Tạ Ninh cũng không lấy làm gì buồn, cô bắt một chiếc xe đến một quán ăn nhỏ gần trường đại học nghệ thuật, bởi vì hôm nay cô có hẹn là thật.
Tưởng Y đã ngồi sẵn, tay đang liên tục trở thịt trên lò nướng. Vừa nhìn thấy Tạ Ninh đã ngoắc tay liên tục.
Đây là một người bạn thân của nguyên chủ từ khi hai người mới chân ướt chân ráo lên Đô Thành.
Đời trước cô không có nhiều bạn, gặp được Tưởng Y nhiệt tình như là gặp được tri kỷ cho dù công việc của hai người khác biệt hoàn toàn.
Có thể nói, ngoài Hạ Huyễn Thần, Tưởng Y là người hiếm hoi mà Tạ Ninh muốn dành thời gian nhiều nhất.
“Hôm nay tan học sớm hay sao thế?” Tạ Ninh nhảy chân sáo đến trước mặt Tưởng Y, nhón một miếng thịt nướng trên dĩa.
“Cho sinh viên một tiết tự ôn tập nên được chuồn ra sớm với cậu đó.” Tưởng Y vừa cuộn một miếng rau nhét vào miệng Tạ Ninh, hỏi lại: “Còn cậu, công việc hôm nay ổn không, có đụng chạm gì vị thần nào đó không?”
Tạ Ninh không giấu giếm gì Tưởng Y, mọi thứ gần như là đều kể hết cho cô ấy nghe, sau sự kiện khiến Hạ Huyễn Thần tức giận đòi đuổi việc mình, Tạ Ninh vô cùng cẩn trọng đường đi nước bước của mình, Tưởng Y cũng lo lắng cho bạn thân nên mỗi lần gặp nhau cô ấy đều thăm dò về công việc của Tạ Ninh.
“Không có gì đặc biệt cả, giờ tớ đã thông suốt rồi, suy nghĩ cũng tỉ mỉ hơn, cậu đừng lo lắng.” Tạ Ninh nâng ly rượu sữa ấm lên uống ực vào bụng.
Tưởng Y nghe vậy cũng yên tâm, nhưng vẫn không quên nhắc đi nhắc lại: “Cậu cho tớ nhiều lời cũng được, nhưng làm gì thì làm cũng phải chừa đường lui cho mình, chớ có đặt nặng kỳ vọng vào chỗ hiện tại.”
“Tớ biết rồi, vẫn đang cân nhắc đây.” Ninh Hinh gật gù
Tạ Tranh bĩu môi: “Nếu lúc trước cậu nghe lời tớ, đừng chú tâm quá vào người đó thì tốt rồi, đăng ký một khóa học rồi kiếm đường bay thôi.”
Ninh Hinh không chịu nổi bị càm ràm, nhét thẳng một miếng thịt vào miệng cô ấy: “Biết, ăn đi ăn đi.”
“Tớ thấy tốt nhất là cậu nghỉ quách cái việc này đi.” Tưởng Y nhồm nhoàm trong miệng.
“Tớ có kế hoạch tương lại rồi, cảm thấy trụ lại ở Thần Uy Bạo Vũ cũng có cái lợi, chưa muốn rời đi.” Tạ Ninh gật gù.
Tưởng Y cũng biết định hướng sắp tới của Tạ Ninh cho nên không phản bác nữa, nhanh nhẹn nâng ly: “Mong cho cậu sớm sủa thực hiện được kế hoạch của mình, vinh quang rời khỏi nơi đó.”
Rất nhanh đã đến cuối tuần, nhóm người Hạ Huyễn Thần từ sớm đã có mặt tại địa điểm tổ chức sự kiện ra mắt bộ sưu tập của thương hiệu C.
Sự kiện lần này được tổ chức vô cùng long trọng.
Buổi trình diễn bộ sưu tập mới nhất diễn ra tại bên trong dinh thự Bonaparte nổi tiếng của một vị vua lưu vong người Pháp trong lịch sử. Sự xa hoa vương giả được tái hiện đầy đủ với tượng điêu khắc thời phục hưng, sàn trải thảm ba tư họa tiết hoàng gia đắt đỏ, hàng đầu tiên dành cho khách mời danh giá nhất là những chiếc ghế louis bọc da thật tay dựa mạ vàng.
Trang phục đã được gửi đến từ trước, sau khi hoàn thành phần make up và chỉnh trang lại, Hạ Huyễn Thần sánh vai cùng giám đốc thương hiệu đứng trên thảm đỏ trong tiếng reo hò của biết bao nhiêu phóng viên.
Anh xuất hiện trong bộ cánh màu đen huyền bí, bộ vest như được may đo riêng tôn lên thân hình cao lớn chuẩn mực đến hoàn mỹ, áo cape nhung khoác trên vai được thêu những họa tiết bằng chỉ vàng trông anh như một vị vua không ngai vượt thời không mà đến nơi này.
Ánh đèn flash của máy ảnh chớp liên tục khiến khu vực Hạ Huyễn Thần đang đứng sáng rực.
Tạ Ninh lơ ngơ đứng ở khu vực hậu trường, đột nhiên trong mắt lọt vào bóng hình thân quen.
Hóa ra Mạch Trường Thanh cũng được mời đến sự kiện này, đang chờ đến lượt mình lên chụp hình.
Tạ Ninh men theo đoàn người đi đến sau lưng anh ấy và trợ lý gọi nhỏ: “Xin chào.”
Mạch Trường Thanh là người mới, lần đầu tiên được mời đi sự kiện của một thương hiệu đẳng cấp, không tránh khỏi hồi hộp, nhìn thấy Tạ Ninh như gặp được người thân, vô cùng mừng rỡ.
“Tôi thấy có anh Hạ, đoán chắc là sẽ gặp được Ninh Ninh ở đây, thật là vui quá.”
Tạ Ninh nhìn Mạch Trường Thanh như anh trai nhà bên, trên miệng nhoẻn một nụ cười rạng rỡ: “Tôi cũng cảm thấy rất vui khi gặp anh ở đây.”
Hai người nhanh chóng rúc vào nhau hàn huyên quên trời đất, phải đợi trợ lý Tiểu Kiệt nhắc nhở, Mạch Trường Thanh mới nhớ đến lượt anh ấy đi lên thảm đỏ rồi.
Tạ Ninh nhanh nhẹn vuốt lại cổ áo, chỉnh lại khuy măng sét rồi đẩy nhẹ Mạch Trường Thanh như một sự cổ vũ ngầm.
Dàn khách mời danh giá đã đến đầy đủ, chương trình cũng ngay lập tức được bắt đầu.
Bộ sưu tập lần này được giới mộ điệu đánh giá rất cao, vẫn giữ đúng tinh thần vương giả xa hoa đầy quyền lực nhưng vẫn toát lên được nét hiện đại thanh thoát vô cùng thời thượng. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Tràng pháo tay kéo dài ra hiệu cho buổi trình diễn đã kết thúc, mọi người tụ tập chụp hình kỷ niệm và di chuyển vào sảnh tiệc ở sau vườn hoa.
Hình tượng vương giả của Hạ Huyễn Thần hôm nay vô cùng nổi bật, ống kính phóng viên không ngừng lia đến, show diễn chưa kết thúc mà toàn bộ mặt trận mạng xã hội đã kín bài.
Tiếp theo đó có một vài gương mặt mới cũng được điểm tên khen ngợi, trong đó có Mạch Trường Thanh.
Vì e ngại bị chụp hình đăng báo, Tạ Ninh không dám gặp mặt Mạch Trường Thanh sau khi kết thúc phần trình diễn, chỉ có thể âm thầm gửi tin nhắn cổ vũ cho anh ấy.
Trương Bình đứng bên cạnh không nhịn được hỏi thăm: “Đang nhắn tin cho ai mà vui thế?”
Đối với Tạ Ninh, Trương Bình là một đồng nghiệp cùng công ty, tính tình chu đáo, dáng vẻ trầm ổn, ngoại trừ vô cùng trung thành với Hạ Huyễn Thần, những sự việc liên quan đến anh đều vô cùng quyết liệt, còn lại anh ta tương đối cư xử ôn hòa và tốt bụng.
Tạ Ninh cũng không cố kỵ anh ta lắm, thành thật trả lời: “Em đang nói chuyện với Mạch Trường Thanh, cậu ấy nói trang phục mà thương hiệu đưa cho cậu ấy khá gấp, hình như không quá vừa vặn, khiến cậu ấy có chút không thoải mái.”
Trương Bình nhẹ nhàng cười: “Cô với cậu ấy có vẻ thân thiết nhỉ?”
Tạ Ninh gãi đầu: “Mạch Trường Thanh là một chàng trai tốt, lại có chí cầu tiến, tương lai của anh ấy nhất định sẽ rất rực rỡ, chỉ là thời gian đầu sẽ có chút khó khăn, em nghĩ muốn động viên cậu ấy một chút.”
“Sao cô biết cậu ấy là người tốt, tương lai sẽ rất phát triển, không phải hai người chỉ mới gặp nhau ở phim trường Long Châu đợt vừa rồi thôi sao?”
Tạ Ninh thấy có vẻ mình nói hớ, quẹt mũi che giấu: “À, linh cảm, chỉ là linh cảm mà thôi.”
“Linh cảm thì sẽ có đúng sai, đừng quá tin người.” Trương Bình lựa lời khuyên nhủ cô một câu.
Nhưng Tạ Ninh không d.a.o động, giọng điệu chắc nịch: “Ai chứ Mạch Trường Thanh, em vô cùng tin tưởng cậu ấy.”
“Mạch Trường Thanh có gì tốt có thể khiến cho cô tin tưởng như vậy?”
Giọng nói trầm trầm vang lên như gió đông vừa thổi đến khiến Tạ Ninh giật b.ắ.n mình, cần cổ cứng đờ từ từ quay lại như một con robot cũ kỹ đã đến hồi rỉ sét.
Hạ Huyễn Thần đứng đằng sau cô từ bao giờ, trên tay là một ly rượu đỏ, áo khoác ngoài đã được cởi ra vắt trên tay.
Dáng vẻ vô cùng tùy ý.
Chỉ có đôi mắt ám một màu xám xịt cho biết tâm trạng của chủ nhân nó đang không được tốt cho lắm.
Chiếc xe đắt đỏ chậm rãi chạy trong đêm.
Không khí trên xe có vẻ yên lặng.
Tạ Ninh cảm nhận được rõ rệt Hạ Huyễn Thần không vui.
Nhưng không biết lý do vì sao?
Chính vì vậy việc ngồi chung xe với anh trở thành khoảnh khắc khó xử nhất mà cô không muốn trải qua.
Vừa thấy thấp thoáng tòa nhà cũ kỹ nép mình dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tạ Ninh vui vẻ nhích người về phía cửa, làm như là muốn nhảy xuống xe ngay lập tức.
“Tôi đã quyết định nhận dự án kia.”
“Hả?” Bàn tay hồ hởi vừa muốn chạm vào cửa xe đột ngột bị âm thanh vang lên phải dừng lại.
Tạ Ninh hoang mang nhìn về phía Hạ Huyễn Thần, muốn chắc chắn là anh đang nói chuyện với mình.
“Bộ phim “Thiên Hạ” mà tôi đã cho cô xem kịch bản.” Hạ Huyễn Thần quay đầu nhìn về phía Tạ Ninh.
“A, thế thì tốt quá, chúc anh Thần sẽ bỏ túi thêm một tác phẩm bùng nổ.” Tạ Ninh gượng cười nói lời khách sáo.
Hạ Huyễn Thần nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, dường như muốn lột tr@n nụ cười giả dối của cô xuống.
Cửa xe vẫn bị khóa chặt, Tạ Ninh không biết làm gì chỉ có thể ngồi im chờ đối phương lên tiếng.
“Vai diễn phụ vẫn chưa quyết định, mấy hôm nữa mới tổ chức casting trực tiếp.”
Hạ Huyễn Thần nói đến đây thì nhếch môi cười, nụ cười chẳng chút độ ấm: “Nghe nói trong danh sách được mời casting có Mạch Trường Thanh.”
Nói đến đây anh ngừng lại gằn một tiếng: “Cô chắc là vui lắm.”
Tạ Ninh không đáp lại lời của Hạ Huyễn Thần, mà anh cũng chẳng buồn muốn nghe cô phân trần.
Cứ thế lạnh lùng đẩy cô xuống xe rồi phóng đi mất dạng.