Chỉ Là Em Yêu Đơn Phương!

Chương 58: Sự Thật (Tiếp)




Đúng là tôi. Chính Cao Tuyết tôi đã gia nhập Light Moon, ăn trộm bản thiết kế, lập kế hoạch định bắt cóc Mạc Thiên Nguyệt để sử dụng cho ngày hôm nay nhưng vẫn bị Lâm tổng cứu được.

Vừa nói Cao Tuyết vừa nở nụ cười tà mị. Không ngờ một cô gái bề ngoài thanh thuần, dễ thương lại có thể là một người như vậy, có lẽ là cuộc đời oan nghiệt đã biến cô gái này trở nên ác độc như thế.

- Bây giờ thì hai vị lão gia đã hồi tưởng ký ức xong chưa, đã nhớ lại cái hành động ích kỷ năm xưa của mình chưa?

Lâm lão gia bình tĩnh nhìn thẳng vào Cao Thăng.

- Không phải do chúng tôi làm ngơ, mà là do cha cậu làm sai.....

Mạc lão gia cũng tiếp lời.

- Năm đó, ba chúng tôi vốn dĩ là bạn thân, công ty Lâm thị, Mạc thị, và Cao thị hợp tác với nhau, góp chung nguồn vốn. Nhưng chính cha cậu vì tham lam mà lấy cắp quỹ chung để đầu tư dự án khác với tham vọng ăn lời nhiều hơn. Nhưng sau đó, vụ đầu tư đó thực chất là một kiểu lừa đảo, cha cậu mất trắng, hai chúng tôi đã biết điều đó nên từ mặt cha cậu. Lúc ấy, hai công ty Mạc thị và Lâm thị cũng rơi vào khủng hoảng đâu có tiền mà giúp đỡ cho cha cậu.

- Ông đừng có mà vu khống cha tôi.

- Đấy là sự thật.

- Nói dối, chính hai người hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, hại anh em tôi mất cha mẹ từ sớm may mà có cha nuôi giúp chúng tôi có được ngày hôm nay để quay về đây báo thù cho cha mẹ dưới suối vàng.

Cao Thăng kể cha nuôi của hắn chính là một tay xã hội đen khét tiếng, mà đâu có ngờ đó là bác bên ngoại của Hoàng Triết, là anh trai của Lâm phu nhân. Năm đó vì mắc sai lầm cấm kị của gia tộc mà bị Hàn gia đuổi ra khỏi nhà, gạch tên khỏi gia phả. Mà người phát hiện ra bí mật của "cha nuôi" Cao Thăng không ai khác chính là Lâm phu nhân bây giờ.

- Và Cao Thăng này cũng xin nói luôn trước khi tiễn mấy người xuống cùng với cha mẹ tôi, đứa con gái nuôi của mấy người thực chất không có cứu đại thiếu gia đâu, cô ta đâu có biết bơi, ha ha, bất ngờ không?

- Anh nói mấy cái này làm gì?

Lý Tuệ Như vừa lúng túng vừa tức giân.

- Có gì mà không được nói, tôi tốt bụng cho bọn họ biết sự thật thôi, có ảnh hưởng gì đâu, mà chính là cô lừa Lâm gia tốt hơn tôi đó.

- Anh câm miệng!

- Cô còn lớn tiếng tôi cũng tiễn cô theo họ luôn đó. Lý Tuệ Như cô chẳng qua chỉ là quân cờ để tôi trả thù Lâm gia chứ tôi đâu có yêu thích gì cô. Nể tình cô sinh con cho tôi nên tôi mới nuôi cô mấy năm qua đó chứ.

- Tên khốn.

Hoàng Triết nghe được tin kia thì các dây thần kinh như tê liệt hết lại. Lý Tuệ Như không phải người cứu anh sao? Bao năm anh trả ơn bảo vệ sai người hả? Vậy người cứu anh ngày ấy là ai? Không nhẽ là cô?

Anh nhìn Lý Tuệ Như đầy căm phẫn. Cô ta đã lừa anh, lừa cả nhà anh, lừa tình cảm của anh để khiến trái tim anh mù mịt mà yêu nhầm người, bỏ lỡ một cô gái yêu đơn phương anh bằng cả tấm lòng.

Lý Tuệ Như nghiến răng nghiến lợi, trưng ra bộ mặt đáng sợ khiến Tiểu thiếu gia sợ hãi khóc lớn. Cô ta cũng gào lên át đi tiếng khóc của thằng bé.

- Tôi muốn tìm cho mình một gia đình, tìm cho mình cha mẹ là sai sao? Từ khi sinh ra đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi, các người hiểu cái tổn thương này hay không? Từ khi lên ba, tôi luôn muốn có cha mẹ dẫn mình đi sở thú, ước mình có cha được cha cõng trên vãi vui đùa, ước có mẹ mua cho những bộ váy đẹp, kết bím tóc thật xinh. Và bất thình lình họ đến muốn nhận nuôi tôi vì nghĩ tôi cứu con họ. Đúng tôi không hề cứu anh - Hoàng Triết, nhưng tôi muốn có cha mẹ, muốn được sống trong hạnh phúc nên tôi đã nói dối đó, tôi phải nói dối để mình có cha mẹ. Tôi rất ghét Mạc Thiên Nguyệt, cùng sinh ra tại sao cô ta lại có cha mẹ yêu thương, sống trong cuộc sống giàu sang, hạnh phúc mà tôi thì không? Tại sao?

Càng nói, Lý Tuệ Như càng nức nở, gương mặt lúc này đầy đáng thương.

- Thật ra, cha mẹ đã biết cô không phải người cứu Triết, chính mẹ nuôi của cô phát hiện ra cô không biết bơi chỉ sau một năm cô về Lâm gia. Nhưng bà ấy một mực giấu chuyện này không cho ai biết ngoài tôi. Bởi lẽ, chúng tôi cũng muốn có một người con gái để chăm sóc. Thực sự hai thân già này đã coi cô là con gái ruột. Nhưng không ngờ cô lại gây ra chuyện ba, bốn năm trước......

Lâm lão gia chầm chậm lên tiếng, vừa nói vừa nhìn Lâm phu nhân đang rơi từng giọt nước mắt. Đó là giọt nước mắt đau khổ xuất phát từ tình mẫu tử.

Lý Tuệ Như nghe vậy thì không tin vào chính đôi tai của mình.

- Không.... không đúng......

- Thôi đủ rồi, chia sẻ tâm tư đến đây là hết. Người đâu mau trói hết mấy người kia lại ném xuống biển, nhớ đánh bất tỉnh rồi ném.

Cao Thăng ngồi bệ vệ ở đó ra lệnh cho đám đàn em, gương mặt không giấu được sự thỏa mãn.

...----------------...

- Khoan đã, tất cả đứng im.

Không biết cảnh sát và mấy người vệ sĩ áo đen từ đâu chạy nhanh tới bao vây hội trường trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, đặc biệt là Cao Thăng.

- Sao lại như thế được.?

- Sao lại không thế được?

Hoàng Triết bình tĩnh đứng đó, nở nụ cười nhạt nhìn Cao Thăng đang bất ngờ chẳng nói lên lời.

- Tôi đã đoán trước được kế hoạch của anh sau vụ của Tiểu Nguyệt, đã cho người điều tra kỹ hai tên đầu gấu kia, cũng may là tìm ra được manh mối. Để anh thất vọng rồi. À mà cũng xin nói thêm lực lượng cảnh sát và vệ sĩ ở đây gấp 3 lần đàn em của anh.....

Hoàng Triết vừa dứt câu thì đội trưởng đội cảnh sát cũng dõng dạc tuyên bố:

- Cao tổng, chúng tôi có lệnh bắt giữ anh vì có liên quan đến đường giây buôn bán ma túy, và hôm nay chúng tôi xác nhận anh có hành vi bắt cóc và dọa giết người khác, mong anh chấp nhận hợp tác, nếu anh biết hối cải sẽ được giảm án. Còn những người khác cũng bị bắt giữ vì là đồng bọn của Cao tổng.

Từng câu từng chữ kia như giáng xuống đầu Cao Thăng những tảng đá lớn. Lý Tuệ Như sợ hãi không dám đối diện sự thật, Cao Tuyết cũng vậy, bàng hoàng chẳng nói nên lên, mấy tên đàn em đều bị vệ sĩ và cảnh sát viên khống chế.

Sau khi Cao Thăng cùng mấy người đó được áp giải về đất liền, Lâm gia cũng lên thuyền trở về khu nghỉ dưỡng của họ. Ai cũng mệt mỏi và đầy tâm sự. Tiểu thiếu gia mệt vì khóc nhiều mà ngủ thiếp đi trên tay của Lâm phu nhân.

Đêm nay lại là một đêm dài của Hoàng Triết. Trong lòng anh lúc này đều là sự áy náy, ân hận, nuối tiếc. Nuối tiếc vì anh đã yêu nhầm người, chọn lầm đường. Anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều quý giá, không biết liệu có lấy lại được không hay sẽ vụt mất vào tay người khác mãi mãi!