Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 62




Ngoài những bàn dưới sảnh lớn, Thượng Thực có một dãy phòng VIP ở phía sau, phải băng qua một đoạn sân vườn với hồ cá koi phong thủy cùng một hàng trúc bao quanh, vô cùng kín đáo và đầy tính nghệ thuật trong phong cách thiết kế.

Đó là lý do giới nghệ sĩ và thậm chí chính khách và các nhà đầu tư rất thích chọn Thượng Thực là nơi gặp gỡ hội họp vì tính riêng tư và an toàn, chưa kể chất lượng món ăn cũng được xếp vào hạng nhất hạng nhì ở Đô Thành.

Tất nhiên, đi kèm với dịch vụ thượng hạng là một cái giá vô cùng đắt đỏ.

Nhưng đối với người có tiền thì chẳng bao nhiêu, miễn là mang lại cảm giác thoải mái và yên tâm khi đến đây.

Đây chính là phòng bao hạng nhất ở Thượng Thực, nằm trong góc khuất, được xây dựng riêng biệt và thiết kế như một tòa gác lâu nhỏ.

Châu Sa cố tình đến sớm mười lăm phút để chuẩn bị kỹ càng hơn cho buổi gặp mặt.

Không nghĩ đến trong phòng đã có người ngồi chờ sẵn.

Còn là người mà cô ta không muốn gặp nhất trong mấy ngày nay.

Hạ Huyễn Thần lịch sự đưa tay mời: “Muốn gặp Châu tiểu thư và quản lý Lương thật là khó.”

“Anh… sao anh lại có mặt ở đây?” Châu Sa tái mặt, lắp bắp hỏi.

“Cũng phải sử dụng vài tiểu xảo nho nhỏ với em ấy mới lấy được thông tin này.” Hạ Huyễn Thần không cảm thấy xấu hổ, ung dung rót một ly trà nóng đưa cho đối phương.

Những lời này của anh khiến Châu Sa không khỏi nghi ngờ: “Hai người… hai người lại… đã…!!!”

“Em ấy đang ở cùng với tôi.” Nói đến đây Hạ Huyễn Thần cười khẽ: “Cũng phải cám ơn cô một tiếng Châu tiểu thư, nhờ có đoàn đội của cô gây náo loạn, tôi mới có thể nhanh chóng đón em ấy về với mình.”

“Anh Thần nói gì, em không hiểu.” Châu Sa siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh nâng ly trà nóng lên uống một ngụm.

Hạ Huyễn Thần không nóng nảy, anh chỉ gật đầu, dáng vẻ thoải mái: “Được, vậy hôm nay để tôi nói thật rõ ràng cho Châu tiểu thư biết. Thời gian qua tôi đã rất thiện chí liên hệ với cô và quản lý Lương, nhưng hai người dường như đang vô cùng tránh né? Vì điều gì vậy?”

Châu Sa cười gượng gạo: “Em đã nói rồi mà, mấy tháng trước vì chuyện chia cổ phần của tập đoàn Châu thị, em phải ở bên cạnh ông nội. Sau đó lại có lịch trình cho nên không có mặt ở Đô Thành. Chị Tiểu Nhu vẫn tháp tùng em mãi cho đến vài ngày trước mới trở về.”

“Thế những tin nhắn và email mà Hứa Phi đã gửi cho hai người và cả trợ lý nữa, chẳng lẽ không nhận được ư?” Hạ Huyễn Thần nheo mắt hỏi.

Châu Sa có hơi lảng tránh: “Em không biết, dạo này bận quá mà, mọi thứ em ủy quyền cho trợ lý và công ty giải quyết.”

“Đúng vậy, cho nên tôi mới nhẫn nại cho Châu tiểu thư một cơ hội để ngồi đây nói chuyện với nhau. Cô thấy tôi có phải là một người rất biết điều không?” Hạ Huyễn Thần cười lạnh.

“Anh có chuyện gì cần em giúp đỡ à? Anh nói đi, em nghe đây.” Châu Sa ngẩng đầu lên, biểu cảm thẹn thùng, giống y như những gì cô ta đang bày ra, một người không biết gì cả.

“Ừa, cũng không có gì nhiều, nói với đám thủy quân mà Lương Tinh Nhu bỏ tiền thuê lên bài xin lỗi Ninh Ninh, còn bản thân cô cũng vui lòng đăng tin giải thích giúp tôi về mối quan hệ với chúng ta, chỉ như thế thôi, đơn giản mà, Châu tiểu thư hẳn là làm được.” Hạ Huyễn Thần nhấp một ngụm trà, ánh mắt như loài bò sát lạnh lẽo nhìn cô gái đang run rẩy trước mặt.

“Có chuyện đó sao?” Châu Sa che miệng hốt hoảng, nhưng ngay lập tức đã phản bác: “Không thể nào đâu, anh cũng biết thời buổi hiện nay có đủ thứ loại người, đặc biệt là trên mạng, đâu phải ai chửi bới Tạ Ninh cũng là thủy quân được mua đâu, có khi cư dân mạng họ bốc đồng buông lời nặng nề mà thôi.”

Hạ Huyễn Thần chống cằm, môi mỏng khẽ cong lên: “Tôi biết là cô sẽ nói như vậy cho nên chuyện thủy quân tôi đã cho người điều tra rồi. À quên nữa, tôi chưa thông báo cho cô biết phải không? Mấy tên fan cuồng bị Lương Tịnh Nhu xúi giục đứng canh chừng dưới căn hộ của Tưởng Y, bọn chúng đã bị tôi bắt rồi, hiện tại đang ngồi trong đồn cảnh sát cùng với Trần Xuyên và Trương Bình. Cô biết đấy, Trần Xuyên thật ra xuất thân là cảnh sát hình sự, bởi vì bị thương trong một vụ trọng án mới rút khỏi ngành, đầu quân làm vệ sĩ cho tôi. Cho nên cậu ấy có rất nhiều cách để khai thác thông tin đối với tội phạm, dù sao đi nữa nhân chứng vật chứng rành rành ra đó rồi mà.”

Từ đầu đến giờ, Châu Sa vẫn luôn cố gắng trấn tĩnh bản thân. Chỉ cần trước mặt Hạ Huyễn Thần không thừa nhận bất kỳ chuyện gì, chỉ cần anh nương tay cho cô một bậc thang, chỉ cần mọi chuyện chưa vỡ lở bung bét, chẳng ai có thể biết sự thật bên trong là gì, bên phía Lương Tinh Nhu làm việc kín kẽ, chỉ cần một ngày một đêm có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Còn về bằng chứng trong tay mà Tạ Ninh đã đề cập, Châu Sa tin rằng chỉ cần hai người gặp riêng, cô ta có thể xử lý được chuyện này.

Nhưng không ngờ Hạ Huyễn Thần lại tinh tường đến thế, vừa ra tay đã bị bắt tại trận, bọn họ còn chưa kịp khuấy đục vũng nước này lên thêm nữa.

“Đây chắc là một dạng fan cuồng rồi, hẳn là thế, dù sao tin tức bùng nổ như thế, nhiều người không nhịn được sẽ đi đòi quyền lợi cho thần tượng của mình. Nhưng một nhóm người có cả paparazzi tụ tập đông đúc như thế, sao anh lại chắc chắn hai người kia là do chị Tiểu Nhu xúi bẩy chứ? Anh nhận định chắc chắn như thế không nghĩ đến cảm xúc của em sao?” Châu Sa cắn môi, ánh mắt dần đỏ lên.

Hạ Huyễn Thần thờ ơ búng vào miệng ly trà: “Trước hết cần phải đính chính lại lần nữa, tôi với cô không có quan hệ gì để tôi phải nghĩ cho cảm xúc của cô hết. Sau nữa là, tôi còn chưa nói là có bao nhiêu tên bị bắt cơ mà.”

Hạ Huyễn Thần nói chuyện rất nhẹ nhàng chậm rãi nhưng từng chữ lại cứ như đá tảng nện vào lòng Châu Sa vậy.

“Em… em…!!!” Mãi mà không nói được thành câu hoàn chỉnh.

“Tôi không muốn làm rùm beng, cho cô cơ hội cuối cùng, tôi muốn cô thật lòng xin lỗi Tạ Ninh và lên bài đính chính, chuyện thuê thủy quân kia, tôi sẽ không để cô dính líu vào.” Hạ Huyễn Thần rũ mi, bàn tay mân mê chơi đùa chiếc điện thoại đen xì trong tay.

Châu Sa không thể tin được, Hạ Huyễn Thần lại có thể nói ra những lời vô cảm thế này.

Từ trước đến nay, trong mắt Châu Sa, Hạ Huyễn Thần tuy xa cách khó gần nhưng vẫn là người đàn ông lịch thiệp biết nhường nhịn phụ nữ.

Khoảng thời gian hai người chung đụng không nhiều nhưng ít ra anh đối xử với cô ta cũng không đến nỗi lạnh nhạt, có hỏi thăm, có chỉ bảo, ngẫu nhiên hai người còn ăn chung với nhau vài bữa cơm dù là lý do công việc hay do sự sắp đặt của những người khác.

Khi Hạ Huyễn Thần đồng ý nhận lời giúp đỡ Châu Sa trong công cuộc tranh giành gia sản của nhà họ Châu, cô ta vô cùng cảm kích, mặc dù đó cũng chỉ là một hợp đồng giao dịch trao đổi có lợi giữa hai bên.

Nhưng sau đó, khi Lương Tịnh Như đưa ra kế hoạch biến giả thành thật, lợi dụng truyền thông đẩy thuyền couple hai người, diễn một màn hư xe vụng về, mục đích muốn để Châu Sa có thể xuất hiện chung với Hạ Huyễn Thần để cánh paparazzi chụp được.

Mà Hạ Huyễn Thần người nổi tiếng trước đây không hề chung đụng với nữ diễn viên nào lại có thể dễ dàng đồng ý với Châu Sa.

Thậm chí còn im lặng khi Lương Tịnh Nhu cho blogger đi bài ẩn ý về tin đồn hẹn hò giữa hai người.

Lúc đó Châu Sa vô cùng vui mừng, cô ta đã nghĩ rằng có phải Hạ Huyễn Thần cũng có chút tình ý với mình hay không?

Tin tức chấn động thế này, nếu không có gì, nhất định Hạ Huyễn Thần sẽ cho công ty lên bài đính chính chứ không phải để mặc cho mọi người đồn thổi như vậy.

Vả lại, sau khi biết tin hai người Hạ Huyễn Thần và Châu Sa hẹn hò, ông nội Châu mừng lắm, muốn mời anh đến nhà làm khách một chuyến, mà Hạ Huyễn Thần cũng không từ chối, còn trò chuyện vô cùng vui vẻ với lão gia tử.

Hình ảnh hài hòa thế này, khiến Châu Sa dấy lên một mong muốn mãnh liệt.

Ước gì bọn họ sẽ kéo dài mãi mãi, như một gia đình thực thụ.

Mỗi tuần cô ta sẽ dắt Hạ Huyễn Thần về thăm ông nội Châu, cùng ăn cơm, cùng đánh cờ, dỗ ông đến mức cười không khép miệng được.

Chỉ là Châu Sa không ngờ đến, Hạ Huyễn Thần lại đưa Tạ Ninh về ở chung nhà.

Cô ấy chỉ là một trợ lý nhỏ bé, nếu có gì khó khăn, cho tiền là được, tại sao có thể chăm lo đến mức sống cùng nhau chứ?

Châu Sa vô cùng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được mà bóng gió hỏi Hạ Huyễn Thần.

Không nghĩ đến anh lại rất thẳng thắn thừa nhận.

Rằng Hạ Huyễn Thần anh thích cô trợ lý tầm thường Tạ Ninh đó.

Châu Sa rơi vào hoảng hốt, cô ta quyết định phải đẩy nhanh tiến độ, đưa Hạ Huyễn Thần về ra mắt nhà họ Châu càng sớm càng tốt, lại tăng thêm nhiều quyền lợi cho anh trong bản hợp đồng giao dịch giữa hai bên.

Nếu có thể cho Hạ Huyễn Thần nhìn thấy những thế mạnh khi kết đôi với cô, hẳn là người thông minh như anh sẽ có giây phút chững lại.

Trong lúc đó, Châu Sa sẽ dùng tiền để đẩy Tạ Ninh đi thật xa.

Dù gì cô ta cũng đã tìm hiểu hoàn cảnh của Tạ Ninh rồi, năm triệu thực sự là một món tiền lớn mà ít người dám có can đảm từ chối.

Đã sắp xếp ổn thỏa như vậy, Tạ Ninh cũng rời khỏi Đô Thành, vậy tại sao mối quan hệ của Châu Sa và Hạ Huyễn Thần sau buổi tiệc gia đình đó lại như rơi vào hầm băng ngàn năm, đến mức mọi thông tin liên lạc đều bị ngắt ngang đột ngột.

Châu Sa tìm mọi cách để được gặp Hạ Huyễn Thần nhưng vô vọng.

May mắn là anh không chỉ đối với cô ta như vậy, dường như anh thật sự muốn nghỉ ngơi một thời gian, hoàn toàn tách biệt khỏi giới giải trí sau khi giành được cúp ảnh đế.

Châu Sa ôm hy vọng, chờ đến khi Hạ Huyễn Thần bình ổn cảm xúc trở lại, anh với cô ta sẽ lại êm đẹp như trước.

Và quả là như thế thật, không uổng công Châu Sa kiên trì chờ đợi, cuối cùng Hạ Huyễn Thần cũng xuất hiện trở lại, trong một show tạp kỹ nổi tiếng mà cô ta cũng được mời tham gia.

Anh không còn vẻ lạnh lùng cô độc như trước mà dường như đã lột xác thành một con người mới, hòa đồng và thân thiện hơn rất nhiều.

Hạ Huyễn Thần đáp lại tất cả những lời hỏi thăm của mọi người trên trường quay, thậm chí còn chịu khó tham gia vào những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt.

Anh còn ngồi bên cạnh cô ta, gật đầu nói rằng “Đã lâu không gặp Châu tiểu thư.”

Đó có phải là tín hiệu cho thấy Hạ Huyễn Thần nhớ mình không?

Châu Sa chìm đắm trong hạnh phúc mơ hồ cho đến khi vỡ vụn thành từng mảnh khi chứng kiến cuộc điện thoại ngày hôm đó.

Bởi vì cô nhận ra giọng nói đang phát ra.

Đó là Tạ Ninh.

Mà gương mặt Hạ Huyễn Thần lúc ấy lại cười đầy trìu mến.

Anh không phải là diễn để vượt qua thử thách.

Hạ Huyễn Thần thực sự nói câu đó bằng tất cả cảm xúc của trái tim.

Châu Sa lúc này mới nhận ra, hai người bọn họ dù làm thế nào đi chăng nữa vẫn gặp lại nhau.

Và đau lòng thay, người không thể buông tay dứt ra lại là Hạ Huyễn Thần.