Tưởng Y nhìn miếng thịt đã đổi sang màu nâu đậm, nhanh chóng lật qua một cái.
Tiếng xèo xèo vang lên khiến người nghe nức lòng.
“Ăn được rồi.”
“Ngon quá đi.”
Hai cô gái đồng thanh thở dài thỏa mãn.
Sau khi nhét vào miệng ba bốn miếng thịt ba chỉ thơm ngon mỡ màng, Tưởng Y mới quay sang Tạ Ninh hỏi thăm: “Sao hôm nay vị sếp khó chiều kia lại tốt bụng cho cậu về sớm vậy? Mọi hôm còn không phải giữ lại đến tận tối muộn ư?”
Tạ Ninh thổi phù phù miếng thịt bốc khói cho vào miệng, sau đó nhồm nhoàm nói: “Người ta nay đi hẹn hò rồi, không rảnh ngồi nhà cho tớ hầu hạ.”
“Chu choa, còn có chuyện đó à?” Tưởng Y chớp mắt.
Tạ Ninh gật đầu, sau đó nhỏ giọng thì thầm: “Tớ đã từng kể với cậu rồi còn gì, thấy không, đúng y chóc mà.”
Thời gian qua, đoàn làm phim “Thiên hạ” đã bắt đầu thả ra một số hình hậu trường để tạo nhiệt cho giai đoạn đầu khi giới thiệu đến mọi người về nội dung và lịch trình quảng bá phim.
Ảnh hậu Phàn Lệ Lệ tuy nổi tiếng nhưng đã công khai có bạn trai, là một ông chủ ngành khách sạn nổi tiếng ở Đô Thành, cho nên việc tương tác thân mật với Hạ Huyễn Thần để tạo đề tài cũng bị hạn chế phần nào.
Chính vì vậy, toàn bộ nhiệt thảo luận và ghép couple đều được dồn hết vào Châu Sa trong vai Lê Anh.
Hình ảnh hai người diễn tập, sát cánh bên nhau đọc thoại liên tục được tung ra ngay lập tức được cư dân mạng ồn ào bàn tán.
Dù sao xét về ngoại hình bên ngoài, Hạ Huyễn Thần và Châu Sa cũng coi như đẹp đôi.
Huống chi gia thế của Châu Sa lại rất tốt, nền tảng đạo đức và tính cách cũng rất được lòng người.
Tưởng Y lướt qua mấy bài viết, sau đó nhìn Tạ Ninh đăng ký thành viên vào một hội nhóm ship couple của Hạ Huyễn Thần và Châu Sa thì cất tiếng trêu chọc.
“Cậu như vậy mà cũng thích đi cắn đường thế à?”
Tạ Ninh đảo tròng mắt: “Càng nắm được nhiều thông tin càng dễ bề hành động, không phải sao?”
Tưởng Y giơ ngón cái lên: “Lợi hại.”
Tạ Ninh cười hắc hắc: “Đợi hai người đó tình nồng ý đượm thì tớ có thể khỏe cái thân này rồi.”
“Ừa ha, nghe cậu nói dạo này cái người đó đối xử với cậu cũng không đến nỗi nào mà.” Tưởng Y gắp một miếng thịt vào trong bát.
“Đúng vậy, ban đầu tớ còn hơi ngờ ngợ, hôm nay thì đã được giải tỏa thắc mắc rồi.” Tạ Ninh toe toét.
“Sao?” Tưởng Y không nhịn được tò mò.
Tạ Ninh ghé đến gần, dùng âm lượng nhỏ nhất để trả lời: “Hẳn là Châu Sa đã nói gì đó với Hạ Huyễn Thần. Thời gian trước tớ cũng giúp đỡ cô ấy nhiều mà, có một đợt hai người đó đột nhiên giãn ra, thậm chí Hạ Huyễn Thần còn không muốn dùng cơm trưa chung với Châu Sa, nhất định lôi kéo tớ làm bình phong…”
“Cậu thực sự giúp hai người đó giảng hòa với nhau à?” Tưởng Y tròn mắt.
“Làm gì có chuyện đó, cậu nghĩ tớ là cái đinh gỉ gì mà có thể thuyết phục với Hạ Huyễn Thần, nhưng có vẻ Châu Sa đã nghĩ như vậy, cho nên cô ấy cảm ơn tớ rối rít.”
Tưởng Y nghe đến đây chống cằm suy luận: “Cho nên cậu nghĩ là Hạ Huyễn Thần đối xử tốt với cậu là vì Châu Sa đã thổi gió bên gối với anh ta.”
“Chứ sao nữa, chỉ có lý do đó mới giải thích được những hành động kỳ lạ của Hạ Huyễn Thần thời gian gần đây. Cậu không thấy hai người đó đã tiến triển đến mức hẹn hò đi ăn tối với nhau ư? Phải biết là từ trước đến nay Hạ Huyễn Thần chưa bao giờ đồng ý hẹn gặp mặt riêng bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ là buổi họp mặt với nhà sản xuất, và tất nhiên không đi một mình.” Tạ Ninh khẳng định chắc nịch.
“Nghe cậu nói như vậy chắc là đúng rồi, mừng cho Ninh Ninh của chúng ta đã gặp được người tốt, ngày sau suôn sẻ thuận lợi.” Tưởng Y phấn khởi nâng ly bia mát lạnh lên cung mạnh một cái thật kêu rồi tu ừng ực xuống cổ họng.
***
Thượng Thực về đêm vô cùng lung linh với hàng trăm ngọn đèn vàng ấm áp.
Trong căn phòng bao kín đáo ở một góc khuất nhìn ra vườn trúc rậm rạp đằng sau, Hứa Phi kéo màn sáo lên một nửa, đứng tựa lưng vào tường, moi điếu thuốc ra châm lửa.
Một làn khói mỏng lượn lờ trong không khí.
“Lương Tịnh Như trước đây mắt cao hơn đầu, chị ta vô cùng tự hào vì đã tạo ra được rất nhiều lứa ảnh hậu ảnh đế và lưu lượng, không nghĩ hôm nay gặp nhau lại nhún nhường như thế.” Hứa Phi cười châm chọc.
“Đứng dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.” Hạ Huyễn Thần cười nhạt.
“Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chị ta dụng tâm lấy lòng một ai đó đây.” Hứa Phi rít một hơi, sau đó hỏi: “Cậu thực sự quyết định đồng ý hợp tác với kế hoạch của bọn họ à?”
Hạ Huyễn Thần không trả lời ngay mà đứng dậy đi đến chỗ Hứa Phi, rút một điếu thuốc trong bao thuốc trên tay anh ta ra ngậm trên môi.
Trong thoáng chốc có một đốm lửa rực sáng trên gương mặt đẹp đẽ của Hạ Huyễn Thần.
“Cậu biết mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc Đô Thành hay không? Nó đã được ủy thác cho công ty xây dựng của nhà họ Châu để khai phá, nhưng hiện tại dự án đang tạm ngưng vì số vốn bỏ ra đầu tư quá lớn, trong khí trước đó bọn họ đã phải cắt da cắt thịt để dành được nó.”
“Ý cậu là…?” Hứa Phi híp mắt.
“Nếu có sự hỗ trợ của tập đoàn Hạ thị, chắc chắn nhà họ Châu sẽ rất vui mừng, nhưng tiền đề để bọn họ có thể tin tưởng chính là một mối quan hệ thân thiết vượt trên tờ giấy hợp đồng ký kết thương nghiệp.”
Nói đến đây, Hạ Huyễn Thân nhếch khóe môi nhìn Hứa Phi đầy gian trá: “Tôi muốn có mảnh đất đó.”
“Cho nên cậu mới đồng ý cuộc gặp gỡ ngày hôm nay?”
Hứa Phi phì cười gảy tàn thuốc.
“Dù sao thì sắp tới chắc hẳn tôi cũng phải phối hợp một chút với đoàn làm phim cho phần tuyên truyền dự án “Thiên hạ”, cứ coi như là một công đôi việc đi, huống chi đây là do bọn họ cầu cạnh chúng ta trước.” Hạ Huyễn Thần cười tà.
“Sao tôi không nhận ra ẩn chứa bên trong lớp da xinh đẹp hoàn mỹ này là một nhân cách thâm hiểm và nhẫn tâm thế này chứ?” Hứa Phi thở dài.
Đổi lại chỉ là một ánh nhìn thờ ơ đến lạnh nhạt.
Hứa Phi giơ tay lên đầu hàng: “Có một thoáng tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô gái ấy.”
Hạ Huyễn Thần và Hứa Phi thân thiết với nhau từ khi Hạ Huyễn Thần còn chưa nổi tiếng, chính Hứa Phi là người hỗ trợ và nâng đỡ anh hết mực từ lúc anh tham gia show tuyển chọn, thậm chí con bỏ tiền túi giúp Hạ Huyễn Thần chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý cũ, trước khi thân phận thiếu gia nhà họ Hạ ở Yên Kinh bị lộ ra.
Hai người trước nay nói chuyện chưa bao giờ câu nệ.
Bây giờ cũng vậy.
“Nhìn ánh mắt sáng rỡ của Châu Sa, tôi cảm thấy cô ấy đã bị gạt đến thảm.”
Hạ Huyễn Thần nhún vai: “Vậy sao, vậy chỉ có thể tự trách bản thân cô ấy và người quản lý mà thôi. Từ đầu đến cuối tôi cũng không thể hiện cái gì.”
“Chỉ cần cậu có mặt ở đây và đồng ý với lời đề nghị của Lương Tịnh Nhu đã đủ để cho cô ấy hi vọng rồi.”
Hạ Huyễn Thần phá lên cười, điếu thuốc dụi xuống gạt tàn một cách mạnh bạo: “Hi vọng gì vào tôi? Mọi thứ được thỏa thuận rất rõ ràng, tôi giúp cô ấy có được một vị trí vững chắc ở nhà họ Châu, ngược lại mảnh đất kia sẽ thuộc về tôi như một món quà hậu hĩnh để trả công. Tất cả đều sòng phẳng.”
Hứa Phi lại lắc đầu: “Cậu cảm thấy người đã bám được vào một cành cây cổ thụ để leo lên đón ánh mặt trời thì còn muốn buông tay để rơi xuống hay không? Huống chi bên cạnh Châu Sa còn có một Lương Tịnh Nhu cáo già. Tôi không tin bọn họ nếu tạo ra được chút tiếng gió sẽ không lợi dụng để gây ra một cơn hồng thủy.”
“Đó là lý do tôi kêu anh đến đây tối nay.” Hạ Huyễn Thần ánh mắt sắc bén nhìn về góc phòng, hơi thở lộ ra chút tàn độc.
“Yên tâm đi, mọi thứ đều chuẩn bị như lời cậu nói. Nếu một lúc nào đó bọn họ dám cả gan trở mặt thì kết cục nhận về chỉ có thể là sự ê chề mà thôi.”
“Tốt lắm.”
Hạ Huyễn Thần tỏ vẻ hài lòng, tự rót một ly rượu đỏ nâng lên với Hứa Phi một cái.
Ai cũng biết Hứa Phi là giám đốc công ty giải trí truyền thông Thần Uy Bạo Vũ, dáng vẻ gặp người lúc nào cũng là tươi cười lịch thiệp.
Ít ai biết anh ta từng phải lăn lộn dưới đáy xã hội, trong những hộp đêm xa hoa, chứng kiến nhiều thủ đoạn bẩn thỉu.
Nếu Hạ Huyễn Thần là sát thần tru tiên thì Hứa Phi chính là một tên hổ mặt cười.
Một khi hai người bọn họ đã song kiếm hợp bích, không có người nào có thể thoát được kết cục thảm bại.
Chính vì vậy mà Thần Uy Bạo Vũ mới phát triển mạnh mẽ như thế chỉ trong vòng chưa đến bốn năm thành lập.
“Còn chuyện tôi nhờ anh liên hệ thì sao rồi?”
Ly rượu vơi đi một nửa, Hạ Huyễn Thần đột nhiên đổi đề tài.
Hứa Phi gắp một miếng cá sống bỏ vào miệng, sau đó cười nhăn nhỏ: “Có chuyện gì cậu giao cho tôi mà không làm xong đâu? Vả lại danh tiếng của Hạ Huyễn Thần bây giờ đang hot đến mức nào, chỉ cần nói một tiếng thì bên họ còn phải đưa kiệu tám người khiêng đến mời cậu vào đoàn ấy chứ.”
“Chỉ là tôi không nghĩ là cậu lại chịu tham gia đó nha.” Hứa Phi ngả ngớn nói: “Thật sự là muốn làm đến mức này luôn?”
Hạ Huyễn Thần lừ mắt cảnh cáo, sau đó ung dung cầm lấy áo khoác đứng dậy: “Ngậm miệng cho chắc vào, tôi mà biết anh nói bậy bạ thì đừng trách.”
“Yên tâm yên tâm, tôi còn muốn sống thọ mà.” Hứa Phi cười hềnh hệch vẫy tay chào với bóng lưng của Hạ Huyễn Thần.
Cánh cửa mở ra rồi ngay lập tức đóng sầm trở lại.
Phòng bao chỉ còn một người và một chai rượu rỗng.