Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương 25






Đổng Tuyết Khanh ngồi dưới điện, thong dong uống rượu, xem ca múa, các đại thần chung quanh ân cần kính rượu han hỏi y. Vốn tưởng Đổng gia thế là đã hoàn toàn đứt gánh rồi, ai mà dè, hẵng còn một muội muội tuyệt sắc vừa nhận được Thánh sủng xong, chả cần suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa ba người, đằng nào cũng là mỹ nhân hồng nhan, sao mà không tận tình nịnh nọt tí cho được?

Lúc này chỉ độc có Hằng Tiến và Nguyên Thạch Linh là cười không nổi. Đổng Tuyết Khanh vừa ngồi một nơi nhấm rượu, vừa như có như không đảo mắt qua hai vị quý nhân hiển hách này, sóng mắt luân chuyển tập trung vào hai gương mặt nhăn nhó đó.

“Vì sao không uống rượu vậy? Tiểu Vương gia?” Ngay trong giây lát Hằng Tiến kinh ngạc thì Đổng Tuyết Khanh đã đứng sừng sững trước mặt hắn, “Nào, ta kính ngài một chén.”

Hằng Tiến im bặt, ngửa đầu uống cạn chén rượu đầy.

Đổng Tuyết Khanh khẽ mấp máy môi châu, dùng giọng nói muôn vàn khẽ khàng thầm thì với hắn, “Tửu lượng Vương gia tốt quá, ta thật thích, đêm nay ngài có rảnh không? Hậu hoa viên, hậu hoa viên tẩm cung nhé.” Nói dứt cũng không đợi trả lời, chỉ cười khẽ rời đi luôn, lúc đi ngang qua Nguyên Thạch Linh thì lạnh nhạt khinh bỉ liếc thoáng cái.

Nguyên Thạch Linh cảm giác huyết khí dâng lên, lòng cồn cào như ngồi trên đống lửa, bất giác tu rượu ừng ực. Thế rồi, một nội thị tẩm cung đến rầm rì báo tin bên tai hắn, sắc mặt hắn càng khó nhìn hơn.

Giờ phút này Hằng Dạ đang tâm trạng tốt lắm, Đổng Tuyết Nhạn thẹn thùng ngồi im re một bên hệt như một con thỏ trắng ngây thơ, thế là lay động đến huyết khí Hằng Dạ.

“Muôn tâu Hoàng thượng, đã canh hai rồi.” Trần công công cung kính nhắc nhở bậc quân vương đang chếnh choáng.

“Trẫm cũng nên nghỉ ngơi thôi, được rồi, bãi giá Đông cung!” Hằng Dạ nói rồi cầm bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nhạn, bỏ đi.

Tây phi thinh lặng trông theo bóng dáng dần khuất của Hằng Dạ, lệ trong sẽ sàng chảy xuống, khẽ cắn răng, đoạn bước nhanh hồi cung.

Đổng Tuyết Khanh bấy giờ đã thoát khỏi sự vây quanh nịnh bợ của đám đông bèn phóng mắt về phía Long ỷ trống trơn, hài lòng nở nụ cười. Nào ngờ, cười xong, lòng lại cuồn cuộn đau nhói. Tự tay đẩy em gái vào vòng tay Hoàng thượng, chẳng biết là đúng hay sai?

Đèn ***g Đông cung bập bùng, ấm cúng như xuân.

Hằng Dạ ngồi trên chiếc giường rộng rãi, sắc mặt say khướt ửng đỏ nhìn Đổng Tuyết Nhạn.

“Cởi áo cho trẫm.” Hằng Dạ ra lệnh.

“Vâng!” Tuyết Nhạn vụng về cởi hàng cúc áo.

Hằng Dạ bỗng chộp lấy tay cô, ánh mắt vì say mà mông lung lờ đờ.

“Ngươi, đã từng, bị ai chạm vào chưa?”

Tuyết Nhạn thộn mặt một lát, sau đó ngoảnh đi, “Chưa ạ!”

“Chưa —— à?” Hằng Dạ bật cười, kéo dài âm điệu, “Thế, bây giờ ngươi đang nghĩ tới ai?”

“Không nghĩ gì hết ạ. Dù sao, chúng thần thiếp cũng đều là của Người.” Đổng Tuyết Nhạn buồn bã đáp.

“Ha ha…” Hằng Dạ cũng không lấy làm giận, nắm mặt Tuyết Nhạn xoay qua, “Ngươi biết không? Anh ngươi cũng từng lạnh lùng như vậy với trẫm, có điều hiện tại —— y không khác gì sủng vật phải ngoan ngoãn nằm trong lòng trẫm. Trẫm đã từng nói, không có gì là trẫm không chiếm được.”

Đổng Tuyết Nhạn nghe xong những lời này, bình thản tự cởi đai lưng, như thể tế phẩm thần thánh, nằm xuống giường.

Sự bình tĩnh và điềm nhiên như ấy lại làm Hằng Dạ tỉnh rượu phân nửa, đối diện với cơ thể non nớt trong trắng nhu thuận như thế, dục vọng thoang thoáng tiêu tan.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Tuyết Nhạn lặng lẽ nằm đó, lông mi run run ánh lên một tia nước mắt, bóng lửa lung lay, lần đầu tiên tứ chi Hằng Dạ cứng đờ không rõ duyên cớ.

Chả biết đã qua bao lâu, Hằng Dạ chẳng nói một lời, nhấc chân rời khỏi.

Đi giữa trời đêm đen mìn mịt, không hiểu cớ sao lại chủ động buông tha ôm ấp giai nhân. Dường như bất kỳ thợ săn nào cũng mang một nỗi lòng luyến tiếc khi bắt gặp một loài chim quý hiếm thì phải. Không! Sao có thể như vậy được? Sao lại mủi lòng thế chứ? Tưởng tượng đến đây, hắn vội vàng dừng bước, kế đó, hắn quyết định vứt sạch bách mọi suy nghĩ đi chỗ khác, vòng trở lại Đông cung.

“Hoàng thượng, Người?” Tiếng kinh hô của cung nữ làm Đổng Tuyết Nhạn đi ra từ trong buồng.

“Hoàng thượng, Người quay lại ạ?”

Hằng Dạ vung tay, ý bảo cung nữ lui ra, tiếp đó bế Đổng Tuyết Nhạn quần áo mỏng mảnh lên, đi vào trong phòng.

Uyên ương cùng gối chờ nắng rọi núi sớm, trăng sáng Trung thu vằng vặc giữa đêm hồng, chàng đắm người xinh.(1)



Trong ánh sáng u ám của Vị Ương cung, các cung nữ thái giám đều đã chìm vào giấc ngủ, Đổng Tuyết Khanh vẫn mặc nguyên xi bộ áo lụa mới rồi tham gia yến tiệc, thong thả bước từ cửa sau của cung đến hậu hoa viên, từ rất xa đã trông thấy bóng người phập phồng thấp thỏm nọ.

“Tiểu Vương gia, ngài đã đến lâu chưa?” Đổng Tuyết Khanh khẽ hỏi.

“Chẳng hay Đổng đại nhân có gì chỉ giáo? Đêm thâu người vắng.” Hằng Tiến tà tà nhìn y, vờ vịt hỏi nghiêm túc.

“Hứ, muộn vậy còn cho rằng ta bàn chuyện công việc ư? Vậy xin lỗi không tiếp được.” Đổng Tuyết Khanh trưng vẻ ấm ức, xoay lưng toan đi.

“Ấy, ngươi đừng đi chứ!” Hằng Tiến cuống quýu cản y, vẻ mặt si mê van nài.

“Sao hả? Giờ mà ngài còn dám dông dài với ta.” Đổng Tuyết Khanh cười tươi như hoa nở, đôi mắt như trăng non cong cong mê hồn.

“Ngươi không thích à? Tiểu hồ ly của ta!” Hằng Tiến đánh trống lảng cười cười, bàn tay vuốt ve gò má xanh xao trước mặt.

Đổng Tuyết Khanh bắt lấy bàn tay lỗ mãng, cọ xát nó bên má, ánh nhìn dụ dỗ, nóng bỏng bắn về phía hắn.

Hằng Tiến chống lại sao nổi sự khiêu khích đẫm tình thế chứ, liền ôm chầm lấy mỹ nhân, bắt đầu động thủ động cước.

Đổng Tuyết Khanh vờ trốn vờ hùa, rúc rích cười nhẹ.

Đúng lúc này, một bóng người nữa xuất hiện trước mặt cả hai.

“Lá gan ngươi cũng lớn thật, ngươi chưa rõ thân phận hiện tại của nó chắc?” Nguyên Thạch Linh chỉ trích Hằng Tiến mà nồng mùi ghen tỵ.

“Ngươi, ngươi mới to gan! Dám quấy rầy cuộc vui của bản Vương gia!” Bị ngắt chừng giữa lúc hưng phấn, Hằng Tiến cau có túm áo đối phương.

“Tiểu Vương gia, đây là ngài có ý gì? Ngài lại định bắt tay hắn ức hiếp ta như lần trước chăng? —— Ngài, ngài từ giờ đừng có gặp ta nữa!” Đổng Tuyết Khanh tức thì òa khóc hết sức đáng yêu.

Hằng Tiến chứng kiến tình cảnh này, vừa phẫn nộ vừa đau lòng.

Thế là nhằm biểu đạt tấm chân tình của mình, hắn bắt đầu ẩu đả với Nguyên Thạch Linh, rất nhanh sau đó, hai tên này xông vào nhau đấm đá túi bụi.

Ngay thời khắc ren rối, một ánh sáng trắng nháng lên đình chỉ trận đánh này. Trên lưng Nguyên Thạch Linh thình lình cắm một thanh kiếm dài, ngay tức khắc ngã sấp xuống.

“Đổng Tuyết Khanh, ngươi?” Hằng Tiến khiếp sợ nhìn hung thủ đang đứng sau Nguyên Thạch Linh.

“Ta giúp ngài thôi mà, Vị Ương cung là nơi để các ngài náo loạn đấy à? Chưa kể, kiếm này chẳng phải của ngài ư?” Đổng Tuyết Khanh vỗ vỗ tay, nhàn nhã đáp trả.

Hằng Kiếm chột dạ phát hiện phối kiếm giắt bên thắt lưng mình, chả rõ tự chừng nào đã cắm ở sau lưng Nguyên Thạch Linh.

“Ta không hề có ý định giết hắn! Không đến nỗi thế đâu, Đổng đại nhân!” Hắn tự dối mình, nơm nớp lo lắng trông sang Đổng Tuyết Khanh.

“Không đến nỗi? Ngài dựa vào cái gì để mà thốt ra như thế? Ta nói cho ngài hay, ta hận nhất chính là sự nhục nhã từ con heo này! Hắn còn dám trơ trẽn đòi tới nơi này bắt gian chứ! Ngài chịu được, nhưng ta không chịu được!” Đổng Tuyết Khanh lạnh lùng đay nghiến, con ngươi đen mực xinh đẹp tựa thể sao ngàn nhập nhòe trong bóng đêm, ngọn lửa báo thù rưới cho y một vẻ đẹp dị thường quỷ mị.

“Vậy, tính sao bây giờ?” Hằng Tiến liền tỉnh táo lại, hắn không sao kháng cự được lực quyến rũ như thế, “Ta có thể gọi tâm phúc đến xử lý.”

“Ngài nghĩ xem, hiện tại —— trị an kinh thành bất ổn, nhân tâm ngổn ngang, Nguyên thiếu gia hàng ngày luôn kiêu căng phách lối gặp họa bỏ mình ngoài thành cũng là lẽ dễ hiểu, đúng chưa? Còn kiếm, ngài giao cho ta giải quyết là ổn.” Đổng Tuyết Khanh vén mớ tóc đen nhánh trước ngực, mỉm cười rút thanh kiếm rét buốt ra khỏi người Nguyên Thạch Linh, “Làm đi Vương gia, sắp sáng rồi, ta cũng nên quay về tẩm cung đây.”

Mọi thứ trong mắt mắt y đều chỉ thản nhiên như giẫm chết một con kiến.

Thời điểm không trung lập lòe sao Kim(2), Đổng Tuyết Khanh đã tắm gội ổn thỏa, ngồi trước gương, Viên Viên thay y chải tóc.

“Viên Viên, ta không giấu giếm cô chuyện gì, cô có sợ không?” Bất chợt Đổng Tuyết Khanh hỏi.

“Đổng đại nhân, ngài yên chí, Viên Viên trừ bỏ tận tâm hầu hạ ngoài, tuyệt đối sẽ không bép xép gì thêm.” Viên Viên tiếp tục công việc đang làm, bình tĩnh hồi đáp.

“Các cô gái trong cung cũng giống cô hết sao? Đã quá quen với những dối trá âm hiểm, giết chóc loạn lạc?” Đổng Tuyết Khanh nhìn cô gái bình thản như nước qua tấm gương, nhịn không được bèn hỏi.

“Những cô gái khờ khạo không hề còn tồn tại trong Hoàng cung này nữa.”

Đổng Tuyết Khanh vỡ lẽ được những lời này, không khỏi ngừng cười, “Chà, Tuyết Nhạn sẽ khổ đây —— Con bé đơn thuần thẳng thắn quá, làm gì cũng nóng vội.”

“Lại nhắc Tuyết phi, chỉ cần được Hoàng thượng sủng ái thì hô mây gọi gió tha hồ mà, ngài chớ lo lắng quá.”

Đổng Tuyết Khanh tựa như có điều gì trỗi dậy, sắc mặt chợt tái mét.

. / .

Chú thích:

1. Uyên ương cùng gối chờ nắng rọi núi sớm, trăng sáng Trung thu vằng vặc giữa đêm hồng, chàng đắm người xinh:

Thuộc Nam Ca Tử · Phác Nhụy Thiêm Hoàng Tử  – một thủ từ do đại văn học gia thời Đường Ôn Đình Quân sáng tác, miêu tả khung cảnh nam nữ hẹn hò.

Phác nhụy thiêm hoàng tử

A hoa mãn thúy hoàn

Uyên chẩm ánh bình sơn

Nguyệt minh tam ngũ dạ

Đối phương nhan.

Hy Hy dịch =_= (xin lỗi, tui dịch thơ hơi kém cỏi)

Má thoa hoa nhụy, cổ đeo vòng vàng

Thổi hoa cài tóc, tóc xõa dịu êm

Uyên ương cùng gối chờ nắng rọi núi sớm

Trăng sáng Trung thu vằng vặc giữa đêm hồng

Chàng đắm người xinh.



2. Sao Kim

vốn là một hành tinh chứ không phải một ngôi sao, gần mặt trời thứ nhì của Thái Dương hệ và thuộc loại hành tinh có đất và đá giống như Trái Đất. Với mắt trần, Sao Kim là thiên thể sáng thứ ba trên bầu trời, sau mặt trời và mặt trăng. Cấp sao biểu kiến của sao Kim biến đổi trong khoảng -4,6m đến -3,8m và được quan sát thấy dễ dàng nhất vào lúc trước khi mặt trời mọc hay sau khi mặt trời lặn, dẫn đến nhiều nền văn hóa cổ đại đã coi đây là hai ngôi sao riêng biệt.

Do đó khoảng thời gian sao Kim mọc trong truyện chính là lúc bình minh.

Từ trái qua phải: sao Kim – mặt trăng – sao Mộc.



Chữ Kim trong tên sao Kim do Trung Quốc đặt, dựa vào nguyên tố kim của Ngũ Hành (chứ VN mình gọi là sao Mai (bình minh) và sao Hôm (hoàng hôn). Trong thần thoại Trung Quốc, Thái Bạch Kim Tinh là tinh chủ của sao Kim.

 26



Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ