Edit: An Yên / Beta: Sam
Ngoại truyện 3
Cuộc đời Liên Hoàn Hoàn rất bất hạnh.
Cô gặp được ba người đàn ông, lại không một người nào tốt. Có một người miễn cưỡng xem như là người tốt thì đã có gia đình.
Bạn trai đầu tiên của cô là bạn đại học, cùng trường mấy năm, anh ta là người ôn hòa, đối với cô rất tốt. Cùng anh ta yêu đương mấy năm cô rất hạnh phúc, thậm chí có một lần muốn sống cả đời cùng anh ta.
Nhưng chính người này đã huỷ hoại cô.
Anh ta vẫn luôn không nỡ chạm vào cô, thế nhưng có thể nhẫn tâm tặng cô cho người khác. Anh ta đưa cô cho chủ nợ của mình. Đúng rồi, người dính vào nghiện ngập có thể tốt bao nhiêu.
Cô bị bỏ thuốc, đưa đến trên giường của chủ nợ kia.
Chủ nợ kia không biết chơi tình thú thế nào, còn tự bỏ thuốc cho mình, thật là không thể hiểu được.
Đêm hôm đó cô bị giày vò đến ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại không biết là lúc nào. Ngược lại bị chủ nợ chất vấn, cô là ai, làm sao bò lên trên giường của anh ta.
Cô nhất thời không hiểu, trút tất cả tức giận lên người anh ta.
Chủ nợ kia mới phân tích ra nguyên nhân.
Thì ra chủ nợ kia không phải là chủ nợ, anh ta cũng không bỏ thuốc cho mình, anh ta chỉ là người coi tiền như rác.
Người coi tiền như rác này trẻ tuổi có triển vọng, gia đình đấm ấm, giữ mình trong sạch, chủ nợ thật sự kia từng có xích mích với anh ta, nghĩ cách phá hoại gia đình và sự nghiệp của anh ta.
Trải qua lần này, chuyện của anh ta truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Vợ anh ta tức giận đến nỗi suýt nữa ly hôn, thậm chí tìm cô gây phiền phức vài lần.
Cô vô tội, người coi tiền như rác là người phân rõ phải trái, không ném lửa trên người cô.
Hai tháng sau khi cô tốt nghiệp, anh ta còn sẵn lòng giúp cô tìm công việc, chỉ là bị cô từ chối, cũng xem như cắt đứt liên lạc với anh ta. Sau đó không lâu cô phát hiện mình mang thai, cô muốn bỏ đứa bé, đây là nỗi nhục của cô. Nhưng trong bụng lại là một sinh mệnh.
Trong lúc cô rối rắm hết lần này đến lần khác cuối cùng quyết định sinh ra đứa bé này.
Khi đó cô mới vừa tốt nghiệp, là một sinh viên nghèo, lại không dám tìm người nhà, đành phải tìm người kia mượn một số tiền. Anh ta cũng biết cô bị bạn trai cũ làm hại thành ra thế này, rất thảm, nói cô không cần trả lại.
Sau đó, cô rời khỏi nơi thương tâm này, tới một huyện thành nhỏ không người nào biết cô. Hàng xóm thấy cô là một bà mẹ đơn thân mang thai, ít nhiều gì có chút tin đồn, nhưng miệng cô ngọt vừa hiền lành lại rất đáng thương, hàng xóm láng giềng gần nhà không đành lòng không quan tâm đến cô nhiều hơn.
Cũng trong lúc mang thai đứa bé, cô quen biết người đàn ông thứ ba. Anh ta chăm sóc cô rất nhiều, cũng không chê cô đã có thai.
Cô cũng chưa nói thích, ngược lại sinh được đứa bé rất ngoan, nó cần một người ba.
Lúc Liên Trầm gần hai tuổi, cô gả cho anh ta. Thế nhưng người đàn ông thứ ba này chính là một kẻ súc sinh. Kết hôn chưa được năm năm thì đã bạo lực gia đình.
Đánh cô đã đành, còn đánh con gái.
Về sau, về sau nữa, hai người trải qua thời gian rất tồi tệ, con gái đáng thương của cô.
Trước khi chết cô đành phải phó thác con gái cho người cha ruột kia.
Nghĩ tới con gái lại phải chịu khổ.
Tuy người kia là người tốt, nhưng vợ anh ta lại là người không dễ chọc vào, nhưng cô không còn cách nào khác.
Con gái của cô, Liên Hoàn Hoàn không hối hận sinh ra đứa bé này, chỉ hận chính mình không tìm được một người cha tốt cho con bé, để nó phải chịu khổ cùng mình.
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ những việc đó, cô đã rời khỏi nhân gian.
Liên Hoàn Hoàn hy vọng con gái mình sẽ được hạnh phúc.
Ngoại truyện 4
“Ba! Gọi ba nào!”
Cục cưng đã được tám tháng tuổi, Thẩm Quả trước sau như một vẫn kiên trì dạy cục cưng gọi ba.
“Mau, gọi ba! Cục cưng, gọi ba! Ba! Ba!”
“Mẹ!”
“Không đúng, là ba!”
“Mẹ!”
“Cục cưng vừa gọi gì đó?” Thẩm Quả mới phản ứng lại, con gái vừa mới gọi mẹ có phải không?
“Mẹ! Mẹ!” Cục cưng vươn tay muốn mẹ, cười thật tươi.
“Bé cưng ngoan quá, đã biết gọi mẹ rồi, nào để mẹ ôm nào.” Liên Trầm muốn bế con gái từ trong lòng Thẩm Quả.
Thẩm Quả không cho, cậu tức giận.
“Bé cưng sao con lại như vậy, mỗi ngày ba dạy con, sao lại không gọi ba, ngoan, gọi ba, gọi ba!”
Liên Trầm: ……
Cục cưng: Mẹ! Mẹ!
Thẩm Quả: Là ba! Gọi ba!
……-Hoàn-