Nghe thấy tiếng Hứa Biên về, Từ Nhược Thiên vội chạy đến nắm lấy cánh tay anh, nụ cười gượng gạo hiện rõ trên gương mặt cậu.
- Hứa Biên, anh có phải rất mệt hay không, đến, chúng ta cùng ăn tối đi.
Hứa Biên dừng cước bộ, khóe miệng khẽ cong cười một cách khinh bỉ, anh dùng sức hất bàn tay Từ Nhược Thiên ra, thiếu chút nữa làm cho cậu suýt bị ngã xuống đất, ngữ điệu đầy phẫn nộ nói.
- Ăn tối? Cái bản mặt của cậu dù có không thèm nhìn tôi cũng đã thấy phát nôn, nói chi là ăn tối cùng cậu!!
Hứa Biên vừa dứt lời đã không thèm liếc nhìn Từ Nhược Thiên một cái, loạng choạng nhấc tấm thân nặng trịch nhanh chóng bước lên phòng. Bị lời nói không chút lưu tình kia của anh khiến cậu trong chốc lát tuyệt vọng tràn trề, hốc mắt bắt đầu phiếm đỏ, cậu khẩn trương ngẩng đầu hướng nhìn tấm lưng anh bước đi, vội vã đi theo sau không ngừng gọi tên anh.
- Hứa Biên... Hứa Biên.
Hứa Biên một phen đá văng cửa phòng "rầm" một tiếng, dọa Từ Nhược Thiên sợ đến tay chân mềm nhũn, lo sợ bước vào phòng, thanh âm thập phần run rẩy.
- Em... em không biết dạo này anh xảy ra chuyện gì mà lại nổi giận với em như vậy? Nếu... nếu em có làm gì sai, anh cứ nói, còn về lễ cưới sáng nay, em cũng không trách gì anh, em biết anh đang có tâm sự...
Cậu chính là đang không ngừng giải thích, Hứa Biên đột nhiên vung tay ném hết đồ đạc từ trên bàn xuống, giận dữ quát lớn.
- Cậu muốn biết có phải không? Hắc.... hảo a, để tôi đây nói thẳng cho cậu biết! Sức chịu đựng của tôi rất có giới hạn, tôi đã chấp nhận hợp đồng để cưới cậu, sống chung với cậu. Bây giờ thì sao, hai ông cháu các người làm đủ mọi chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Phải! Tôi có thể chấp nhận, nhưng mà đến ngay cả đứa con trai duy nhất của tôi cậu cũng làm hại đến!!
Từ Nhược Thiên vừa nghe căn bản không hiểu Hứa Biên đang nói điều gì, cái gì chấp nhận hợp đồng, cái gì hại con trai duy nhất của anh chứ.
- Em... em không có a, em có hại Tiểu Tinh. Em... - Cậu không ngừng lắc đầu phủ nhận, lo lắng đến phát khóc, tim bắt đầu đập nhanh.
- Câm miệng! - Hứa Biên không đợi Từ Nhược Thiên nói xong đã lập tức ngắt lời cậu. Một phen bước tới hung hăng nắm lấy bả vai cậu, đẩy cậu vào vách tường, tức giận gầm một tiếng.
- Cậu yêu tôi có phải không? Muốn bên cạnh tôi có phải không? Không đúng, chính xác là cậu từ đó đến giờ chờ đến ngày cưới của chúng ta, hiện tại là rất muốn cơ thể của tôi rồi có phải không? Hảo a, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là đêm động phòng của vợ chồng! - Hứa Biên một bên khi nói chuyện đã đưa tay hùng hổ cởi lấy dây lưng mình, sau đó vừa dứt lời liền siết chặt lấy cổ tay Từ Nhược Thiên kéo đến ném cậu lên giường, như điên mà cởi lấy quần cậu.
Từ Nhược Thiên vừa nhận ra lời nói lẫn hành động của Hứa Biên, nước mắt sớm đã rơi đầy mặt, tứ chi ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi giam cầm của anh, chính là lần đầu tiên cậu phát hiện anh nổi giận trông thật đáng sợ đến như vậy, tim đau đến tận cùng chết lặng, tuyệt vọng kéo đến tựa như không thể vãn hồi ngày tháng năm ấy.- Hứa... Hứa Biên, không cần..
- Không cần? Xem ra cháu cưng của Từ Nhược Lâm rất giỏi diễn kịch a. Bảo sao ông ta không chiều cậu như bình sứ thủy tinh vậy. - Hứa Biên khóe miệng khẽ cong lộ nụ cười ác ý, ngón tay không chút lưu tình đâm thẳng vào hậu huyệt cậu, không màng đến huyết đang từ từ chảy ra.
Mà Từ Nhược Thiên hiện tại đã không thể phản kháng, tim không ngừng đập nhanh dữ dội tựa hồ sắp rớt ra ngoài, hơi thở dồn dập mơ hồ nhìn Hứa Biên, đôi môi cậu run rẩy, hai mắt phủ đầy hơi nước cầu xin anh.
- Hứa Biên... em không có a... làm ơn dừng lại.
Bộ dạng nức nở kia của Từ Nhược Thiên trong mắt Hứa Biên chỉ tràn ngập chán ghét cùng khinh bỉ, căm giận rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt cậu, nâng hai chân cậu lên cao, không nói hai lời đem vũ khí tiến thẳng vào bên trong.
- A... Hứa Biên... đau quá.. - Từ Nhược Thiên thét lên một tiếng thương tâm, nước mắt thống khổ lẫn đau đớn trào ra, lần này so với trước đây trái tim như bị bóp nghẽn làm cậu không nhịn được liền liều mạng hít thở kịch liệt, một tay ôm lấy ngực một tay khẩn trương sờ soạng xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
- Thuốc.... thuốc...
- Đừng diễn kịch nữa! - Hứa Biên nhìn hành động như thật kia của cậu chính là có một chút kinh ngạc, nhưng vẫn là tàn nhẫn mở miệng mắng.
Chưa đầy một giây sau đó, Từ Nhược Thiên hai mắt bắt đầu trợn ngược, bàn tay giật giật một cách lợi hại, không khỏi khiên Hứa Biên thập phần hoảng hốt, nhanh chóng rời khỏi thân thể cậu, đỡ cậu vào lồng ngực sốt ruột nói.
- Từ Nhược Thiên, cậu là làm sao vậy? Từ Nhược Thiên!
Mãi không thấy cậu đáp lại, anh sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, khẩn trương hướng tới tủ mở từng ngăn ra. Phát hiện có hai ba lọ thuốc trắng đặt bên trong ngăn cuối, Hứa Biên không suy nghĩ nhiều liền đem lọ thuốc đập xuống nền nhà, vội vã nhặt lấy từng viên thuốc bỏ vào miệng cậu.
- Nước? .... Ách ~ Mẹ kiếp! - Hứa Biên tìm khắp căn phòng không lấy một chai nước, sợ rằng nếu bây giờ chạy xuống nhà bếp, không chừng đi lên phòng sẽ bắt gặp thi thể không hơi thở của cậu đi. Khẽ chửi thầm một tiếng, anh khẩn trương dùng đầu lưỡi nấc từng ngụm từng ngụm, chờ đến khi khoang miệng rốt cuộc đầy nước bọt, liền đem toàn bộ uy vào miệng Từ Nhược Thiên, bàn tay còn không quên ôn nhu vuốt ve ngực cậu.
Lúc này Từ Nhược Thiên hơi thở rốt cuộc đã ổn định, nhưng đã bất tỉnh trong giây lát, cảm thấy tình hình một lúc càng không ổn, Hứa Biên vứt hết tâm tình không vui bỏ ra sau, bế cậu lên đưa cậu đến bệnh viện.
Hứa Biên trầm mặc ngồi bên hàng ghế trước cửa phòng khám, hai tay đan chặt vào nhau chống lên đầu gối, đầu óc hiện tại hoàn toàn trống rỗng, chỉ mong người kia sẽ không sao. Chính là.... thực không hiểu tại sao, ban nãy thời điểm khi anh tình nguyện uy nước bọt cho cậu, cảm thấy quả thật quen thuộc, tựa như trước đây bản thân đã từng làm việc này rồi vậy.
Nhân lúc Hứa Biên trong đầu còn đang nghi vấn, bác sĩ từ trong phòng mở cửa bước ra, anh chậm rãi đứng dậy, hít thở sâu một hơi, bước tới hỏi han tình hình.
- Bác sĩ, cậu ta .... không sao chứ?
- Haizz... cũng may là hồi phục kịp thời, với căn bệnh nặng như vậy, nếu không để ý nhiều hơn sẽ nguy hiểm tới tính mạng. - Vị bác sĩ nhất thời thở dài, ủ rũ nói.
Cư nhiên vừa nghe đến đây Hứa Biên lập tức cau mày khó hiểu, hướng bác sĩ tiếp tục hỏi.
- Bệnh.... cậu ta mang bệnh sao?
- Cậu không biết sao? Vị tiên sinh kia mắc một bệnh đau tim, đây là căn bệnh bẩm sinh, người mang bệnh càng trưởng thành bệnh càng nghiêm trọng, nếu người bệnh mang tâm tình lo lắng, sợ hãi, hay kích động sẽ dẫn đến đau tim, không uống thuốc kịp thời sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Đau tim? Tại sao mình chưa nghe Từ Nhược Lâm nhắc đến chuyện này? Căn bản ngay cả cậu ta cũng không nói cho mình? Không đúng, mình như thế nào lại tò mò về vấn đề này chứ."
- Tạm thời bệnh nhân đang nghỉ ngơi, cậu đừng nói những chuyện dễ gây xúc động cho tiên sinh. Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, xin phép.
Hứa Biên hiện tại vẫn còn ngây người chưa hết bàng hoàng khi nghe căn bệnh kia của Từ Nhược Thiên. Nếu là như vậy, ngày đó... cậu ngất xỉu tại nhà bếp, thuốc cũng rơi rải trên sàn, kì thực chính là... căn bệnh cậu tái phát sao? Vậy ra lúc đó anh đã quá khẩn trương, nói những lời tổn thương đến cậu, vũ nhục cậu rồi đi.
Hứa Biên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, tầm mắt đã bắt gặp thân ảnh kia đang an tĩnh nằm trên giường. Từ Nhược Thiên vừa nhìn thấy anh, lập tức nhớ lại giây phút ấy, bất luận dù sao cậu cũng là do anh đưa đến đây, cậu biết anh là người tốt, luôn dịu dàng và ôn nhu, chẳng qua vì một lý do nào đó mà thôi. Đợi Hứa Biên bước tới đứng trước mặt mình, Từ Nhược Thiên liền hướng anh gượng cười.
- Cảm ơn anh.
Hứa Biên kinh ngạc nhìn cậu, sau cùng vẫn là cảm thấy không ưa mắt, lạnh lùng đưa mắt sang phía khác. Từ Nhược Thiên trong chốc lát nụ cười dập tắt, biết rõ anh thì ra vẫn còn tức giận mình, đôi môi trắng bệch hé mở giải thích.
- Em... em không có diễn kịch, anh đừng hiểu lầm... chỉ là...
- Tại sao không nói cho tôi? - Hứa Biên chưa kịp chờ Từ Nhược Thiên dứt lời, đã quay sang ngữ điệu tức giận hỏi.
- A? Nói.... nói cái gì? - Cậu thắc mắc hỏi lại anh.
- Căn bệnh của cậu, và còn..... lúc tôi mắng cậu uống thuốc tự tử để làm khó tôi? Tại sao lại không giải thích?
##### HẾT CHƯƠNG 11 #####- Hứa... Hứa Biên, không cần..
- Không cần? Xem ra cháu cưng của Từ Nhược Lâm rất giỏi diễn kịch a. Bảo sao ông ta không chiều cậu như bình sứ thủy tinh vậy. - Hứa Biên khóe miệng khẽ cong lộ nụ cười ác ý, ngón tay không chút lưu tình đâm thẳng vào hậu huyệt cậu, không màng đến huyết đang từ từ chảy ra.
Mà Từ Nhược Thiên hiện tại đã không thể phản kháng, tim không ngừng đập nhanh dữ dội tựa hồ sắp rớt ra ngoài, hơi thở dồn dập mơ hồ nhìn Hứa Biên, đôi môi cậu run rẩy, hai mắt phủ đầy hơi nước cầu xin anh.
- Hứa Biên... em không có a... làm ơn dừng lại.
Bộ dạng nức nở kia của Từ Nhược Thiên trong mắt Hứa Biên chỉ tràn ngập chán ghét cùng khinh bỉ, căm giận rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt cậu, nâng hai chân cậu lên cao, không nói hai lời đem vũ khí tiến thẳng vào bên trong.
- A... Hứa Biên... đau quá.. - Từ Nhược Thiên thét lên một tiếng thương tâm, nước mắt thống khổ lẫn đau đớn trào ra, lần này so với trước đây trái tim như bị bóp nghẽn làm cậu không nhịn được liền liều mạng hít thở kịch liệt, một tay ôm lấy ngực một tay khẩn trương sờ soạng xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
- Thuốc.... thuốc...
- Đừng diễn kịch nữa! - Hứa Biên nhìn hành động như thật kia của cậu chính là có một chút kinh ngạc, nhưng vẫn là tàn nhẫn mở miệng mắng.
Chưa đầy một giây sau đó, Từ Nhược Thiên hai mắt bắt đầu trợn ngược, bàn tay giật giật một cách lợi hại, không khỏi khiên Hứa Biên thập phần hoảng hốt, nhanh chóng rời khỏi thân thể cậu, đỡ cậu vào lồng ngực sốt ruột nói.
- Từ Nhược Thiên, cậu là làm sao vậy? Từ Nhược Thiên!
Mãi không thấy cậu đáp lại, anh sợ hãi đưa mắt nhìn xung quanh, khẩn trương hướng tới tủ mở từng ngăn ra. Phát hiện có hai ba lọ thuốc trắng đặt bên trong ngăn cuối, Hứa Biên không suy nghĩ nhiều liền đem lọ thuốc đập xuống nền nhà, vội vã nhặt lấy từng viên thuốc bỏ vào miệng cậu.
- Nước? .... Ách ~ Mẹ kiếp! - Hứa Biên tìm khắp căn phòng không lấy một chai nước, sợ rằng nếu bây giờ chạy xuống nhà bếp, không chừng đi lên phòng sẽ bắt gặp thi thể không hơi thở của cậu đi. Khẽ chửi thầm một tiếng, anh khẩn trương dùng đầu lưỡi nấc từng ngụm từng ngụm, chờ đến khi khoang miệng rốt cuộc đầy nước bọt, liền đem toàn bộ uy vào miệng Từ Nhược Thiên, bàn tay còn không quên ôn nhu vuốt ve ngực cậu.
Lúc này Từ Nhược Thiên hơi thở rốt cuộc đã ổn định, nhưng đã bất tỉnh trong giây lát, cảm thấy tình hình một lúc càng không ổn, Hứa Biên vứt hết tâm tình không vui bỏ ra sau, bế cậu lên đưa cậu đến bệnh viện.
Hứa Biên trầm mặc ngồi bên hàng ghế trước cửa phòng khám, hai tay đan chặt vào nhau chống lên đầu gối, đầu óc hiện tại hoàn toàn trống rỗng, chỉ mong người kia sẽ không sao. Chính là.... thực không hiểu tại sao, ban nãy thời điểm khi anh tình nguyện uy nước bọt cho cậu, cảm thấy quả thật quen thuộc, tựa như trước đây bản thân đã từng làm việc này rồi vậy.
Nhân lúc Hứa Biên trong đầu còn đang nghi vấn, bác sĩ từ trong phòng mở cửa bước ra, anh chậm rãi đứng dậy, hít thở sâu một hơi, bước tới hỏi han tình hình.
- Bác sĩ, cậu ta .... không sao chứ?
- Haizz... cũng may là hồi phục kịp thời, với căn bệnh nặng như vậy, nếu không để ý nhiều hơn sẽ nguy hiểm tới tính mạng. - Vị bác sĩ nhất thời thở dài, ủ rũ nói.
Cư nhiên vừa nghe đến đây Hứa Biên lập tức cau mày khó hiểu, hướng bác sĩ tiếp tục hỏi.
- Bệnh.... cậu ta mang bệnh sao?
- Cậu không biết sao? Vị tiên sinh kia mắc một bệnh đau tim, đây là căn bệnh bẩm sinh, người mang bệnh càng trưởng thành bệnh càng nghiêm trọng, nếu người bệnh mang tâm tình lo lắng, sợ hãi, hay kích động sẽ dẫn đến đau tim, không uống thuốc kịp thời sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Đau tim? Tại sao mình chưa nghe Từ Nhược Lâm nhắc đến chuyện này? Căn bản ngay cả cậu ta cũng không nói cho mình? Không đúng, mình như thế nào lại tò mò về vấn đề này chứ."
- Tạm thời bệnh nhân đang nghỉ ngơi, cậu đừng nói những chuyện dễ gây xúc động cho tiên sinh. Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, xin phép.
Hứa Biên hiện tại vẫn còn ngây người chưa hết bàng hoàng khi nghe căn bệnh kia của Từ Nhược Thiên. Nếu là như vậy, ngày đó... cậu ngất xỉu tại nhà bếp, thuốc cũng rơi rải trên sàn, kì thực chính là... căn bệnh cậu tái phát sao? Vậy ra lúc đó anh đã quá khẩn trương, nói những lời tổn thương đến cậu, vũ nhục cậu rồi đi.
Hứa Biên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, tầm mắt đã bắt gặp thân ảnh kia đang an tĩnh nằm trên giường. Từ Nhược Thiên vừa nhìn thấy anh, lập tức nhớ lại giây phút ấy, bất luận dù sao cậu cũng là do anh đưa đến đây, cậu biết anh là người tốt, luôn dịu dàng và ôn nhu, chẳng qua vì một lý do nào đó mà thôi. Đợi Hứa Biên bước tới đứng trước mặt mình, Từ Nhược Thiên liền hướng anh gượng cười.
- Cảm ơn anh.
Hứa Biên kinh ngạc nhìn cậu, sau cùng vẫn là cảm thấy không ưa mắt, lạnh lùng đưa mắt sang phía khác. Từ Nhược Thiên trong chốc lát nụ cười dập tắt, biết rõ anh thì ra vẫn còn tức giận mình, đôi môi trắng bệch hé mở giải thích.
- Em... em không có diễn kịch, anh đừng hiểu lầm... chỉ là...
- Tại sao không nói cho tôi? - Hứa Biên chưa kịp chờ Từ Nhược Thiên dứt lời, đã quay sang ngữ điệu tức giận hỏi.
- A? Nói.... nói cái gì? - Cậu thắc mắc hỏi lại anh.
- Căn bệnh của cậu, và còn..... lúc tôi mắng cậu uống thuốc tự tử để làm khó tôi? Tại sao lại không giải thích?
##### HẾT CHƯƠNG 11 #####