Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 19: Bị bắt cóc




Cậu có gì sai? Cậu có gì khiến anh không thể nuông chiều? Cậu là không tốt hay do anh chẳng thèm quan tâm cậu? Cậu là xấu tính lúc nào cũng nghĩ cho bản thân hay do anh không màng bận lòng yêu thương cậu? Cậu là người anh yêu hay là người luôn đeo bám anh?

Tử Khiêm dồn nén bao bực tức về Việt Thần mà lẩm bẩm, má cậu hừng hừng một màu hồng, trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì đi bộ một lúc lâu. Con đường cậu đi qua chỉ heo hắt một chút đèn đường, mờ mờ ảo ảo khó đoán chừng sẽ gặp điều không may, Tử Khiêm lúc này mới cảm giác xung quanh mình một bầu không khí nặng nề, u ám, khó lòng mà không thể không lo lắng. Cậu cắn cắn đôi môi, nhè nhẹ nhìn xung quanh, quả thật lúc này chẳng thể nhìn ra một bóng người trên đường, rút điện thoại ra nhìn… Cũng đã 11h đêm rồi, chẳng trách không ai hâm hấp giờ này còn lang thang như cậu. Tim đập thình thịch vì lo sợ, trong lòng không ngừng trách than Việt Thần là đồ đáng ghét bỏ cậu một mình như thế này.

Vẫn duy trì tư thế đi bộ từ từ, cậu cố gắng ngó quanh đây xem có nơi nào có thể ghé tạm được không… Nhưng mà tuyệt đối KHÔNG CÓ. Đi được thêm một khoảng, sau lưng bắt đầu lành lạnh, lắng tai nghe lại có tiếng xoàn xoạt như có ai giẫm lên đám lá khô gần đó, Tử Khiêm tự trấn an bản thân mình “nhất định không có gì đâu” … Cậu chuyển nhịp bước đi nhanh hơn, gần như là chạy, được thêm một lúc thì một bóng đen từ đâu xuất hiện, rất nhanh dùng tay bịt mũi cậu lại, một mùi hương của nước hoa nhanh chóng lan tỏa khắp khoan mũi, xong đó thì Tử Khiêm ngất đi. Ai đó mang cậu rời khỏi… chiếc điện thoại từ tay cậu dần buông lỏng rồi rơi xuống mặt đất … “tắt nguồn”!

Việt Thần rời khỏi chỗ đó chừng mấy dặm thì quay ngược xe chạy về chỗ cũ, định sẽ đuổi theo cậu mang cậu ngốc này về, đến lúc quay lại thì chẳng thấy ai, thử chạy quanh vòng đó cũng không có chút dấu tích. Dùng điện thoại gọi thì chỉ nhận được một giọng nữ “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!” Anh bắt đầu lo lắng, Tử Khiêm đã lớn vậy rồi không lẽ còn dùng trò con nít này giận dỗi? Muốn anh xin lỗi cậu, được, nhưng làm thế này thì hơi quá rồi. Khu vực này vốn dĩ không có nhà dân đông, lại khuya như thế này nữa, cậu thì đi bộ… như thế nào nhanh như vậy đã biến mất? Cả điện thoại cũng thuê bao gọi không được. Việt Thần chau mày xoa xoa trán, anh nhức đầu muốn điên vì cậu, thử gọi cho Hạo Tử xem cậu có tìm không nhưng Hạo Tử quả quyết lắc đầu “Khôn g có! Không hề, từ tối đến giờ Tử Khiêm không hề tìm tôi!” Việt Thần càng lo lắng, không thể yên lòng, cậu tại sao biến mất nhanh như vậy? Hay là đã gặp gì nguy hiểm?

Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho một người bạn ở sở cảnh sát nhờ điều tra, theo CCTV thì có một đoạn bị xóa, không hiểu vì sao, hiện đang tìm nguyên nhân. Việt Thần đến ngay đó thì nhặt được chiếc điện thoại của Tử Khiêm, điện thoại hết pin tắt nguồn rồi…!

Lúc tỉnh dậy, người cậu đau nhức, toàn thân bị trói vào một gốc cột lớn, miệng bị một chiếc khăn chen ngang, nhức mỏi khôn cùng, nặng nề đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên có một thanh niên đứng đó hút thuốc, trên người hắn ta xăm rất nhiều hình, mái tóc nâu dày che khuất một mắt. Cậu ư ư làm hắn ta chú ý, hắn từ từ bước lại gần Tử Khiêm, khóe miệng tóe một nụ cười nhếch mép, sau đó nhìn cậu nói:

-Mày thấy sao? Thứ như mày chỉ có thể nằm dưới một thằng đàn ông thôi…

-Ưm… Ưm…

Tử Khiêm không tài nào bật ra tiếng phản bác cái tên khốn khiếp trước mặt mình, chỉ có thể ưm ưm vùng vẫy vài tiếng. Hắn tiếp tục vừa rít thuốc vừa nói:

-Mày không cần biết tao là ai! Một chút nữa chủ nhân của tao sẽ đến nói chuyện với mày, còn bây giờ tao với mày nên chơi đùa một chút.

Hắn quăn điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên làm lửa tắt mất, sau đó lấy bàn tay dơ bẩn của mình nâng cằm cậu lên, nụ cười ma mãnh không ngừng hiện rõ mồn một trong mắt cậu. Tử Khiêm sợ tê người, nước mắt cứ trào ra liên tục, ư ư lắc đầu phản đối kịch liệt.

-Đừng có quậy! Ngoan ngoãn đi thì sẽ không đau, thằng nhãi!

Động tác thô bạo xé rách hết quần áo trên người cậu, da thịt trắng nõn hiện lên trước mặt hắn, giọng cười càng ngày càng lớn hơn, hắn chép miệng tán dương:

-Không ngờ thân thể của mày cũng không tệ, không làm tao mất hứng, dù sao thì ngoan đi bố mày sẽ nhẹ nhàng cho mày.

Hắn bắt đầu đùa nghịch hai đầu ti của cậu, sau đó dùng bàn tay thô ráp của mình chà sát khắp người Tử Khiêm, rất nhanh đã trượt xuống phân thân, cậu dù lúc này không muốn thích ứng nhưng do hiện tượng tâm sinh lí cũng không thể không “ngẩng đầu”… Hắn cười liếc mắt hỏi:

-Còn muốn phản kháng? Mày xem, của mày kìa? Haha, đúng là thân thể tiện tì mà.

Bàn tay hắn nắm chặt lấy phân thân trượt lên xuống nhiều lần, Tử Khiêm vặn vẹo khó khăn, một lúc sau đành “tiết dịch” lên tay của hắn ta. Hắn cười khẩy đưa tay dính dịch lên miệng cậu đút vào, gầm gừ:

-Nuốt hết cho tao, mày mà cắn tao thì tao cho lưỡi mày biến luôn đấy.

Tử Khiêm ngậm chặt miệng, khó khăn nuốt hết dịch vào, sống không bằng chết, tên côn đồ kia sau khi bắt ép cậu nuốt hết, liền muốn cởi quần hắn ra, tiếp tục trò đồi bại. Nhưng chưa kịp thì “chủ nhân” của hắn đến, ả ta che nửa mặt, chỉ để lại đôi mắt sắc sảo, Tử Khiêm lúc này không mảnh vải che thân. Ả ta cười lớn, xoay bảo tên kia:

-Đủ rồi! Để ta nói chuyện, ngươi lui ra đi.

-Tuân lệnh.

Giọng nói khá quen thuộc, cậu nghe có chút quen tai, ánh mắt cũng quen, cố gắng nặn trong đầu ra luồn suy nghĩ xem cô ta là ai… Thì thật sự là có chút quen…là quen…là cực quen.

“Cô ta chính là Hàn Yên, bạn gái cũ của Việt Thần mà?”

Hàn Yên! Đúng, cô ta lại lần nữa xác nhận dòng suy nghĩ của cậu bằng một giọng nói lãnh khốc:

-Sao nào? Cảm giác có giống như khi với Việt Thần không? Đồ không biết xấu hổ, đi cướp vị hôn phu của người khác.

-Tôi… không…có

-Không có? Mày không có thì làm sao Việt Thần bỏ tao theo mày? Tiện nhân

-Là…anh…ấy…không…yêu…cô!

Tử Khiêm khó nhọc phát ra từng tiếng, gió mạnh thổi vào làm cậu run run cả người, cậu không ngờ Hàn Yên ghen đến mức phải làm ra chuyện bỉ ổi này. Người như phát sốt cả lên, tuy vậy vẫn có thể nghe từng chữ của Hàn Yên nói:

-Mày là đồ đáng chết, đi chết đi đồ bệnh hoạn, nếu như mày không xuất hiện thì anh ấy đã không rời xa tao, anh ấy sẽ không hủy hôn, anh ấy sẽ không làm ba mẹ thất vọng, anh ấy sẽ có những đứa con và sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường với tao. MÀY…NÊN…CHẾT…ĐI!

Cơ thể mệt mõi rã rời của cậu lại bị thêm mấy lằn roi từ Hàn Yên, cô ta dùng sức quất mạnh vào cơ thể cậu. Đây là khu vực nhà hoang, nhìn tổng thể chung quanh nếu không phải là đồng bọn của cô ta thì chẳng ai rảnh bén mảng tới khu này, cậu tuyệt vọng…Một câu cũng không thể nói nổi... Ý thức dần mất đi, lịm dần.

Việt Thần sau khi cùng cảnh sát điều tra thì đã 2 ngày trôi qua, trong lòng anh như lửa đốt, hận một nỗi không tự đấm chết mình vì đã bỏ cậu một mình để xảy ra chuyện. Nếu như Tử Khiêm có chuyện gì thì anh có chết cũng không làm sao mà rửa sạch tội, làm sao mà ăn nói với ông nội. Bên cảnh sát vẫn tích cực điều tra manh mối và tìm CCTV khu vực đó, đến sáng ngày thứ ba cũng tìm được một CCTV gần đó, quay lại một chút mờ ảo, đại khái chỉ có thể thấy một bóng đen dùng sức khiêng một thanh niên thoạt nhìn chính là Tử Khiêm đi ngang khu vực CCTV phụ thu được. Chiếc điện thoại là bị rơi xuống đất nên hư, rất may tiệm sửa chữa phục hồi khá nhanh, liền đem trả lại Việt Thần. Trong tệp hình ảnh có ghi lại một tấm có chút manh mối, hầu như là mờ căm nhưng có thể nhận dạng được chiếc vòng tên hung thủ đang đeo. Việt Thần nhanh chóng cho người điều tra gấp thì nhận được tình báo từ thư ký:

-Đây là mẫu vòng được thiết kế của công ty Hàn Yên, có kí hiệu riêng! Vậy tại sao tên này lại có nó?

Anh xoa xoa trán, nhức đầu muốn nổ tung, không lẽ mọi chuyện đều do Hàn Yên làm? Là gì anh nên cô ta mới gây nguy hiểm cho Tử Khiêm? Lỗi tại anh hết sao?

Khoảng vài giờ sau đó, phía bên cảnh sát báo tin là đã tìm ra khu vực nhà hoang đó, đang triển khai hành động ngay. Việt Thần nhận được tin liền nhanh chóng rời khỏi, đến địa chỉ đó. Quả là nhà bỏ hoang, rậm rạp, lúc này cũng xế chiều, gió thổi mạnh làm mọi thứ trở nên nhập nhòe, cả khu đều yên tĩnh đến lạ.

Tử Khiêm lúc này đã được mặt lại quần áo, tuy vậy xộc xệch, cả người đều là vết thương, khuôn mặt nhợt nhạt, khóe miệng rướm máu, mắt thì sưng tấy cả lên. Cả người cậu giờ đây chính là quá đáng thương. Hận một nỗi không chết mất đi cho xong, tên côn đồ ngồi đấy hút thuốc, miệng ăn ổ bánh mì, Hàn Yên rời khỏi đã lâu. Bản thân cô ta cũng chỉ muốn bắt rồi dạy cho Tử Khiêm một bài học, cũng không ác đến nổi giết chết cậu, thế nhưng nếu việc này ra pháp luật thì cô khó tránh khỏi kiếp tù.

Việt Thần nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang, mắt anh nhíu lại, trong túi bỏ sẵn một con dao nhỏ, phòng hờ có chuyện gì thì tự vệ. Đội cảnh sát vẫn đang trên đường sắp đến, cũng chỉ là một vụ nhỏ nên không huy động nhiều lực lượng để tránh làm kẻ địch kinh động. Anh lên đến tầng 1 thì chẳng có gì, mọi thứ đều hoang tàn, một chút không khí ẩm mốc bốc lên…

Tầng thứ 2 cũng im lặng như thế, vừa định bước chân lên bậc cầu thang lên tầng thứ 3 thì phía sau anh bị một lực đánh mạnh vào lưng, Việt Thần không chuẩn bị nên ngã xuống nền đất. Tên kia cười hỏi:

-Mày đến đây làm gì? Không sợ bố mày giết chết à?

-Mày dám?

-Sao lại không?

Bả vai anh chắc có lẽ bị thương nặng, khó khăn gượng dậy, lại bị tên khốn kia dùng chân đè xuống nền đất lạnh. Máu dồn lên não, dùng cả lực của cơ thể ngồi bật dậy, chân nhanh nhẹn đạp cho tên kia một phát ngã nhào. Anh xoay xoay bả vai, gầm gừ:

-Biết điều thì giao người ra đây! Không thì cả dòng họ mày cũng không yên

-Tao không giao thì sao? Nó hả? Bị tao ăn sạch rồi

-Mày … mày dám ư?

Anh xông tới nắm cổ áo tên đó, bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào mặt tên kia mà đấm thật mạnh, chẳng mấy chốc máu đổ đầy tay. Thế nhưng tên kia như muốn xỉu vẫn tuyệt nhiên cười, không nói một lời. Việt Thần tức giận đạp một cái vào bụng hắn, tiếp tục đi lên lầu 3, tên khốn kia vốn đã giấu kĩ cậu? Anh như thế nào có thể tìm thấy dễ dàng?