Những câu nói của Mạch Trường Thanh đã khiến Hạ Huyễn Thần thực sự rất tức giận.
Anh nhìn Tạ Ninh bằng ánh mắt tóe lửa nhưng khóe miệng lại cong thành một nụ cười.
“Em cảm thấy như thế nào? Cậu ta thực sự quan tâm đ ến em đến mức muốn gửi lời cảm ơn đến tôi đấy.”
Ngữ điệu đầy vẻ châm chọc.
Tạ Ninh rụt vai, nhỏ giọng làu bàu: “Có liên quan gì đến tôi đâu, cũng không phải tôi bảo Mạch Trường Thanh làm như vậy.”
Hạ Huyễn Thần mím môi nhìn chằm chằm Tạ Ninh, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.
Đúng thật Tạ Ninh không có lỗi gì trong chuyện này.
Cô ấy tốt bụng, thân thiện và siêng năng chăm chỉ làm việc không có gì sai.
Cô ấy được người yêu thích càng không có vấn đề gì.
Chính vì vậy Hạ Huyễn Thần càng thêm tức giận nhưng lại không có chỗ để phát ti3t, chỉ có thể hậm hực ôm bực bội vào lòng.
Những lời thị uy của anh đối với Mạch Trường Thanh không khác gì đang tự trấn an dỗ dành bản thân.
Nhưng bản thân Hạ Huyễn Thần biết anh đang càng ngày càng không chắc chắn về chuyện giữa anh và Tạ Ninh.
Đó chính là lý do khiến Hạ Huyễn Thần cáu gắt.
Phải làm sao để vỗ về trái tim đang ngày càng nóng nảy đây?
Hạ Huyễn Thần lần đầu tiên cảm thấy rối rắm đến bất lực.
Anh xoa thái dương, nhìn Tạ Ninh bằng đôi mắt nặng nề mà chứa đầy khao khát, thở dài xoay người đi vào thư phòng khóa trái cửa.
Tạ Ninh nằm ườn trên sofa, mí mắt giật giật hướng về căn phòng đóng im ỉm trên lầu.
Chưa từng thấy ai có tính khí thất thường như Hạ Huyễn Thần.
Chính anh tự nổi giận với cô, rồi cũng chính anh là người hờn dỗi tự nhốt mình trong phòng cả buổi chiều.
Tạ Ninh tặc lưỡi, nhìn dì Lệ đang chống cằm âu sầu ngồi bên cạnh, quyết định nên làm một chút chuyện gì đó có lợi cho bản thân sau này.
“Sắp đến giờ cơm tối rồi, anh có ra ăn chung không?”
Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Aizz, hôm nay dì Lệ đặc biệt nấu món đậu phụ sốt chua cay cùng canh sườn củ sen rất là ngon luôn. Tôi còn đặt thêm hai phần pudding sữa dừa cho chúng ta tráng miệng nữa đó, không ăn thật là tiếc lắm luôn.”
Cánh cửa chẳng mảy may suy suyển.
“Có vẻ như tôi phải ăn cơm tối một mình rồi, thế thì buồn c.h.ế.t mất. Cả một bàn ăn ngon lành như vậy, đành phải đổ hết đi thôi.”
Tạ Ninh thở dài đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, sau đó giả vở sầu não quay người rời đi.
Cuối cùng cũng có thể khiến cho cái vị đang trầm mặc bên trong chịu xuất hiện trở lại.
“Tôi tưởng em không thích ăn cơm chung với tôi.” Vẫn là giọng điệu giận dỗi.
Tạ Ninh cười hề hề: “Làm gì có, tôi vốn thích giao lưu với mọi người mà, cùng nhau ăn cơm là phương pháp tốt nhất để thắt chặt tình hữu nghị.”
Hạ Huyễn Thần hừ lạnh: “Tôi không thích giống với những người khác mà em nói.”
“Được được, anh không giống, anh đặc biệt hơn nhiều, bây giờ đi xuống ăn cơm tối nhé.”
Tạ Ninh gật đầu như trống bỏi, cánh tay mạnh mẽ đẩy Hạ Huyễn Thần đi xuống cầu thang.
Sau khi nói chuyện với Tưởng Y xong, Tạ Ninh đã tính toán xong kế hoạch sắp tới của bản thân.
Trước mắt, cô cần phải khiến cho Hạ Huyễn Thần thả lỏng với mình.
Lịch trình của Hạ Huyễn Thần đã được sắp xếp từ trước, anh không thể hủy bỏ được, chưa nói đến việc phải bồi thường hợp đồng một khoản tiền lớn, còn ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng rất nhiều, rất dễ bị đối thủ ngoài sáng trong tối mua bài bôi nhọ.
Nhưng để Tạ Ninh ở trong nhà một mình thì Hạ Huyễn Thần lại không yên tâm, chính vì vậy anh mới đưa dì Lệ trở lại Đô Thành.
Cho nên Tạ Ninh bắt buộc phải khiến cho Hạ Huyễn Thần và đặc biệt là dì Lệ tin tưởng rằng cô dần trở nên thích ứng với cuộc sống nuôi nhốt và bằng lòng ở lại đây không chút phản kháng.
Vậy thì điều đầu tiên cần làm chính là phải hòa hoãn mối quan hệ với Hạ Huyễn Thần.
Khi cả hai đã quá quen với cách thức chung sống an ổn bên nhau, sự phòng vệ của Hạ Huyễn Thần sẽ dần dần hạ xuống.
Sau đó tạo ra một số sự kiện nho nhỏ thông qua dì Lệ để Hạ Huyễn Thần càng ngày càng yên tâm về cô.
Đến mức hoàn toàn không còn chút nghi ngại với những hành vi ngẫu hứng đến mức bốc đồng của cô.
Đó chính là lúc Tạ Ninh tạo ra nút thắt để rời khỏi nơi này.
Sau cuộc điện thoại mà Mạch Trường Thanh gọi đến, Tạ Ninh tương đối ngoan ngoãn hơn.
Cô còn chủ động gắp đồ ăn cho Hạ Huyễn Thần trong bữa tối.
Hạ Huyễn Thần có cảm giác dường như cả hai lại trở về khoảng thời gian trước, khi Tạ Ninh mới trở thành trợ lý của anh.
Cô sẽ lăng xăng đon đả với anh.
Cũng sẽ hào hứng chia sẻ những mẩu chuyện ngắn vô vị mà cô cóp nhặt được, sau đó lại lôi kéo Hạ Huyễn Thần cười ngặt nghẽo.
Những thứ không vui thời gian qua tựa như cơn gió thoảng lướt đi thật nhẹ nhàng.
Buổi sáng khi Hạ Huyễn Thần dậy tập thể dục, Tạ Ninh sẽ nằm nướng đã đời trên chiếc giường êm ái.
Cho đến khi dì Lệ gọi cô dậy đến lần thứ ba để ăn sáng, Tạ Ninh mới dụi mở đôi mắt kèm nhèm ra và vươn vai ngáp một cái thật dài.
Buổi trưa hai người sẽ chen chúc nhau trên chiếc sofa lớn ở phòng khách, trong khi Hạ Huyễn Thần đọc kịch bản, Tạ Ninh lại ầm ỹ chơi game.
Thi thoảng cô lại nghịch ngợm nhào cả người vào lòng anh rồi giật lấy cuốn kịch bản ra vẻ nghiền ngẫm.
“Có ý kiến gì không?” Hạ Huyễn Thần mỗi lần như vậy đều sẽ đặc biệt chuyên chú chờ cô lên tiếng.
Tạ Ninh có cái nhìn rất mới lạ đối với những dạng nhân vật mà Hạ Huyễn Thần từng đảm đương. Sau vài lần trao đổi, Hạ Huyễn Thần đánh giá rất cao khả năng phân tích tác phẩm của cô.
Tạ Ninh sờ tai, cũng không ngại nói thật: “Cốt truyện này tương đối quen thuộc, mỗi một tình tiết đưa ra đều rất dễ bị đoán trước kết cục. Nhưng cách giải quyết của biên kịch lại có vẻ hơi đơn giản, kiểu kịch bản dĩ hòa vi quý này thật sự không hợp với anh đâu. Bọn họ chủ yếu là dựa vào tạo hình đẹp đẽ của diễn viên để lôi kéo người xem mà thôi, khả năng tạo nhiệt không phải là không có nhưng để trở thành tác phẩm hay đến mức đại bạo thì không thể.”
“Em nói đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.” Hạ Huyễn Thần gật đầu, thẳng tay quăng cuốn kịch bản sang một bên.
Dù được đầu tư nhiều tiền cùng với ê kíp sản xuất hùng hậu nhưng nếu kịch bản rách nát thì Hạ Huyễn Thần cũng không gật đầu đồng ý.
Tạ Ninh đúng là hiểu rất rõ tính cách và con người của anh.
“A, c.h.ế.t thật, lo nói chuyện với anh, tôi quên chấp nhận lời mời tổ đội của Tưởng Y rồi.”
Dạo gần đầy, Tạ Ninh đột nhiên có hứng thú với một game online chơi trên điện thoại di động, năn nỉ kì kèo mãi mới được Hạ Huyễn Thần cho cô chơi mỗi ngày bốn tiếng.
Chỉ vì ngăn ngừa Tạ Ninh lén lút liên hệ với người mà Hạ Huyễn Thần không ưa, nên anh quyết định tịch thu điện thoại của cô.
Cho nên mới có chuyện mỗi ngày đúng giờ Tạ Ninh lại ồn ào đòi điện thoại để chơi game, không khác gì một đứa con nít.
Có như vậy Hạ Huyễn Thần mới biết Tạ Ninh và bạn cô cũng thuộc diện m.á.u chiến cỡ nào.
Căn phòng nhanh chóng vang lên những tiếng la hét ồn ào.
Nhưng chẳng hiểu sao Hạ Huyễn Thần lại không cảm thấy khó chịu.
Trước đây anh quen sống một mình, căn nhà lúc nào cũng rơi vào trạng thái lạnh lẽo vắng lặng.
Bây giờ thì tốt rồi, không gian tràn đầy sức sống, đã giống như một gia đình mà anh từng ao ước.
Hạ Huyễn Thần ngắm nhìn Tạ Ninh một lúc lâu, sau đó vươn tay ra vén mái tóc đã rủ xuống của cô sang một bên, nhẹ giọng thầm thì: “Tối nay tôi phải tham gia một sự kiện, không ở nhà ăn cùng em được, không buồn chứ?”
Tạ Ninh ngẩng phắt đầu lên: “Thế là tối nay tôi phải ăn một mình à?”
Hạ Huyễn có chút áy náy gật đầu: “Ừa, lịch trình đã được sắp xếp từ trước, không thay đổi được.”
“Tôi không thích ăn tối một mình đâu, anh biết rồi đó.” Tạ Ninh ỉu xìu nói.
“Em đừng lo, tôi đã kêu dì Lệ qua với em rồi, em sẽ không ở nhà một mình đâu.” Hạ Huyễn Thần dỗ dành.
Tạ Ninh ngay lập tức vui vẻ trở lại: “Thế thì tốt quá, anh nhớ nói dì Lệ qua sớm nhé, tôi muốn nhờ dì ấy mua giùm tôi mấy món ở siêu thị dưới nhà.”
Hạ Huyễn Thần buồn cười: “Tôi không nghĩ là em lại thích dì Lệ đến như vậy đấy.”
“Sao lại không chứ? Dì Lệ hiền lành, tốt tính, nấu ăn ngon, lại chăm sóc tôi rất chu đáo, giống như một người thân trong gia đình vậy, khiến tôi cảm nhận được hơi ấm của mẹ…”
Nói đến đây Tạ Ninh đột nhiên ngừng lại.
Hạ Huyễn Thần cũng biết tương đối hoàn cảnh gia đình của Tạ Ninh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay vươn đến nâng gương mặt cô lên hôn lên gò má một cái, ngữ điệu cẩn thận thăm dò: “Em cứ yên tâm ở đây, có tôi, còn có dì Lệ, chúng ta sẽ trở thành gia đình của em được không?”
Tạ Ninh bĩu môi nhìn Hạ Huyễn Thần như nhìn người ngoài hành tinh mới đến Trái đất: “Anh đang nói cái gì vậy hả, tôi không ở đây thì ở đâu chứ? Chưa tính đến việc không phải đi làm vất vả bên ngoài, mỗi ngày còn được ăn ngon ngủ kỹ như thế này thật sung sướng biết bao, có ngu mới từ bỏ cuộc sống thế này. Tôi chỉ mới được tận hưởng có một chút xíu thôi, anh đừng có hòng mà muốn đuổi tôi đi sớm.”
Có câu nói của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần vô cùng vui vẻ thay đồ rời khỏi nhà cùng Trương Bình đi tham dự tiệc tối.
Tạ Ninh thậm chí còn nghe được anh ngâm nga hát trong cổ họng trước khi bước ra cửa.
Cũng không quên hôn cô một cái thật dài.
[Ninh Ninh Cái Thế: Đã đi rồi!]
[Tiểu Yêu Xinh Đẹp: đi rồi à, bây giờ cậu đang ở nhà một mình hử?]
Màn hình game trên điện thoại nhấp nháy đủ loại màu sắc, âm thanh b.ắ.n phá vang lên liên tục.
Tạ Ninh liếc mắt nhìn dì Lệ đang đứng cạnh bàn ăn mỉm cười với cô, bên cạnh là những miếng dưa hấu đỏ au được cắt và bày biện đẹp mắt trong đ ĩa.
Cô vờ la lên một tiếng, những ngón tay nhanh nhẹn bấm vào khung thoại chat trên màn hình.
[Ninh Ninh Cái Thế: Không, Hạ Huyễn Thần để dì Lệ ở lại đây trông chừng tớ, nhưng không sao đâu, dì ấy không rành mấy cái game trên di động như thế này.]
Đế tránh bị Hạ Huyễn Thần kiểm tra điện thoại, Tạ Ninh giả vờ kêu gào đòi được chơi game chung với Tưởng Y mấy ngày hôm nay.
Đây là một tựa game online mới ra mắt với đồ họa sắc nét cùng âm thanh sống động, đặc biệt là hệ thống tổ đội, bang hội và mua bán vô cùng tấp nập nhộn nhịp.
Tạ Ninh và Tưởng Y đã lợi dụng nó để có thể trao đổi ngắn với nhau mỗi ngày.
Với kênh chat thế giới và thông báo cập nhật game nhảy ra liên tục chiếm lĩnh toàn bộ màn hình, những đoạn chat mật giữa Tạ Ninh và Tưởng Y nhanh chóng bị đ è xuống, cho dù Hạ Huyễn Thần có muốn kiểm tra cũng không thể nắm bắt được cái gì.
[Tiểu Yêu Xinh Đẹp: tiếp theo cậu muốn làm gì?]
[Ninh Ninh Cái Thế: cậu đã chuẩn bị hết những thứ tớ nói chưa?]
[Tiểu Yêu Xinh Đẹp: xong xuôi hết rồi.]
[Ninh Ninh Cái Thế: Tốt, bắt đầu thả mồi câu cá thôi!]