

Thích Yến: “Cậu ấy thi đại học bị trượt nguyện vọng, đang đi học lại.”

Chuyện này Sư Nhạc đã được nghe những người trong đoàn nói qua. Sau khoảng thời gian đó tuy rằng mọi người không đi hỗ trợ giảng dạy nữa, nhưng bởi vì mỗi năm đều phải gửi tặng đồ nên vẫn luôn giữ liên lạc. Năm đó người dẫn dắt Lưu Thủy Dương là Lâm Thái và Lý Văn Hoa.

Lý Văn Hoa nói, cậu nhóc này vốn dĩ muốn nói chuyện với cô, nhưng Sư Nhạc lúc đó đã nổi tiếng, với lại cậu ấy thi không được tốt, nên cũng ngại nói chuyện.

Sư Nhạc khẽ gật đầu: “Rồi sao nữa?”

“Chắc là áp lực quá đấy.” Thích Yến lại thay chiếc khăn khác, ấn nhẹ vào hai bên thái dương của cô, “Nói muốn gặp chúng ta.”

Sư Nhạc mở mắt ra: “Chúng ta?”

“Ừm.”

Năm đó Thích Yến đậu thủ khoa, từ trước đến nay vẫn luôn là một tấm gương sáng, còn Sư Nhạc đối với bọn họ mà nói cũng được xem là người đã đưa bọn họ trở về đúng hướng.

Biết hai người đều đang ở Bắc Thành, cậu ấy liên tục nói gần nói xa với Thích Yến, hỏi có thể gặp mặt một chút được không.

Nguyên văn câu nói của cậu ấy là muốn gặp Thích Yến, còn Sư Nhạc thì có thể gọi một cuộc điện thoại là mãn nguyện rồi.

Bọn họ không biết Thích Yến với Sư Nhạc đang yêu nhau.

“Mãn Mãn muốn gặp không?”

Sư Nhạc: “Gặp thế nào?”

Thích Yến lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi video với bên kia, còn bản thân anh thì đứng ra khỏi camera.

Cuộc gọi chẳng mấy chốc đã được kết nối.

“Anh…mẹ kiếp!”

Lưu Thủy Dương nhất thời không kiềm chế được, buột miệng chửi một tiếng: “Cô cô cô giáo Nhạc Nhạc!”

Sư Nhạc tựa lưng vào ghế, cười rất thoải mái: “Bạn học nhỏ, nghe nói gần đây cậu áp lực lắm à?”

Lưu Thủy Dương nuốt ngụm nước bọt, thoáng chốc lại nói cà lăm.

Cậu ấy không ngờ mình thật sự có thể gọi video với Sư Nhạc, vốn dĩ những lời từng nói với Thích Yến chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.

Càng không ngờ Sư Nhạc lại nói chuyện với cậu ấy thoải mái như vậy, bình thường cậu ấy chỉ có thể xem video của Sư Nhạc thông qua màn hình điện thoại.

Lưu Thủy Dương kìm nén nửa buổi mới mở miệng nói: “Em, em sợ mình thi không đậu.”

“Có gì phải sợ.” Sư Nhạc tập trung nhìn màn hình, không để ý rằng Thích Yến lại cầm chiếc chuông ban nãy lên.

“Chẳng phải trước đây gan cậu lớn lắm sao?”

Mặt Lưu Thủy Dương liền đỏ lên, lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có giống nhau.”

Cậu ấy nói: “Em cũng muốn thi đậu để đến Bắc Thành.”

Thành tích thi cử của Lưu Thủy Dương không được tốt, bị trượt khỏi trường ở Bắc Thành nên cậu ấy không cam tâm.

“Vậy tôi ở Bắc Thành đợi cậu nhé.” Sư Nhạc nhìn Thích Yến, không biết anh kiếm đâu ra sợi dây thừng rồi xâu vào chiếc chuông, cô di chuyển tầm mắt, “Đợi cậu thi đại học xong, đến được Bắc Thành, tôi sẽ để dành cho cậu một vé VIP buổi concert, sau đó dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon.”

Lưu Thủy Dương mở to hai mắt: “Thật sao?!”

“Tôi đã lúc nào lừa cậu đâu.” Sư Nhạc hất cằm, giọng nói cũng thoải mái hơn một chút, “Không có gì to tát cả, chỉ cần cậu cố gắng hết sức thì sẽ đạt được kết quả tốt nhất thôi.”

Cô cười nói: “Để cô giáo nói cho cậu nghe một bí mật.”

Thích Yến ngước mắt lên.

Sư Nhạc không chú ý đến anh, mà nói với Lưu Thủy Dương: “Thực ra cô giáo cũng học lại năm Mười Hai mới đậu được đại học A đấy.”

Ngón tay Thích Yến thoáng run rẩy, anh không ngờ bây giờ Sư Nhạc lại kể chuyện này ra với nụ cười nhẹ nhõm như vậy, mặc dù không đầu không đuôi.

Nhìn mặt cô quả thực cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Lưu Thủy Dương cúp máy trong tình trạng mê man, thật lâu sau cậu ấy mới có chút tỉnh táo: Không đúng, điện thoại di động của anh Yến mà? Tại sao trong video lại là cô giáo?

Còn ở đầu bên kia, Thích Yến đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Anh giơ tay cầm lấy điện thoại, điều chỉnh về chế độ im lặng rồi đặt sang một bên.

Sư Nhạc lấy chùm chìa khóa trên bàn ra nhìn, vật trang trí ở phía trên là ông già Noel mà năm đó mở hộp mù nhận được.

Cô nhớ lúc đó mình từng nói với Thích Yến, kêu anh nói ra điều ước, ông già Noel sẽ bỏ vào chiếc vớ của anh, nhưng Thích Yến nói bỏ không vừa.

Cô hơi cao giọng hỏi: “Thích Tiểu Yến, điều ước Giáng Sinh năm đó của anh có phải là em không?”

“Ừm.” Thích Yến đứng lên, bước tới sau lưng cô, “Vẫn luôn là em.”

Sư Nhạc tưởng anh muốn tiếp tục lau tóc, bèn nhắm mắt lại, ngửa đầu nói: “Vậy xem ra ông già Noel cũng thiên vị anh quá nhỉ? Thật sự tặng cho anh rồi.’

“Đúng vậy.” Thích Yến hơi cúi người, cầm chiếc chuông vừa nãy đã xâu lên, dịu dàng nói, “Sợ chiếc vớ đựng không vừa nên đã đưa Mãn Mãn đến tận trái tim anh.”

Sư Nhạc khẽ liếm môi, Thích Yến ranh mãnh như vậy, sợ là lát nữa cô không thể không giao nộp thứ đồ đã giấu ra.

Cô còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chuông lanh lảnh, sau đó cổ có chút lạnh.

Sư Nhạc lập tức mở mắt ra, Thích Yến đã đeo chiếc chuông đó vào cổ cô, còn vươn tay khẩy một cái.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy dưới đáy mắt Thích Yến là một màu u tối, trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng.

Anh khẽ cười, dạt dào tình ý hỏi cô: “Anh có thể mở quà chưa?”

Sư Nhạc có chút xấu hổ, nhưng cô hoàn toàn không cưỡng lại được Thích Yến của lúc này.

Cô liếc nhìn tủ đầu giường, dù sao cũng đã giấu đi không ít, vừa hay hôm nay cô cũng có một dự định.

Thế là cô bèn thay đổi hướng ghế, Thích Yến cũng thuận theo động tác của cô mà chống hai tay lên thành ghế.

Sư Nhạc cong môi, kéo cổ áo của anh lại sát mình: “Thích Tiểu Yến.”

Thích Yến chống lên chóp mũi cô, như có như không hôn cô: “Hửm?”

Sư Nhạc hỏi: “Lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không?”

Thích Yến cắn vành tai cô: “Nhớ.”

Sau đó lại hôn đến phần cổ của cô, làm cho chiếc chuông vang lên khe khẽ, rồi khàn giọng hỏi: “Chị thì sao?”

Cứ mỗi lần đến khúc này là anh lại gọi cô là chị, bởi vì anh biết cô sẽ không chịu đựng nổi.

Sư Nhạc thoáng run rẩy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Gần đây trợ lý của em hay coi mấy đoạn phim ngắn, em tình cờ nghe được một ý này.”

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Thích Yến cũng không để ý, động tác bắt đầu đi xuống: “Ừm?”

Sư Nhạc ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Chị nhớ cậu, nhưng chị không nói.” 

Động tác của Thích Yến lập tức ngừng lại.

Sư Nhạc hôn lên sườn mặt anh, cười khẽ: “Chị hy vọng cậu…”

“Gãi đúng chỗ ngứa.”

Thích Yến hít thở sâu hai hơi rồi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt dưới đáy mắt Sư Nhạc, anh đột nhiên bế cô lên, đổi lại vị trí, Sư Nhạc lập tức ngồi lên đùi anh.

Sau đó Thích Yến xoay cái ghế lại, đặt Sư Nhạc lên bàn: “Được, vậy để anh.”