Trần Xuyên đến rất nhanh.
Theo sau anh còn có thêm hai người vệ sĩ mặc đồ đen.
Những thùng hàng đã được Tạ Ninh đóng gói từ trước ngay lập tức được di chuyển ra ngoài.
“Này, mấy người làm gì vậy? Trả đồ cho tôi.” Tạ Ninh hét ầm lên.
Tất nhiên, Trần Xuyên chẳng thèm nghe cô nói.
“Anh như vậy là có ý gì đây?”
Hạ Huyễn Thần ôm eo kéo cô đến đặt ngồi lên đùi mình, thong dong nói: “Không phải em nói là muốn nghỉ việc ư? Nếu vậy thì căn phòng này cũng phải trả lại cho công ty mà. Dọn sớm hay muộn cũng phải dọn đi, cho nên anh giúp em một tay.”
Tạ Ninh trừng mắt nhìn Hạ Huyền Thần: “Anh biết tôi dọn đi đâu không mà giúp?”
“Tất nhiên là biết.” Hạ Huyễn Thần cười gian: “Đến nhà tôi!”
“Cái gì?” Tạ Ninh tức giận muốn phun máu: “Tôi nói muốn đến nhà anh lúc nào vậy hả?”
“Em không nói, là tôi quyết định.” Hạ Huyễn Thần nhếch khóe môi: “Chứ chẳng lẽ em muốn đi đâu? Mà cho dù vậy tôi cũng không cho phép.”
Hạ Huyễn Thần nghĩ rồi, anh phải nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho hai người, nếu để chậm trễ một chút, lỡ có thêm người khác nhúng tay vào thì đến lúc đó rất khó để mang được người về hang ổ.
“Anh… anh đúng là không nói lý mà.”
Tạ Ninh sa sầm, biểu cảm bất lực: “Anh làm như vậy không sợ có người biết sao? Phóng viên, blogger, còn có…”
“Ngừng, tôi không muốn nghe em nhắc đến những người khác.” Hạ Huyễn Thần lừ mắt cảnh cáo.
Tạ Ninh xụ mặt: “Được rồi, nhưng còn tôi thì sao, anh nói thích tôi thì anh phải nghĩ cho tôi chứ, hiện tại tôi lấy tư cách gì mà vào nhà anh ở? Nếu chuyện này lộ ra ngoài, thử hỏi sao tôi chống đỡ nổi với những điều tiếng và chỉ trích của cộng đồng mạng hả?”
Hạ Huyễn Thần vùi đầu vào cổ cô trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Thời gian này phải ủy khuất em một chút rồi, chuyện của chúng ta tạm thời không thể để lộ ra ngoài, đợi sau này tôi tính toán xong rồi sẽ sắp xếp cho em.”
Cặn bã, đúng là đồ đàn ông cặn bã mà.
Bên ngoài thì nắm tay vợ đẹp con xinh, bên trong vẫn muốn ôm ấp nuôi dưỡng tình nhân nhỏ.
Sự tham lam cố hữu này, ngay cả nam chính trong tiểu thuyết cũng không tránh được.
Tạ Ninh cười lạnh: “Vậy là anh tính chơi trò kim ốc tàng kiều à?”
Hạ Huyễn Thần cau mày: “Cái gì mà kim ốc tàng kiều, chỉ là thời gian này không tiện công khai, chờ mọi thứ ổn định xong xuôi, tôi sẽ cho em một cái kết hài lòng, được không?”
Ý của anh là chờ anh chơi đến chán rồi vứt tôi đi, đúng không?
Được, tôi chơi với anh.
Tạ Ninh nghĩ trong lòng, cũng không đáp lại Hạ Huyễn Thần.
Vì để né tránh tai mắt của mọi người xung quanh, Hạ Huyễn Thần đợi đến lúc đêm khuya mới gọi cho Trần Xuyên đến đón mình.
Căn hộ sang trọng và rộng lớn ở khu Phúc Điền lần nữa hiện ra trước mắt.
Nhưng lúc này Tạ Ninh đã không còn là bộ dáng khúm núm lo sợ khi bước chân vào đây như những lần trước nữa.
Cô giãy khỏi bàn tay to ấm nóng của Hạ Huyễn Thần đang nắm chặt suốt cả một đoạn đường đi về, uể oải lười biếng bước chân trần vào nhà rồi nằm dài xuống ghế sofa không chút kiêng kỵ.
Hạ Huyễn Thần thoải mái đi theo sau Tạ Ninh rồi ngồi xuống cạnh cô, bàn tay lại lần mò ôm lấy vòng eo yêu thích đang ngày càng quen thuộc với mình.
“Đói bụng không? Muốn ăn khuya chứ?”
Tạ Ninh nhíu mày co người lại, không muốn nhìn gương mặt đẹp đẽ đang áp sát đến vành tai mình: “Tôi không còn trợ lý của anh nữa, không có nghĩa vụ chăm sóc nấu cơm cho anh, anh đói bụng khát nước thì kệ anh, anh muốn ăn gì cũng không liên quan đến tôi.”
Ngay khi bước chân vào đây, Tạ Ninh đã quyết định làm con lười nằm dài trên sofa, không làm gì hết, cũng không quan tâm đ ến bất kỳ ai.
Nó giống như một sự chống đối ngầm của cô vậy.
Để xem Hạ Huyễn Thần có thể chịu đựng được bao lâu.
Tốt nhất là nhanh nhanh chóng chóng mà thả cô đi.
Hạ Huyễn Thần không hề khó chịu mà tựa cằm lên vai cô dụi dụi, miệng khẽ cười: “Tất nhiên là không cần em nhúng tay vào rồi, tôi có một bảo mẫu của gia đình sẽ đến đây chăm lo mọi việc trong nhà.”
“Vậy tại sao lúc trước anh lại bắt tôi phải qua đây dọn dẹp nhà cửa nấu ăn mỗi ngày cho anh vậy hả?” Tạ Ninh quay phắt đầu lại, ánh mắt tóe lửa.
Hạ Huyễn Thần không lấy làm xấu hổ vì bị vạch trần, anh cười toe toét vì vui sướng khi lừa được người vào bẫy: “Tất nhiên là vì muốn đưa em đến bên cạnh anh rồi.”
“Như vậy mấy tấm hình kia cũng không phải là thật, tôi cũng không hề làm chuyện gì quá đáng với anh đúng không?” Tạ Ninh dò hỏi.
“Bé cưng, em ngoan thật đó, khiến tôi muốn bắt nạt lắm đấy.” Hạ Huyễn Thần nhớ lại dáng vẻ mềm mại chủ động chui rúc vào lòng anh phập phồng trong giấc ngủ mà không nhịn được l.i.ế.m môi một cái.
Ước gì Tạ Ninh mãi dịu ngoan và nghe lời như thế, để mặc anh dày vò trong tay mà không hề phàn nàn phản đối.
Càng nghĩ, Hạ Huyễn Thần càng thêm khao khát, một cỗ nóng bỏng dưới thân vọt lên trên rồi lan tỏa khắp tứ chi.
Nếu không phải vì kiêng kỵ cảm xúc hiện tại của Tạ Ninh, cũng như là hoàn cảnh hiện giờ của hai người, Hạ Huyễn Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Cũng giống như đêm đó.
Anh phải kiềm chế hết sức để trải qua một đêm trằn trọc bên cạnh cô.
“Vô sỉ.” Tạ Ninh lầm bầm trong sự bực bội.
Cô biết bản thân mình chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì xấu hổ với Hạ Huyễn Thần, nhưng những tấm hình chụp lúc đó khiến cô thật sự cảm thấy hoang mang vô cùng.
Tạ Ninh cô không thể nào lại chủ động nhào vào lòng nam chính như vậy được.
Trong lòng cô đã mặc định Hạ Huyễn Thần là hoa đã có chủ.
Huống chi cô cũng không có tình cảm gì đặc biệt với anh.
May thay mọi thứ chỉ là do Hạ Huyễn Thần bày trò lừa gạt cô.
Nhưng Tạ Ninh vẫn cảm thấy tức giận.
Hóa ra ngay từ lúc đó Hạ Huyễn Thần đã lên kế hoạch ép cô cùng với anh.
“Buông ra, tôi muốn đi ngủ.” Tạ Ninh nhăn mặt giãy dụa muốn đứng lên.
Hạ Huyễn Thần chỉ thả lỏng sức lực một chút, nhưng cánh tay vẫn vòng qua eo cô ôm hờ: “Được, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tạ Ninh trợn ngược dùng ánh mắt phê bình cảnh cáo nhìn Hạ Huyễn Thần: “Tôi đi ngủ của tôi, anh đi ngủ của anh, không phải là chúng ta.”
“Ở đây chỉ có một phòng ngủ mà thôi, không phải chúng ta cùng nhau thì là gì?” Hạ Huyễn Thần nhún vai cười tà.
“Tôi. Không. Ngủ. Chung. Với. Anh.” Tạ Ninh gằn giọng hét lên từng chữ một.
“Cái đó không phải do em quyết định.” Hạ Huyễn Thần lại chẳng chút hề hấn gì.
Nói xong, anh ưỡn n.g.ự.c nửa ôm nửa kéo cô lên lầu hướng về phòng ngủ, giọng nói thủ thỉ ngọt ngào như đôi tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng.
“Tôi đã dặn dì bảo mẫu sắp xếp quần áo của em vào trong tủ để ở phòng trang phục, ở bên đó có cửa thông giữa hai phòng. Nếu thích thì em có thể qua đó xem thử một vòng, cái nào không vừa ý thì cứ nói với dì ấy.”
Tạ Ninh ghì lấy thân hình to lớn của Hạ Huyễn Thần, ngữ điệu gần như là cầu xin: “Anh Thần, anh tha cho tôi được không? Cái này… tôi thật sự không sẵn sàng để làm với anh…”
Chiếc giường king size đã ở trong tầm mắt, Hạ Huyễn Thần chỉ cần dùng chút sức lực là có thể ném cô nằm trên đó.
Tạ Ninh run rẩy, cô quyết định nhảy lên quắp lấy cả thân hình của anh, tứ chi bám chặt như con bạch tuộc.
Hạ Huyễn Thần có chút buồn cười: “Em quấn lấy tôi như vậy là gấp gáp muốn tôi yêu thương em đúng không?”
Tạ Ninh lắc đầu nguầy nguậy, âm thanh như sắp khóc: “Không được đâu, Hạ Huyễn Thần, tôi thực sự không được!”
“Được hay không là do tôi chứ không phải em nói là xong.”
Hạ Huyễn Thần giả vờ hung dữ khiến Tạ Ninh càng thêm run rẩy, mí mắt đã ngân ngấn nước, chỉ chực chờ lăn xuống gò má đang đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Sau khi đã nhìn thấy bộ dáng khóc lóc run rẩy đến đáng thương của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần đột nhiên xuất hiện một điểm yếu chí mạng.
Anh không chịu được khi cô rơi nước mắt, một góc trong lòng như bị vỡ ra, vừa đau vừa xót.
Vì vậy Hạ Huyễn Thần không dám dọa cô nữa, vội vàng dịu dàng dỗ dành trấn an: “Được rồi, tôi không làm gì hết, em đừng khóc.”
“Thật không, anh thề đi.” Tạ Ninh rưng rưng ló đầu lên nhìn anh.
Trông cô như một con mèo nhỏ đang cố gắng dùng đôi mắt to tròn long lanh đầy tội nghiệp để lấy lòng chủ nhân của mình vậy.
Hạ Huyễn Thần mân môi cười: “Tôi đã nói là không làm gì em thì sẽ giữ lời, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Tạ Ninh giật mình thon thót.
“Em cũng phải có gì thưởng cho tôi chứ, nếu không thì thiệt thòi cho tôi quá?” Nét gian tà lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt yêu nghiệt của Hạ Huyễn Thần.
“Anh muốn tôi… làm gì?” Tạ Ninh rụt rè hỏi.
“Hôn tôi một cái đi.”
Thấy Tạ Ninh cắn môi có chút ngần ngừ, Hạ Huyễn Thần dậm chân đi đến bên giường nghiêng người xuống: “Vậy thì đêm nay không cần ngủ, tôi hứa sẽ làm cho em có một đêm thật khó quên.”
Tạ Ninh hoảng sợ vội vàng ôm chặt lại cổ Hạ Huyễn Thần hét ầm lên.
“Có hôn không?” Hạ Huyễn Thần nhướng mày hỏi lại lần nữa.
Tạ Ninh cực chẳng đã chỉ có thể gật đầu, đôi môi hồng hồng chậm rãi tiến gần đến chạm nhẹ vào sườn mặt như được nghệ nhân điêu khắc hàng đầu tạc nên.
“Không phải chỗ đó.” Hạ Huyễn Thần cau mày không hài lòng.
Tạ Ninh đang muốn phản bác lại thấy thân hình của Hạ Huyễn Thần nghiêng xuống, dường như lại muốn thả cô xuống giường.
Không còn cách nào khác, Tạ Ninh hít một hơi thật sâu rồi dán môi mình lên hai phiến môi của người đàn ông được bình chọn là gợi cảm nhất trong làng giải trí.
Cảm giác lành lạnh nhanh chóng qua đi, thay bằng sự ấm nóng ẩm ướt.
Tạ Ninh vừa muốn rời đi, lại bị bàn tay to mạnh mẽ ôm lấy giữ chặt gương mặt cô áp sát đến gần.
Hai cánh môi nhanh chóng bị người ngấu nghiến đến không còn hình dạng.
Đối phương ỷ vào sức mạnh chèn ép khiến cô không thể thở nổi, ngay lập tức khoang miệng bị chiếm lấy, càn quét đến tận gốc lưỡi.
Hạ Huyễn Thần cuối cùng cũng được thỏa mãn hút lấy hương vị thơm ngon mà mình nhung nhớ mấy ngày nay.