Chỉ Là Em Yêu Đơn Phương!

Chương 61: Suy Nghĩ




Ngày hôm sau

Tại bệnh viện......

Hôm nay là ngày Thiên Nguyệt xuất viện. Cô đã hoàn toàn bình phục. Đáng ra cô được về nhà sớm hơn nhưng cha mẹ cô nhất quyết muốn cô ở lại theo dõi thêm vài hôm và cho cô đi kiểm tra toàn thân cho chắc ăn. Bởi lẽ với ông bà Mạc cô là viên ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay. Chuyện vừa rồi khiến hai người ngất lên ngất xuống rồi.

Trong phòng bệnh, Thiên Nguyệt, Tiểu Á, Minh Khánh, Daniel và Mạc phu nhân đang tất bật dọn đồ chuẩn bị đưa cô về Mạc gia vài hôm trước khi để cô quay trở lại công ty.

Thiên Nguyệt đã tươi tỉnh hơn rất nhiều, thật sự đã hồi phục hoàn toàn. Giờ cô còn có diện mạo mới với mái tóc ngắn ngang vai vô cùng cá tính và mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp kiều diễm vốn có, đôi lúc còn trông khá đáng yêu. Bộ tóc này được đích thân Daniel tạo kiểu cho cô ngay tại bệnh viện này.

Đột nhiên Daniel về đây là muốn thúc giục chuyện hôn nhân giữa Minh Khánh và Thiên Nguyệt. Ông biết nếu không nhanh tay thì cháu trai ông sẽ bị cướp "vợ" mất, mối nguy hiểm đang rình rập khắp nơi.

- Xong xuôi rồi về thôi nào.

Daniel hai tay chống hông nhìn đồ đạc đã được xếp gọn ghẽ, tươm tất, gương mặt toát lên sự hài lòng.

- Chúng ta về thôi, ngài Daniel hôm nay mời ngài đến nhà chúng tôi chơi.

Mạc phu nhân nhẹ nhàng mở lời.

- Chắc chắn rồi thưa phu nhân, tôi cũng có chuyện quan trọng muốn bàn với hai ông bà.

Dứt câu, Daniel quay sang nhìn Minh Khánh rồi nháy mắt ra hiệu một cái khiến Minh Khánh bất ngờ chưa hiểu chuyện gì. Tiểu Á thấy vậy cũng sinh hoài nghi. Cô nhìn sang Thiên Nguyệt. Thiên Nguyệt dường như đọc được ý nói trong câu của Daniel, gương mặt hiện lên chút lúng túng, khó xử.

Ngay sau đó mọi người vẫn vui vẻ bước ra khỏi phòng chuẩn bị ra xe về nhà. Minh Khánh ga lăng tinh tế "tranh" việc cầm túi đồ. Nhìn biểu hiện này cả Daniel, Tiểu Á và Mạc phu nhân đều vô cùng hài lòng.

Đang đi thì bỗng nhiên Thiên Nguyệt dừng lại dường như cô vừa sực nhớ ra điều gì đó.

- Mẹ và mọi người cứ ra xe trước đi ạ, con mới nhớ ra là phải đi lấy kết quả kiểm tra tổng quát, buổi sáng bác sĩ hẹn chiều nay là lấy được.

- Để mẹ đi cùng con.

- Để anh đi cùng em.

- Con tự đi lấy được mà mẹ, em tự đi được mà. Có gì xuống xe con sẽ thông báo, mẹ và mọi người không phải lo đâu ạ. Con phiền mọi người nhiều rồi, lần này cho con tự túc đi ạ, con ổn rồi mà.

- Thế hai cậu vệ sĩ cứ đi theo con bé đi. Tiểu Nguyệt phải như thế mẹ mới yên tâm.

Thiên Nguyệt đành chiều theo ý mẹ tuy trong lòng cũng không thoải mái mấy vì cứ có người kè kè bên cạnh mình. Nhưng Thiên Nguyệt hiểu tất cả vì mẹ rất lo lắng cho an nguy của cô.

Rồi mọi người tiếp tục bước đều, Thiên Nguyệt và hai vệ sĩ cũng nhanh chóng đến nơi khám lấy kết quả để không muốn mọi người phải đợi.

- Mạc tiểu thư, đây là kết quả kiểm tra tổng quát của cô. Mọi thứ đều bình thường, trừ.....

- Trừ gì ạ?

Thiên Nguyệt nghe vậy có chút sợ hãi. Cô chăm chú nhìn bác sĩ đang cầm trên tay tập tài liệu về sức khỏe của cô. Gương mặt vị bác sĩ ngày càng trở nên nặng nề càng khiến Thiên Nguyệt sợ hãi, lo lắng hơn. Căn phòng chỉ có hai con người mà trở nên ngột ngạt, khó chịu vô cùng.

- Mạc tiểu thư, theo kết quả kiểm tra của cô thì chúng tôi kết luận cô bị vô sinh. Rất tiếc phải thông báo cho cô điều này. Nhưng các xét nghiệm cho thấy khả năng có con của cô là cực kỳ thấp, có thể nói là không có khả năng, điều kỳ tích cũng rất khó xảy ra.......

Nghe đến đây, hai tai của Thiên Nguyệt như bị ù, bị điếc vậy. Cô chẳng còn nghe được thêm chữ nào nữa. Mặt cô tái đi kết quả này. Tim đập thình thịch

......., thình thịch,..... từng hồi, dường như trái tim ấy muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy.

Thiên Nguyệt cứ đờ đẫn ra đó, suy nghĩ vì điều gì đó. May có lời gọi của bác sĩ làm cô thoát ra khỏi những vũng lầy của suy nghĩ.

- Mạc tiểu thư, cô không nên suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm phương pháp tốt nhất để khắc phục bệnh tình này. Quan trọng là giờ cô phải lạc quan, tinh thần thoải mái, ăn uống điều độ, tập thể dục thường xuyên, không thức khuya và không được căng thẳng đầu óc......

- Dạ.... Dạ vâng. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ. Tôi xin phép đi trước.

- Vâng. Chào tiểu thư, thong thả, tôi còn chút việc, không tiễn, mong cô thông cảm.

- Dạ không sao.Bác sĩ cứ làm việc tiếp. Tôi xin phép ạ.

Dứt câu Thiên Nguyệt đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nhưng hai chân cô cứ run run không đi đứng vững được.

Hai vệ sĩ thấy Thiên Nguyệt bước ra với vẻ mặt đờ đẫn, tái mét không còn một giọt máu thì lo lắng vô cùng.

- Tiểu thư, cô không sao chứ, cô không khỏe chỗ nào sao?

- À tôi..... tôi không sao. Chắc là do bữa trưa tôi ăn hơi ít nên giờ hạ đường huyết thôi. Không.... không có gì đâu. Mau xuống thôi không cả mọi người lại đợi lâu.

Thiên Nguyệt cố gắng ngượng cười, cố tỏ ra như không có chuyện gì, cố vùi lấp tin tức xấu kia vào nơi sâu nhất trong tâm trí.

Nhưng không được!

Càng cố vùi lấp, cô càng sợ hãi. Chẳng nhẽ cuộc đời này của cô không có thiên chức làm mẹ hay sao?

Từng bước chân bước đi xuống dưới nhà xe của Thiên Nguyệt nặng nề như đeo thêm mấy tảng đá lớn vậy. Cô bước chậm từng bước, trong đầu dường như đang suy nghĩ về gì đó. Khuôn mặt ngày càng căng thẳng của cô khiến hai vệ sĩ cũng lo lắng không kém.

Xuống tới nơi. Mẹ cô, Minh Khánh, Daniel và Tiểu Á đã đợi sẵn trên xe. Vệ sĩ nhanh chóng mở cửa cho cô.

- Kết quả sao rồi con?

Câu hỏi của Mạc phu nhân cũng là câu hỏi chung của tất cả mọi người ở đây. Ai cũng đưa ánh mắt hi vọng nhìn Thiên Nguyệt. Cô ban đầu có chút lúng túng rồi đã lấy lại được bình tĩnh và bắt đầu diễn như mọi chuyện bình thường.

- Kết quả kiểm tra đều bình thường mẹ ạ. Mọi người không cần quá lo lắng cho con đâu. Con thật sự khỏe rồi mà.

- Sao mặt mày cậu trông xanh xao vậy.?

Tiểu Á lo lắng hỏi.

- Trưa mình ăn ít nên giờ hạ đường huyết nhẹ thôi mà. Không lo.

Nghe vậy, mọi người cũng yên tâm phần nào. Đợi cô lên xe ngồi xong xuôi. Minh Khánh cũng khởi động xe cho nó lăn bánh trở về Mạc gia.

Trên xe, không khí im lặng bao trùm. Bởi lẽ, Mạc phu nhân, Tiểu Á và Daniel đều ngủ thiếp đi. Chỉ còn cô và Minh Khánh thức.

Nhìn Thiên Nguyệt đang vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm nhận được cô đang suy nghĩ điều gì đó, Minh Khánh trong lòng cũng dâng lên nỗi lo lắng khó tả.

Rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì? Anh rất muốn biết.