Mấy ngày sau đó, Việt Thần ở lại nhà của Tử Khiêm đón năm mới, thật sự bản thân của anh đã lâu lắm rồi mới được thoái mái như vậy. Ban ngày cùng ông đàm thoại đủ thứ chuyện, lắng nghe ông giảng đạo, ông nội rất thích chơi cờ, anh đương nhiên là cũng có biết một chút rất nhanh đã học được kĩ năng chơi giỏi, cùng ông đánh mấy ván liên tiếp. Tử Khiêm từ nhỏ không có hứng thú mấy với mấy thứ này, cậu nhìn chẳng hiểu cái gì, chỉ an phận ở sau bếp nấu cơm * vợ hiền, dâu thảo =))) chế có lời khen ngợi cưng*. Buổi chiều thì cả ba cùng nhau đi câu cá, ở gần nhà có một con suối khá lớn, nước suối cũng trong trẻo, mát lạnh dễ chịu. Ông nội bảo:
-Suối này ông khi buồn lại ra đây câu cá, tâm trạng không vui hay có tâm sự đều ra đây ngồi. Một lúc sau mọi thứ lại khá lên không ngờ được. Haha
Tử Khiêm lúc bé cũng hay đi theo ông, một già một trẻ thong dong đi cùng nhau, cậu khi bé rất dễ thương, cũng có hay mít ướt, bị ăn hiếp liền về mách ông nội, ông nội chính là #SuperMan của cậu. Cả đời ông đều nguyện ý bảo vệ cậu, Tử Khiêm không có ba mẹ nhưng cậu có cả một thế giới là ông, từ nhỏ đến lớn người cậu yêu thương nhất chắc chắn là ông nội, bây giờ có thêm một Việt Thần nữa thế là cậu có cả hai thế giới lận, vũ trụ này chứa đến 8 hành tinh nhưng tim cậu có tận 2 thế giới.
Hôm nay ba người bọn họ đến suối, nước mát lạnh thật thích, Tử Khiêm tung tăng đi lại gần bờ hồ, nước ngập đến ống chân. Việt Thần với ông nội ngồi trên bờ, hai người cầm cần câu cá, thả mồi xuống mực nước sâu ở phía bên kia. Lúc này chỉ có hai người, ông nhìn anh rồi từ tốn hỏi:
-Ông không phải không thể nhận ra, rốt cuộc cháu với Tử Khiêm nhà ông có quan hệ như thế nào?
-Dạ…?
Anh hơi ngạc nhiên, nhướn mày nhẹ, nét mặt có chút biến đổi so với góc cạnh lạnh lùng ngày thường, một lúc sau thì anh mỉm cười đáp:
-Thật ra thì đúng là có mối quan hệ phức tạp ạ.
-Ông biết, có nghe nó nói loáng thoáng, nhìn cử chỉ hai đứa ông cũng ngầm nhận ra.
-Nếu ông đã hỏi thì cháu cũng không muốn giấu, bọn cháu đang quen nhau, chính xác hơn là cậu ấy là người yêu của cháu.
Ông nội im lặng, ánh mặt đăm đăm mơ hồ nhìn trên mặt nước, thở dài một tiếng thườn thượt, lắng nghe cậu nói tiếp.
-Cháu biết là chuyện này không phải một sớm một chiều có thể chấp nhận được, cháu biết ông sẽ thất vọng lắm, cũng biết là...
Anh cũng chẳng biết phải làm sao, làm thế nào để giải thích tiếp, ông nội vẫn trầm mặc như cũ. Ông không có chút sắc thái nào biểu hiện bây giờ, trong lòng Việt Thần hơi run run một chút, anh chỉ hi vọng ông không quá thất vọng về anh và Tử Khiêm thôi. Bầu không khí trở nên nặng nề, nhưng rất nhanh được phá vỡ bởi tiếng gọi của Tử Khiêm:
-Ông, Việt Thần, hai người nhìn xem con bắt được một con ốc 2 màu nè, đẹp quá ^^!
Ông nội cười cười, đưa tay bắt lấy con ốc rồi hỏi:
-Cái trò mò cua bắt ốc này của cháu vẫn vậy hả? Lớn rồi mà còn như con nít vậy sao được.
-Dạ? Hì hì, ông bắt được con cá nào chưa?
-Chưa, cháu ồn quá làm sao mà con cá nào thèm cắn câu chứ >”<!
-Hở? Vậy thôi cháu ra kia chơi nha…
Tử Khiêm bình thường tính tình hệt trẻ con vậy, đó là tại sao ông nội luôn muốn giữ cậu bên mình, yêu thương chăm sóc cậu nhiều hơn. Cái tính lại còn dễ bị bắt nạt nữa nên Việt Thần nghĩ “Đây chính là người cần mình bảo vệ cả đời này”
Khoảng một lúc sau, Việt Thần bắt được 2 con cá to thật to, ông nội cũng được 3 con, ông ra hiệu cho cả ba người về nhà. Trên đường đi Tử Khiêm nằng nặc đòi ông nướng cá, làm canh chua hay sốt me gì đó, toàn những món cậu thích ăn nhất. Buổi chiều hôm đó cả ba người loay hoay với món cá thập cẩm, khẩu vị không hề tệ lại rất vui vẻ, chuyện ông nói với Việt Thần cũng không hề nhắc tới, chỉ để lại không khí vui vẻ, ấm cúng thôi.
Khuya! Hôm nay trăng có vẻ sáng, ông nội vẫn không thể ngủ, bản thân suy nghĩ về việc có nên chấp nhận chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ không, không phải ông là tuýt người dễ dãi, cũng không hẳn là phong kiến thời xưa… Nhưng mà nhà họ Tử không có ai nối dõi thì phải làm thế nào? Rồi hạnh phúc này liệu có phải là cả đời không? Việt Thần có thực sự coi trọng cậu mà yêu thương suốt kiếp này hay không? Cứ hàng vạn câu hỏi đặt ra làm ông không thể yên lòng. Việt Thần tính ra sân hút thuốc thì gặp ông ngồi nhâm nhi tách trà, bèn ngồi xuống hỏi thăm:
-Ông! Khuya rồi sao ông không vào ngủ? Lạnh lắm ạ
-Ông không sao!
-Dạ… nhưng mà thật không tốt chút nào.
Anh vòng vô nhà trong lấy một cái áo khoác dày khoác lên cho ông, ông nội nhìn anh thật điềm tĩnh rồi hỏi:
-Cháu có thật lòng với Khiêm Khiêm không?
-Dạ… Tất nhiên là thật rồi:”)
-Ba mẹ cháu có biết không?
-Bọn họ đều biết cả, cháu không muốn giấu diếm ai hết.
-Ừ, nó là đứa cháu ông thương yêu nhất trong cuộc đời này, ông không thể để nó tổn thương, cháu hiểu điều đó chứ?
-Dạ cháu hiểu, chỉ cần ông tin tưởng cháu, cháu tuyệt đối sẽ hảo hảo chăm sóc tốt cho em ấy.
-Được. Ông tin cháu.
Ông nội mỉm cười rồi bước vào phòng ngủ, để lại Việt Thần cô đơn ngồi bên ngoài, anh lại rút một điếu thuốc mới hít vào, nhả khói nghi ngút trong màn đêm sâu thẳm…
Hôm nay, kì nghỉ xuân kết thúc, Tử Khiêm và Việt Thần phải quay về thành phố, cậu luyến tiếc chia tay ông nội, trước khi đi ông chỉ bồi thêm cho cậu một cậu: “ Đã yêu thương thì phải yêu thương cho hết mình, phải biết gìn giữ niềm tin, phải tuyệt đối hạnh phúc, dù thế nào ông vẫn rất thương cháu” Vừa dặn dò ông vừa cười, lúc sau ông quay sang Việt Thần nháy nhẹ mắt. Tử Khiêm vâng vâng dạ dạ, nhìn sang bạn trai thấy anh gật đầu liên trong bụng phấn khởi vô cùng.
Thành phố - Công việc và những ngày bên nhau đang chờ họ trên con đường trải nhựa đầy nắng và gió phía trước.