Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 7




Vì là phim cổ trang theo hướng tiên hiệp, bên cạnh việc ngâm mình trong nước lạnh thì việc trình diễn võ thuật và những màn phi thân trên không trung là không thể tránh khỏi.

Tạ Ninh nắm rất kỹ lịch quay của đoàn phim, nhớ lại trong nguyên tác có đề cập đến chi tiết Hạ Huyễn Thần từng bị thương vì trượt chân khi thực hiện cảnh lộn nhào trên không trung và phi kiếm về kẻ thù cho nên cô không khỏi chú ý khi anh thực hiện những cảnh quay hành động như thế này.

Hạ Huyễn Thần đang được chỉ đạo võ thuật đeo dây và đai bảo hộ trước cảnh quay, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ở đằng xa.

“Cái cô này, chỉ là một trợ lý nhỏ bé thôi, biết gì mà nói chứ hả?”

Tạ Ninh đứng giữa một nhóm đàn ông cao to lực lưỡng đang cúi đầu phân trần điều gì đó, dáng vẻ vô cùng khẩn khoản càng khiến cô trông thêm nhỏ bé giữa mọi người.

Trợ lý đạo diễn thấy ồn ào trực tiếp đi đến hỏi chuyện: “Có chuyện gì mà lại tập trung ở đây thế?”.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Một người đàn ông trong nhóm chỉ tay vào Tạ Ninh đang khép nép đứng ở giữa lớn tiếng: “Cái cô này cứ một mực đòi chúng tôi xem lại ròng rọc của dây cáp, trong khi sáng nay chúng ta đã kiểm tra kỹ càng rồi.”

Tạ Ninh thấy mình đã gây chú ý quá đà có hơi xấu hổ: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là sắp tới nghệ sĩ nhà mình sẽ quay một đại cảnh khá nguy hiểm nên tôi chỉ muốn đi qua nhìn lại một lần cho yên tâm mà thôi.”

Nói xong lại quay qua nhìn trợ lý đạo diễn lí nhí: “Vạn nhất không bằng nhất vạn mà… ”

Trợ lý đạo diễn đưa mắt nhìn đạo diễn, thấy ông ôm trán gật nhẹ một cái cũng không muốn làm căng thẳng thêm giữa hai bên, dù gì bộ phim này có sự đầu tư khá lớn từ công ty quản lý của nam chính là Hạ Huyễn Thần, đối xử đặc biệt hơn một chút cũng không phải không tốt.

“Thôi được rồi, cô ấy thân là trợ lý, lo cho nghệ sĩ của mình cũng là chuyện nên làm, mọi người cùng nhau kiểm tra lại trước khi tiến hành quay đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Trợ lý đạo diễn đã nói như vậy, nhóm người đó cũng thôi ồn ào mà cùng nhau đi đến vị trí đặt máy kéo để kiểm tra lần nữa.

Tạ Ninh lọ mọ nhìn một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí ốc của một bên thanh cần cẩu bị gắn lệch.

“Đây nè.”

Theo vị trí chỉ tay của Tạ Ninh, chỉ đạo hiệu ứng và võ thuật ngay lập tức gọi người đến chất vấn.

Sự cố kỹ thuật nhanh chóng được điều chỉnh lại. Mọi người một lần nữa vào trạng thái làm việc.

Tô Tiểu Lam và Thư Dung kéo tay Tạ Ninh vừa đi vừa hỏi: “Sao cô biết là có vấn đề với ròng rọc hay vậy?”

Tạ Ninh: “Trực giác thôi à.”

“Trực giác mà hay như vậy à, cô đúng là lo lắng cho anh Thần quá nha.” Tô Tiểu Lam vỗ vỗ n.g.ự.c của Tạ Ninh trêu chọc.

Hạ Huyễn Thần đứng ở kia chờ một lúc cũng có người đến chuẩn bị tư thế kéo anh lên cao. Ánh mắt không ngừng theo dõi câu chuyện bên này.

“Cô trợ lý của anh Thần cũng tinh mắt ghê, vậy mà phát hiện ra được cái đó.” Một diễn viên đóng thế đang đứng trực cảnh vui vẻ nói.

“Anh không thấy cô ấy lo lắng cho anh Thần đến mức nào đâu, thời gian trước hai người không khác gì như hình với bóng.” Một người bên cạnh phụ họa.

“Nhưng dạo này sao thấy cô ấy không còn theo sát anh từng bước nữa vậy?”

Thấy Hạ Huyễn Thần lặng thinh không đáp, một vài người có vẻ ái ngại, cuối cùng cũng có người dũng cảm lên tiếng giải vây: “Dù gì cũng là nam nữ khác biệt, thân thiết gần gũi với trợ lý nữ quá cũng không được.”

“Đúng rồi, lỡ bị phóng viên hay blogger chụp được rồi lại thêu dệt bao nhiêu thứ.”

“Chưa đến lượt blogger vẽ chuyện, chỉ sợ Tạ Ninh bé nhỏ không nhịn được mà thôi, hồi trước cứ nhìn ánh mắt của cô ấy nhìn anh Thần là biết, mê đắm mê đuối luôn.”

Mỗi người một câu, lời người nói vô tâm, rơi vào tai người nghe lại thành có ý.

Sau sự cố nhỏ kia, việc quay phim cũng suôn sẻ đến hết ngày.

Đã trải qua hai lần, cho nên hôm nay Hạ Huyễn Thần cảm thấy không thể bỏ mặc Tạ Ninh mà trở về khách sạn một mình.

Anh lên xe ngồi sẵn, lại phân phó cho Trương Bình chờ Tạ Ninh xong việc rồi đưa cả hai người rời phim trường.

Bãi đậu xe của phim trường khá lớn, lại ít đèn, Tạ Ninh bên một tay xách nách mang, một bên lọ mọ đi về phía chiếc xe con cóc của Tô Tiểu Lam.

“Xe bảo mẫu xịn xò thoải mái thì không đi, cứ phải chen chúc trên chiếc xe bé tẹo của tôi làm gì.” Tô Tiểu Lam làu bàu.

Tạ Ninh: “Chịu khó đi nào, tôi cũng không muốn làm phiền cô đâu Tiểu Lam à.”

Tô Tiểu Lam: “Dù sao cô cũng là trợ lý của anh Thần, có gây lỗi lầm gì đi nữa thì làm sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được chứ.”

Tạ Ninh gãi đầu, không biết làm sao để giải thích cho Tô Tiểu Lam, chỉ có thể thở hắt ra một hơi: “Không phải là anh ấy vứt bỏ tôi, mà là tôi không muốn quấy rầy làm người ta không vui.”

Tô Tiểu Lam đóng cốp xe rầm một tiếng, quay sang lắc đầu nhìn Tạ Ninh: “Cô thay đổi nhiều thiệt đó, trước đây đều hận không thể dính lên người anh Thần, bây giờ thì né như né tà.”

Ninh Hinh quệt mũi xấu hổ: “Thay đổi gì đâu, khi nào cô bị người ta đe dọa đến chén cơm của mình thì cô sẽ hiểu thôi.”

Tô Tiểu Lam: “Làm gì đến mức đó.”

Ninh Hinh: “Cuộc sống khó khăn, công việc không dễ kiếm, nếu tôi còn không hiểu chuyện nữa, đến lúc bị đá đi cũng không biết làm sao mà lăn lộn trở lại ngoài kia. Cô cũng biết hoàn cảnh của tôi không khá khẩm là bao mà.”

Câu nói ra có chút chạnh lòng, Tô Tiểu Lam không trêu chọc Tạ Ninh nữa, chỉ vỗ vai ra chiều an ủi: “Đừng lo quá, tôi nghĩ anh Thần chỉ có một phút tức giận mà thôi, vài hôm nữa là ổn ngay ý mà”

Ninh Hinh chỉ im lặng mỉm cười không nói.

Tô Tiểu Lam thở dài: “Về thôi.”

Chiếc xe con cóc màu vàng đỗ bên cạnh từ từ lăn bánh, Trương Bình không biết làm thế nào, chỉ có thể bật ánh đèn vàng trong xe rồi quay sang hỏi: “Tạ Ninh, cô ấy đã đi rồi, vậy chúng ta cũng trở về khách sạn nhé.”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế da đằng sau không trả lời ngay, cả thân hình dường như chìm trong bóng tối.

Trương Bình không nhìn rõ vẻ mặt của anh hiện giờ đang như thế nào?

Có lẽ là tức giận khi bị người khác bàn luận sau lưng?

Cũng có thể là vui mừng khi vứt bỏ được một miếng keo con chó?

Trương Bình chờ mãi, cuối cùng mới nghe được người đó mở miệng: “Lái xe đi.”

Thời gian quay phim tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Hôm nay, đoàn làm phim sẽ đón một số khách mời làm cameo trong phim.

Tạ Ninh lật lật cuốn kịch bản dò tìm, sau đó ồ lên một tiếng khiến Tô Tiểu Lam phải nghiêng người qua ngó.

Tô Tiểu Lam: “Có chuyện gì à?”

Tạ Ninh: “Hôm nay đoàn chúng ta sẽ có người mới đến.”

Tô Tiểu Lam: “Ai thế?”

Tạ Ninh cười tủm tỉm: “Mạch Trường Thanh.”

“Wow, có phải là anh chàng hot boy trong chương trình King Underground phải không?” Tô Tiểu Lam phấn khích reo lên.

Nhắc đến Mạch Trường Thanh này, Tạ Ninh có ấn tượng sâu sắc. Không phải bởi ngoại hình hay tài năng, mà chính là tình yêu sâu sắc đầy bi thương của anh ấy dành cho Châu Sa, người sau này trở thành viên ngọc quý trong lòng Hạ Huyễn Thần.

Tạ Ninh còn nhớ rõ, Mạch Trường Thanh theo đuổi Châu Sa trước, vì cô mà anh sáng tác một bài tình ca, còn biến nó thành bản nhạc chính của bộ phim hai người đóng chung.

Nhưng trong lòng Châu Sa chỉ có Hạ Huyễn Thần Thần, cho nên cô phũ phàng nói lời từ chối. Thêm nữa, gia đình Châu Sa chê Mạch Trường Thanh chỉ là một lưu lượng hạng hai, gia thế bình thường, không xứng đáng với công chúa nhỏ của nhà họ Châu.

Có một lần, khi đó Châu Sa và Hạ Huyễn Thần vẫn chưa công khai mối quan hệ, trong một chương trình gameshow thử thách mạo hiểm, Châu Sa bị thương ở mặt, lúc này Hạ Huyễn Thần lại đang quay phim ở nước ngoài, Mạch Trường Thanh gạt bỏ hết lịch trình để ở bên cạnh cô, cùng cô đi đến khắp các bệnh viện, gặp hết các bác sĩ chỉnh hình có tiếng tăm để khôi phục lại gương mặt.

Những tưởng cây hoa tình có thể đơm bông, Mạch Trường Thanh thậm chí đã nghĩ đến việc tỏ tình, lại nghe được Châu Sa thông báo công khai mối quan hệ với Hạ Huyễn Thần trên trang web công ty và mạng xã hội cá nhân.

Không như những lần im lặng hay bác bỏ trước đây, lần này Hạ Huyễn Thần để chuyển tiếp bài viết và bình luận thừa nhận mối quan hệ của hai người.

Mạch Trường Thanh đau khổ tìm mọi cách gặp mặt Châu Sa để hỏi cho ra nhẽ nhưng bị tránh né, tài nguyên cũng bị rút đi hết, công ty quản lý gần như đóng băng hoạt động của anh.

Vừa thất tình, vừa bị phong sát lạnh, Mạch Trường Thanh rơi vào trầm cảm nặng, cuối cùng tự sát.

Đọc những tin tức về Mạch Trường Thanh, Tạ Ninh vô cùng thương cảm. Phàm là nhân vật phụ đều vì quá yêu một người mà nhận về kết cục tơi tả.

Nếu ông trời đã cho Tạ Ninh một cơ hội xuyên sách để đổi vận, cô cũng muốn kéo Mạch Trường Thanh ra khỏi vũng bùn đen kia, để anh có thể tỏa sáng như ánh mặt trời rạng rỡ.

Mạch Trường Thanh tính ra lúc này cũng chỉ là người mới, công ty quản lý cố gắng lắm mới dành lấy một suất khách mời cho anh trong bộ phim này.

Khi được trợ lý đạo diễn dẫn đi một vòng, anh rất lễ độ chào hỏi từng người một.

Trước mặt chìa ra một bàn tay nhỏ nhắn, cô gái nở nụ cười xinh xắn, trên má còn lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ: “Chào anh, tôi là Tạ Ninh, trợ lý nghệ sĩ của công ty điện ảnh truyền thông Thần Uy Bạo Vũ.”

Truyền thông Thần Uy Bạo Vũ cũng là một công ty có tiếng trong giới giải trí, so với phòng làm việc Hoa Tỷ Đệ của anh thì đúng là một trời một vực, vậy mà người bên đó lại thân thiện như vậy khiến Mạch Trường Thanh có chút thụ sủng nhược kinh.

Vì các cảnh quay của Mạch Trường Thanh không nhiều, chỉ cần vài ngày là hoàn thành xong, cho nên trợ lý đạo diễn gấp rút hối thúc anh đi hóa trang.

Tô Tiểu Lam là thợ trang điểm chính và duy nhất cho Hạ Huyễn Thần, người phụ trách vẽ mặt cho Mạch Trường Thanh sẽ là một người khác.

Mạch Trường Thanh không phải dạng đẹp xuất sắc đến mức gây áp lực như Cố Dịch Thần, gương mặt của anh hòa trộn giữa nét thanh xuân nhiệt huyết của một chàng hot boy thể thao và sự nổi loạn ngầm của một nghệ sĩ Underground, việc định trang không phù hợp dễ khiến ngoại hình Mạch Trường Thanh bị đơ cứng, nhất là ở mảng cổ trang.

Thời mới bước chân vào lĩnh vực diễn xuất, Mạch Trường Thanh dù đẹp trai sáng sủa nhưng lại không mấy nổi bật cũng chỉ vì chưa tìm được lối trang điểm thích hợp.

Tạ Ninh nghĩ cô sẽ giúp đỡ anh một chút, để rút ngắn khoảng thời gian nếm mật nằm gai của Mạch Trường Thanh trong thời gian mới ra mắt.

“Sao lo lắng cho Mạch Trường Thanh dữ vậy?” Tô Tiểu Lam trề môi liếc xéo Tạ Ninh một cái: “Để ý người ta hả? Chuyển đổi mục tiêu nhanh thế, có điều so với Hạ Huyễn Thần thì vẫn không bằng.”

Tạ Ninh nhăn trán, tay vỗ bộp một cái vào ót của Tô Tiểu Lam: “Nói bậy cái gì đó.”

Tô Tiểu Lam kêu lên một tiếng rồi ôm đầu trách móc: “Nhìn đi nhìn đi, từ nãy đến giờ cô chỉ chăm chú nhìn vào cửa phòng hóa trang, hiện tại chỉ có mỗi Mạch Trường Thanh ở trong đó, nghệ sĩ nhà cô đang ngồi nghỉ ở bên kia kìa mà cô không quan tâm, tôi nói cô thay lòng đổi dạ là sai à?”

Tạ Ninh: “Tôi chỉ muốn xem Mạch Trường Thanh mặc đồ cổ trang thì sẽ trông ra sao thôi mà.”

Tô Tiểu Lam: “Làm gì thì làm cũng không đẹp bằng Hạ Huyễn Thần của cô đâu, muốn ngắm thì quay qua đây nhìn cho bổ mắt đi.”

Thấy Tô Tiểu Lam hơi lớn tiếng, Tạ Ninh sợ sẽ quấy rầy người không được phép đụng đến, vội vàng chồm lên bịt miệng cô nàng: “Be bé cái mồm thôi cái con nhỏ này, ai là người của tôi chứ, cô đừng có nói vậy, nếu không lại khiến tôi bị vạ lây bây giờ.”

Tô Tiểu Lam nghe xong len lén liếc nhìn về một phía, thấy không có ai để ý đến bên này thì thở phào một tiếng rồi gật gật đầu: “Biết rồi, tôi cũng chỉ dám nói giỡn trước mặt cô thôi.”

Dù đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng giọng nói của Tô Tiểu Lam vẫn có một số trường đoạn không phải là nhỏ, cho nên vẫn tiếng được tiếng mất rơi vào tai Hạ Huyễn Thần.

Anh trầm mặc nghĩ, Tạ Ninh để ý đến Mạch Trường Thanh?