Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 105: Chương 105





Edit: Hạnh – Beta: Duyn, Hạnh

Hạ Chi Viễn muốn mở rộng thị trường Trung Quốc, trừ việc để cho Trương Mâu và Ngô Văn Nhã hướng đến đối tượng thanh thiếu niên ra, anh ta còn muốn nhắm tới những nhân viên kinh doanh buôn bán, công nhân do Trương Thiến quản lý.
Hàng năm Trương Thiến trà trộn trong đám người công nhân, giỏi buôn và biết cách thao túng tâm lý, lại là người biết nhún nhường dễ thương lượng, thị trường buôn bán của cô ta còn lan rộng sang tỉnh khác, đường dây buôn bán rộng lớn chỉ thiếu nguồn cung chứ không thiếu chỗ tiêu thụ.
Trương Mâu bị bắt, kế hoạch nhắm tới đối tượng thanh thiếu niên của Hạ Chi Viễn đứt đoạn, anh ta chỉ đành chuyển hướng sang chỗ Trương Thiến.

Năm ngoái anh ta muốn giấu Chung Ngọc Minh ăn trọn thị trường Đông Nam Á của Lôi Sắt nhưng lại bị cảnh sát phát hiện làm địa vị và tín nhiệm của Hạ Chi Viễn trong lòng Chung Ngọc Minh không được như trước nữa, Hạ Chi Viễn chỉ đành khai thác những thị trường khác, Trương Thiến là cọng rơm cứu mạng của anh ta.
Lúc trước Trương Mâu và Ngô Văn Nhã bị cảnh sát âm thầm theo dõi, không thể nhập hàng và tiêu thụ, nhưng lúc đó Lôi Sắt nói với Giang Thừa nhận được tin Trần Chí còn có con đường buôn lậu khác, có nghĩa là Trần Chí có thị trường tiêu thị mới.

Nhưng lúc ấy Giang Thừa không biết đấy là thị trường nào, sau đó thân phận của Hạ Chi Viễn bị bại lộ.

Anh ta lại là người động tới vali của Ôn Giản, lại thử cô mấy lần, từ đó anh đã nghi ngờ thân phận của anh ta, mà Hạ Chi Viễn lại dùng Trương Thiến để thử Ôn Giản nên anh mới chú ý tới cô ta.
Hạ Chi Viễn dán giấy hình chiếc ô màu xanh trên vali Ôn Giản vì muốn dương đông kích tây nhưng không thành công.

Nếu chỉ có anh ta và Ôn Giản đối đầu với nhau thì mọi nghi ngờ và phép thử của anh ta đều hợp tình hợp lý, logic không sai sót, nhưng sau lưng Ôn Giản còn có Giang Thừa – đối thủ cạnh tranh của Hạ Chi Viễn.

Nếu Ôn Giản là ve sầu trước mặt Hạ Chi Viễn thì Giang Thừa là con chim sẻ sau lưng anh ta.

Ôn Giản là tấm bia thu hút tất cả sự chú ý của Hạ Chi Viễn, ngược lại Giang Thừa có cơ hội làm nhiều chuyện khác, ví dụ như điều tra Trương Thiến.
Trong lúc theo dõi Trương Thiến, Giang Thừa phát hiện giao dịch giữa cô ta và Hạ Chi Viễn.

Hai bên muốn thiết lập mối quan hệ hợp tác bền lâu, lô hàng ở chợ đêm là để kiểm tra trước, nếu đối tác sau lưng Trương Thiến hài lòng thì mới chắc chắn hợp tác ổn định lâu dài.
Lôi Sắt từng bị Trần Chí qua mặt một lần nên anh ta không mong lần hợp tác này của Trần Chí sẽ thành công.

Giang Thừa về nước vào làm ở Hà Kiến, trong mắt Lôi Sắt, anh đang thay anh ta đánh vào nội bộ phía Trần Chí, nhân cơ hội này lật đổ Trần Chí, tiếp quản thị trường Trung Quốc trong tay Trần Chí, cũng giống như ý đồ muốn cướp thị trường Đông Nam Á của Trần Chí.

Giao dịch của Tào Bảng và Trương Thiến ở chợ đêm là bước quan trọng để Trần Chí thất thế trước mặt Chung Ngọc Minh, Lôi Sắt không cho phép kế hoạch này thất bại, mà những thứ Giang Thừa làm khiến anh ta rất hài lòng, Lôi Sắt chỉ lo Giang Thừa làm ra việc gì không tốt bị Chung Ngọc Minh phát hiện, làm liên lụy tới anh ta.
Nhưng Giang Thừa gọi cho Lôi Sắt không phải chỉ để ôn chuyện, anh muốn biết phản ứng thực sự của Chung Ngọc Minh khi biết “Lâm Cảnh Dư” xuất hiện, phản ứng của ông ta trong miệng Điền Giai Mạn quá bình tĩnh, thậm chí không nhớ Lâm Cảnh Dư là ai, chuyện này có vấn đề.
Một người làm ông ta phải tha hương, làm lại từ con số 0, sao Chung Ngọc Minh lại quên được?
Huống chi năm đó Trương Tiểu Lê phản bội Chung Ngọc Minh cũng làm ảnh hưởng tới Lâm Cảnh Dư, đây cũng chính là nguyên nhân làm Chung Ngọc Minh thay đổi suy nghĩ.
“Bây giờ bên đấy bị cảnh sát đang theo dõi sát sao thế, chẳng lẽ chủ tịch Chung chỉ tức giận thôi à, không có kế hoạch gì khác ư?” Giang Thừa hỏi: “Ông ta quyết định bỏ thị trường Đông Nam Á chuyển hẳn về Trung Quốc à?”
“Không bỏ được, cứ tránh đầu sóng ngọn gió trước đã.” Lôi Sắt cũng không chắc lắm, “Bây giờ cảnh sát ở đây theo dõi ác lắm, không buôn bán được, nhưng hàng đã xuất ra rồi, tồn kho không tiêu thụ được.

Nếu không ra tay sớm, tới khi bị cảnh sát phát hiện thì tổn thất không nhỏ đâu.”
“Hai ngày nữa tôi sẽ tranh thủ tới Trung Quốc, tới lúc đó sẽ đi tìm anh.” Lôi Sắt nói thêm.

Giang Thừa khựng người lại: “Sao tự dưng anh lại tới Trung Quốc? Trước đây tôi chưa nghe anh nhắc lần nào.”
Lôi Sắt: “Kế hoạch tạm thời thôi, sáng nay tôi mới nhận được tin.”
Giang Thừa: “Chủ tịch Chung cũng đi cùng à?”
Lôi Sắt: “Sao thế được.

Chủ tịch Chung còn chẳng ra khỏi nhà huống chi là bay về Trung Quốc vạn dặm xa xôi.”
Giang Thừa: “Thời thế thay đổi, tôi còn tưởng ông ta sẽ tới đây.”
Lôi Sắt: “Không phải còn có tôi sao.”
Giang Thừa cười: “Cũng đúng, dù có thiên quân vạn mã mình anh cũng đánh được.”
Anh nói tiếp: “Tí nữa anh gửi thông tin chuyến bay cho tôi, tôi sẽ đi đón anh.”
Lôi Sắt thoải mái đồng ý: “OK.”
Giang Thừa cúp máy, nụ cười trên mặt anh nhạt dần, vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu.
Chẳng lẽ anh đánh giá cao vị trí của Lâm Cảnh Dư trong lòng Chung Ngọc Minh ư?
Giao dịch bình thường không về cũng không sao, nhưng đây là Lâm Cảnh Dư, người từng làm ông ta thất bại, từng suýt nữa bó/p chết mạng sống của ông ta, sao Chung Ngọc Minh lại bình tĩnh được?
Giang Thừa nghĩ mãi cũng không ra.
Tới tối về nhà, anh vẫn suy nghĩ vấn đề này.
Ôn Giản về muộn, cô vừa bật đèn lên thì thấy Giang Thừa trầm ngâm ngồi trên sô pha, cô hoảng sợ.
Cô chưa từng thấy anh đăm chiêu như này bao giờ, dù có chuyện gì thì anh vẫn bình tĩnh dửng dưng, mọi thứ đều trong tầm tay.
Cô lo lắng đi tới, hỏi: “Anh sao thế?”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Không sao, anh nghĩ chút chuyện thôi.”
Anh đứng dậy, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Ôn Giản: “Em chưa? Có phải xảy ra chuyện gì không? Em thấy anh không đúng lắm.”
Giang Thừa: “Hình như Chung Ngọc Minh không về nước.”
Ôn Giản: “Thật hay giả? Tin này có chính xác không?”
Giang Thừa: “Chắc đúng.

Cả Điền Giai Mạn và Lôi Sắt đều nói Chung Ngọc Minh không có kế hoạch gì cả, bọn họ không biết nhau, không thể liên minh lại cùng lừa anh được, trừ khi…”
Giang Thừa cau mày, trừ khi anh bị bại lộ, bị nghi ngờ, hai người họ cùng gạt anh.
Ôn Giản cũng nghĩ tới khả năng này, cô lo lắng: “Có phải ngoài mặt Điền Giai Mạn đồng ý hợp tác với anh nhưng sau lưng phản bội anh không? Dù gì cô ta cũng là người của Chung Ngọc Minh mà.”
Giang Thừa lắc đầu: “Khả năng này không cao.”
Nhưng cũng không phải không thể.
“Vấn đề hiện tại là: Nếu giao dịch ngày 16 tháng 5 mà Chung Ngọc Minh không về thì có hành động hay không?” Giang Thừa trầm ngâm nói: “Nếu hành động thì sẽ rút dây động rừng, tuy Chung Ngọc Minh tổn thất không nhỏ nhưng ông ta vẫn sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật, mai sau muốn bắt ông ta thì sẽ càng khó khăn hơn.

Ông ta còn nhiều cơ hội ngóc đầu trở lại, chỉ sợ ông ta sẽ càng trốn kĩ hơn.


Nhưng nếu không hành động, lô hàng ma túy tràn vào thị trường sẽ cực kỳ tai họa.”
“Không có cách khác để dụ ông ta ư?” Ôn Giản cau mày: “Vậy… Nếu lấy danh nghĩa con gái Lâm Cảnh Dư giữ hàng lại, sau đó em sẽ đứng ra đích thân thương lượng với ông ta…”
Giang Thừa ngắt lời cô: “Không được.”
Lâm Cảnh Dư còn không được, huống chi là con gái Lâm Cảnh Dư.
Quan trọng nhất là anh không thể để cô mạo hiểm được.
Ôn Giản vẫn muốn thuyết phục Giang Thừa: “Đây cũng là một cách mà, năm đó ông ta hận mẹ con em nên mới tới nhà chém người trả thù, nếu bây giờ em muốn lừa hàng của ông ta…”
“Anh bảo không được là không được.” Giang Thừa nói dõng dạc từng chữ, “Với Chung Ngọc Minh em không quan trọng như thế đâu.”
Ôn Giản: “Nhỡ đâu thế thì sao?”
“Không có nhỡ đâu.” Giang Thừa quả quyết: “Bây giờ chúng ta chỉ biết thời gian giao dịch, không biết hình thức và địa điểm cụ thể thế nào, em định làm thế nào?”
Ôn Giản: “Không phải anh hợp tác với Điền Giai Mạn rồi ư? Bảo cô ta…”
Giang Thừa: “Vô ích thôi.

Điền Giai Mạn vẫn phòng bị anh, cô ta cầm hàng nhưng không nói địa điểm và hình thức giao dịch cho anh, anh chỉ biết lô hàng này rất lớn thôi.”
Chung Ngọc Minh không có phản ứng như Giang Thừa mong muốn, anh bắt đầu không chắc chắn lắm, Điền Giai Mạn có phải giống ba con Trần Lâm Trần Chí năm đó không, ngoài mặt thì đồng ý liên minh với Trương Tiểu Lê nhưng lại âm thầm đứng về phe Chung Ngọc Minh, dù sao cô cũng đi theo Chung Ngọc Minh mười mấy năm.
Hoặc có thể Chung Ngọc Minh vẫn còn nghi ngờ, Lâm Cảnh Dư vẫn chưa tỉnh, Chung Ngọc Minh không thể nhìn thấy người, cũng không nghe thấy giọng thật của ông, một bức ảnh chưa làm ông ta tin tưởng được.
“Trước kia ba em…” Giang Thừa nhìn Ôn Giản, anh nói: “Ba em có để lại cho em ghi âm hay video gì không?”
Ôn Giản tưởng anh nói tới vụ án kia, cô lắc đầu: “Không có, ba em không bao giờ nhắc tới công việc với em cả.”
Giang Thừa: “Ý anh là trong lúc sinh sống ấy, ví dụ như lời chúc sinh nhật chẳng hạn.”
“Có.” Có lần ông không thể đón sinh nhật với cô nên ghi âm một đoạn chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Giang Thừa: “Gửi cho anh.”
Ôn Giản không biết anh định làm gì nhưng vẫn gật đầu.
Hôm sau, Giang Thừa cầm đoạn ghi âm của Lâm Cảnh Dư tới tìm Chu Tịch Viễn.
“Cậu dựa vào giọng nói này làm ra một file ghi âm khác cho tôi, nội dung tôi gửi vào mail của cậu rồi.”
Chu Tịch Viễn nhận lấy: “Cậu muốn làm gì?”
“Chung Ngọc Minh không có động tĩnh gì cả, tôi muốn xem vấn đề ở phía Điền Giai Mạn hay là không ra tay đủ mạnh.”
Chu Tịch Viễn: “Thế nên cậu định để “Lâm Cảnh Dư” đích thân hẹn Chung Ngọc Minh à?”
Dùng AI để thu lại chất giọng của Lâm Cảnh Dư xây dựng một kịch bản để Lâm Cảnh Dư ‘tự’ gọi cho Chung Ngọc Minh.
Giang Thừa: “Trước mắt chỉ có cách này thôi.

Chú ấy vẫn đang hôn mê.”
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Giang Thừa vang lên.
Anh nhìn qua, là số điện thoại xa lạ.
Anh do dự, ấn nghe máy: “Alo?”
Chu Tịch Viễn im lặng cầm ấm trà sang một bên, rót cho mỗi người một cốc, lúc ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt lạ thường của Giang Thừa, vừa khiếp sợ vừa bất ngờ lại cố gắng đè nén, còn có cả vui sướng không nói thành lời.

“Cậu sao thế?” Thấy Giang Thừa cúp máy, Chu Tịch Viễn hỏi.
Giang Thừa cầm máy ghi âm trong tay anh ta, đáp: “Không cần làm nữa.”
Chu Tịch Viễn nhướng mày nhìn anh.
————
Trong công ty, Ôn Giản chống cằm nhìn màn hình máy tính chằm chằm, tay kia xoay bút, trông như đang nghiêm túc làm việc nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, cố gắng nghe ngóng động tĩnh trong phòng làm việc của Hạ Chi Viễn.
Vừa nãy Hạ Chi Viễn nghiêm mặt đi thẳng vào phòng, không để ý tới cô, đây không giống thói quen thường ngày của anh ta.
Dù mấy ngày nay anh ta bị Giang Thừa dồn ép đến mức đứng ngồi không yên nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhàn hạ trước mặt cô, chưa như thế này bao giờ, không thèm đeo mặt nạ nhã nhặn với cô.
Ôn Giản tập trung nghe ngóng, ngoài tiếng vứt tài liệu xuống bàn và mấy câu mắng chửi “Đm một đám vô dụng” ra thì cô không nghe được gì khác.
Chiếc bút trong tay từ từ dừng lại, Ôn Giản nhìn cửa phòng, cầm tài liệu giả vờ đi đưa cho Hạ Chi Viễn, cô vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng ngoài cửa.
Ôn Giản vô thức ngoảnh lại, cô sửng sốt nhìn Lâm Bằng Bằng cầm hộp đồ carton đi tới.
Lâm Bằng Bằng cũng nhìn thấy Ôn Giản, cô nàng vui mừng gọi: “Giản Giản? Em cũng làm ở đây à?”
Ôn Giản gượng cười: “Vâng, sao chị lại tới đây?”
Lâm Bằng Bằng: “Hạ tổng điều chị tới.”
Trái tim Ôn Giản hẫng một nhịp, Hạ Chi Viễn lợi dụng Lâm Bằng Bằng để theo dõi cô hay là muốn gài bẫy cô?
Ôn Giản tỏ vẻ ngạc nhiên không thôi, cười bảo: “Thật ạ, tốt quá, em cứ lo làm một mình sẽ buồn chán lắm đây.”
Cô chỉ vào phòng Hạ Chi Viễn: “Hạ tổng ở trong phòng, em vào báo cáo chị đã tới nhé.”
Nói rồi cô đi đến phòng làm việc của Hạ Chi Viễn nhưng lại bị Lâm Bằng Bằng cản lại.
“Không cần đâu, tí nữa chị tự vào báo cáo cũng được.”
Ôn Giản cười: “Vâng ạ.”
Cô thản nhiên đút tay vào quần, cầm chiếc kẹp tóc Giang Thừa đưa cho cô rồi lại bỏ tay ra.
Cô thân thiết ôm tay Lâm Bằng Bằng: “Chị mới tới à? Chị ngồi chỗ nào thế?”
Dứt lời, cô ngoảnh lại nhìn cô nhân viên phòng nhân sự đi cùng Lâm Bằng Bằng: “Hạ tổng có sắp xếp Lâm Bằng Bằng ngồi chỗ nào chưa? Nếu chưa thì cứ để chị ấy ngồi cạnh tôi đi, cũng tiện bàn bạc công việc hơn.”
Cô nhân viên phòng nhân sự cười đáp: “Được chứ, có chỗ ngồi là được.”
Ôn Giản đáp: “Vậy chị cứ ngồi ở đây nhé.”
Cô vừa nói vừa kéo Lâm Bằng Bằng xoay người về chỗ mình, Ôn Giản chắn tầm mắt của cô nhân viên kia, lẳng lặng thả chiếc kẹp tóc vào túi áo Lâm Bằng Bằng rồi nhanh chóng rụt tay lại, thuận tay lau mặt bàn cho Lâm Bằng Bằng, cười bảo: “Chị cứ đi báo cáo đi, em dọn lại bàn làm việc cho, mặt bàn hơi bẩn.”
Lâm Bằng Bằng thấy cô giúp mình, vui vẻ bảo: “OK.”
Cô nhân viên nhân sự đưa Lâm Bằng Bằng lên tới nơi, sắp xếp ổn thỏa rồi mới về.
Ôn Giản cầm giẻ lau vào phòng toilet, nhân lúc ra cửa, cô ngó sang nhìn chỗ Lâm Bằng Bằng.
Lâm Bằng Bằng gõ cửa phòng Hạ Chi Viễn.
Ôn Giản gọi cho Giang Thừa, vừa đặt điện thoại lên tai thì anh nhấc máy.
Ôn Giản làm nũng, tiếc nuối nói với anh: “Em không thấy kẹp tóc anh tặng đâu cả.”
Giang Thừa vừa tạm biệt Chu Tịch Viễn, anh đang lái xe, nghe cô nói thế, anh khựng người lại, Ôn Giản cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.
Giang Thừa mở app nghe lén ra, anh đeo tai nghe, giọng nói quen thuộc của Lâm Bằng Bằng truyền tới: “Hạ tổng.”
Anh còn nghe thấy tiếng quát mắng tức nhận của Hạ Chi Viễn: “Mẹ mày, tao bảo mày đi Tam giác quỷ, cái thuyền kia đang yên đang lành sao lại biến mất?”
Sau đó anh ta thấy Lâm Bằng Bằng bước vào, giọng nói bình tĩnh hơn: “Tới đây.”
Anh ta lại nói với người ở đầu dây bên kia: “Tí nữa nói sau, tao đang có khách.”
Hạ Chi Viễn cúp máy, vứt điện thoại lên bàn.
Giang Thừa cau mày, thuyền, biến mất…
Anh chợt nhớ lúc trước Điền Giai Mạn nói cô ta có thể giữ hàng trong 2 ngày.
Anh nhìn đèn giao thông sắp chuyển sang đèn đỏ trước mắt, đánh tay lái quay lại về công ty.
Bàn làm việc lâu không có người dùng nên khá bẩn, Ôn Giản còn mượn cô lao công một cái chậu nhỏ, bưng chậu nước ra bàn vừa giặt giẻ vừa lau.

Nửa tiếng sau Lâm Bằng Bằng mới ra ngoài.
Ôn Giản lau bàn sạch sẽ, chậu nước bên cạnh thì đen ngòm, có cả mạng nhện và bụi bặm, cô nghiêm túc lau dọn từng ngóc ngách.
Cô thấy Lâm Bằng Bằng tới gần, vừa mỉm cười vừa lau lại lần cuối: “Sao chị báo cáo lâu thế? Hạ tổng có làm khó chị không?”
Lâm Bằng Bằng cười đáp: “Chị có làm gì mà phải bị mắng đâu, chỉ nói chuyện công việc thôi.”
Cô cười: “Thế là tốt rồi.”
Cô vừa nói vừa giơ tay ra chậu nước cạnh bàn, mắt nhìn Lâm Bằng Bằng từ từ tới gần mình, giả vờ không để ý vung tay làm đổ chậu nước, đúng lúc Lâm Bằng đứng gần đó, nước bắn tung tóe lên áo khoác cô nàng, còn có mạng nhện, bụi bặm bẩn thỉu.
Ôn Giản hoảng hốt, liên tục xin lỗi Lâm Bằng Bằng: “Em xin lỗi, xin lỗi… Em mang áo vào vào toilet rửa qua nhé.”
Lâm Bằng Bằng phủi đi, không cười tươi như vừa nãy nữa nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, bảo: “Không cần đâu, để tối về rồi chị giặt.”
Cô nàng cởi áo ra.
Ôn Giản nhanh chóng cầm áo: “Để em giặt qua cho, ở toilet cũng có máy hong khô mà, nhanh lắm, hôm nay chị làm buổi đầu, mặc thế này không hay lắm đâu.”
Lâm Bằng Bằng do dự, đáp: “Vậy làm phiền em rồi.”
“Chuyện em nên làm mà.” Ôn Giản ngại ngùng, “Cũng là tại em.”
Nói rồi cô ôm áo khoác, bưng chậu nước chạy vào toilet.
Cô tới bồn rửa tay, đổ nước bẩn đi, thò tay vào túi áo lấy kẹp tóc rồi mới giặt áo, sau khi hong khô xong mới nhớ vẫn chưa trả chậu nước.
Phòng để đồ lao công ở cạnh toilet.
Ôn Giản gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cô vừa mở cửa ra, suýt thì va phải người đàn ông bước ra ngoài.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết trong này có người.” Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên, tới lúc cô nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đó, máu chảy trong người Ôn Giản như đông cứng lại, toàn thân lạnh lẽo.
Cô nhớ đôi mắt này, buổi đêm trước ngày thi đại học vào mười năm trước, cô nằm trong phòng thì bị đánh thức, cô vừa mở mắt ra thì chạm phải ánh mắt này, lạnh lùng tàn nhẫn vô cảm, nhìn cô tựa như con chó hấp hối sắp chết đang giãy giụa, thậm chí còn không cho cô cơ hội lên tiếng, giơ tay chém vào lưng cô, Ôn Giản không kịp né tránh, động tác dứt khoát như đang chém chăn đệm chứ không phải người sống sờ sờ.
Có lẽ ông ta nhận ra cô, cũng có thể là không, chỉ bình tĩnh liếc qua nhìn cô.
Ông ta mặc đồ lao công, đội mũ và khẩu trang, cầm cây lau nhà và thùng đồ, nhìn như đi làm việc, thân hình to béo khác hẳn dáng người mảnh khảnh như mười năm trước.
Nhưng cô không thể nhớ nhầm đôi mắt này, đó là cơn ác mộng mười năm nay của cô.
Ôn Giản cố gắng bình tĩnh lại, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không biết trong phòng có người, tôi tới trả cái chậu vừa nãy mượn của cô lao công.”
Dứt lời, cô khom lưng đặt chiếc chậu xuống, đèn nén không để bản thân run rẩy, cô còn không dám bước vào căn phòng tối đen, chỉ lễ phép cười tạm biệt ông ta rồi rời đi.
Ôn Giản cố gắng không đi loạng choạng hoảng hốt, tới khi chắc chắn người đàn ông đó không nhìn thấy mình, hơi lạnh từ đôi chân truyền lên người cô, bước chân cũng vô thức đi càng lúc càng nhanh, đầu óc cô hỗn loạn trong tiếng ong ong, cô không nghe thấy âm thanh xung quanh, rảo bước đi trên hành lang, không cẩn thận va phải một người.
“Giản Giản?” Là giọng của Giang Thừa.
Anh giữ vai cô lại.
Ôn Giản ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Thừa lo lắng nhìn cô.
Anh vừa về tới công ty, xuyên qua cánh cửa thang máy trong suốt, anh thấy Ôn Giản hoảng sợ, anh thấy không đúng lắm, vội vàng mở cửa ra.
Ôn Giản rùng mình, gương mặt cô tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
Ôn Giản muốn lắc đầu nhưng nước mắt lại tràn ra khóe mi.
Cô không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy Giang Thừa, nước mắt lại rơi như mưa.
Giang Thừa dang tay muốn ôm cô.
Ôn Giản vội vàng ngăn anh lại, thì thầm với anh: “Chung Ngọc Minh ở công ty, ông ta về rồi.”
Giang Thừa khựng tay lại, nhìn cô.
~
 
------oOo------