Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 53: Ngoại truyện 3: Chỗ này càng ngọt




Ngày hôm sau, Tịch Thịnh lái xe chở hai người đến sân bay.

Đối với Ưng Lê mà nói đây là lần đầu tiên được đi du lịch cùng Úc Tranh, lúc gần đến sân bay, trong lòng rất mình chờ háo hức.

“Tối qua thấy em lên kế hoạch lâu lắm, đã nghĩ xong đến đó sẽ chơi những gì và chơi như thế nào chưa?” Úc Tranh nhìn cô cười.

Ưng Lê lắc đầu, tối hôm qua cô liệt kê ra rất nhiều, nhưng cuối cùng lại thấy nó không bằng để tùy theo ý mình: “Có một tuần liền, chắc chắn đủ để cho họ đi chơi ngắm phong cảnh xung quanh một lượt.”

Đến sân bay, hai người xuống xe.

Ưng Lê nhận vali hành lý Úc Tranh lấy từ trên xe xuống, đang chuẩn bị đi vào sân bay thì Úc Tranh gọi kêu cô dừng lại.

Sau đó, Úc Tranh quỳ một chân xuống trước mặt cô, giúp cô thắt dây giày.

Ưng Lê sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, cười lên: “Đích thân Úc tổng giúp em thắt dây giày, vinh hạnh quá đi.”

Úc Tranh đứng dậy, thuận tay lấy hành lý cô đang cầm trong tay, cười khẽ nói: “Anh không giúp em thắt thì giúp ai.”

Bên ngoài sân bay nhiều người đi tới đi lui, có người chụp lại hình ảnh này đăng lên Weibo, bài đăng hot rất nhanh, có mức thảo luận cao.

—— Có phải Úc Tranh và Ưng Lê không vậy, hôm nay tôi lại ăn chanh

—— Tôi nhớ có người nói hôn nhân của hai người này là plastic?? Người thích nói đùa hay gì??

—— Hình thức chung sống của vợ chồng họ nhìn rất tự nhiên, mau mang đến cho tôi một ông chồng như vậy đi!!!

—— Sắc đẹp của hai vị quá mức ưu việt, có nghĩ đến chuyện muốn debut không

—— Vô tình show tình cảm, một phát trí mạng!

—— Mị cũng cần một ông chồng giúp mị thắt dây giày!!

—— Huhuhu hôm nay tôi cũng vậy, một ngày ngồi dưới tàng cây chanh

—— Cầu cho Úc Tiện không nhìn thấy ảnh này, em trai anh ấy vẫn chưa đủ tuổi để nói chuyện yêu đương đâu [cầu nguyện]

—— Fan Úc Tiện làm mị cười muốn nội thương luôn ha ha ha ha ha ha ha ha

Nhưng mà Úc Tiện lại thấy được bài Weibo này, cậu còn cố ý chia sẻ về Weibo của mình.

@Úc Tiện: Đã định hẹn trước ngày gặp nhau, sau đó chẳng có sau đó nào nữa……

—— Ngu ngốc, không lẽ cậu không biết mình đang là người dư thừa ư [mỉm cười]

Úc Tiện:?

—— Ha ha ha ha ha vẻ mặt em trai đầy dấu hỏi chấm

—— Em trai làm gì có vợ quan trọng đâu, em tỉnh táo lại chút đi!!

—— Sao giờ cậu không đi quay phim đi huhuhuhu

—— Em trai, cậu còn nhớ mình làm diễn viên không

—— Tôi nguyện dùng 20kg thịt trên người để đổi lại việc em trai mau chóng nhận kịch bản mới!!

*** 

Ưng Lê và Úc Tranh không biết trên Weibo đã xảy ra một màn tiết mục nhỏ, lúc này bọn họ đã lên máy bay.

Thành phố Dương quanh năm ấm áp, trên hòn đảo nhỏ lại có độ ẩm cao.

Ưng Lê vừa mới ngồi thuyền đi đến đảo, trong không khí xung quanh bao trùm hương vị nước biển, tươi mát sảng khoái, dường như tâm trạng của cô được làm dịu ngay tức khắc.

Úc Tranh chọn một ngôi biệt thự ngay tại bờ biển cách đó không xa, ban công đối diện với biển rộng, phong cảnh cực kỳ đẹp.

Ưng Lê vừa vào phòng đã vội đi thay quần áo, cô từ Tân Thành đến, quần áo mặc trên người khá dày, nhưng khi đã đến đây rồi cô có thể mặc quần áo mùa hè.

Đợi đến lúc cô thay váy xong đi ra, Úc Tranh đã thay một chiếc áo sơ mi khác đang thu dọn hành lý.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là ban công, gió thổi vào mang theo vị mặn của nước biển, mà cách đó không xa là mảng màu lam mênh mông rộng lớn.

“A Tranh.” Ưng Lê không muốn đứng dậy một khi đã ngả xuống giường, “Tối nay chúng ta ăn gì?”

Tuy rằng rất mệt nhưng cũng rất hưng phấn, có điều cô vẫn nghĩ đến bữa tối trước tiên.

“Chỗ này sẽ có người chuyên phụ trách mang đồ nấu ăn đến đây, chắc là bây giờ trong tủ lạnh để nguyên liệu nấu ăn chật ních.” Úc Tranh vừa sắp xếp đồ vừa trả lời, “Nếu không muốn tự mình làm có thể gọi người đưa cơm đến cửa.”

Ưng Lê trở mình, nhìn Úc Tranh cười nói: “Em lười lắm không muốn tự nấu.”

“Hay em tin tưởng tay nghề của anh một lần được không?” Úc Tranh cười hỏi.

Ưng Lê ừ hử khá lâu, quyết định nói: “Gọi cơm đi.”

Đối với khả năng nấu ăn của anh thật tình cô không có chút tin tưởng nào.

Sắc mặt Úc Tranh ảm đạm, có hơi tủi thân: “Trong khoảng thời gian này anh đã có sự tiến bộ.”

“…….” Ưng Lê không biết Úc Tranh học được mấy chiêu này ở đâu, làm cô không thể chống đỡ được.

Cô cắn chặt răng nói: “Được rồi, em sẽ tin anh một lần.”

Sau khi thu dọn xong, Úc Tranh đi đến nhà bếp để chuẩn bị cơm tối, mà Ưng Lê ngồi ở bên cạnh quan sát để có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.

Làm liên tiếp mấy món ăn, quá trình Úc Tranh làm thuận buồm xuôi gió, hơn nữa đến món ăn cuối cùng là canh củ từ nấu xương, có thể nói là hoàn mỹ. 

Ưng Lê khiếp sợ nhìn anh: “Anh tiến bộ nhiều thế?”

“Học sinh có ngốc hay dốt đi nữa gặp được thầy giáo tốt đương nhiên sẽ có sự tiến bộ.” Úc Tranh nhướn mày, cười mở miệng: “Ưng Kỳ coi như thầy giáo tốt.”

“Anh em.” Trên mặt Ưng Lê đầy hỏi chấm.

Quan hệ bây giờ giữa Ưng Kỳ và Úc Tranh đã tốt đến mức này rồi hả? Huống chi Ưng Kỳ còn đồng ý mấy chuyện phiền táo như dạy người khác nấu ăn?

Úc Tranh dọn đồ ăn ra bàn ăn, ngồi xuống đối diện Ưng Lê, lập tức than thở tức giận: “Thật ra anh cũng phải trả giá rất nhiều.”

Anh thấy trong mắt Ưng Lê chứa đựng nhiều nghi hoặc, Úc Tranh tiếp tục cười nói: “Qúa trình anh em theo đuổi Thẩm Tầm Lam không ngừng vấp phải trắc trở, anh ấy không muốn để cho những người khác biết cũng không muốn để trong lòng. Nhưng bởi vì buồn bực cần phải tìm người để phát tiết nên đến tìm anh đòi anh cảm ơn, vì thế dạy anh nấu ăn coi như là trả thù lao.”

Ưng Lê bỗng nhiên hiểu ra: “Thảo nào có một thời gian anh tan làm xong luôn về nhà muộn, lúc ấy em còn nghi ngờ anh ở bên ngoài…….” Cô nhanh chóng giải thích, “Xin lỗi anh, em không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Úc Tranh nghe xong mấy lời này dở khóc dở cười, không ngờ mình bị nghi ngờ thành như vậy.

Anh giơ tay nhéo nhéo má Ưng Lê, bất đắc dĩ mở miệng: “Chồng em vì em ở trong phòng bếp khổ cực học nấu ăn, thế mà em lại nghi ngờ anh có người khác ở bên ngoài, anh rất tổn thương.”

Ưng Lê tự biết mình đuối lý, nhanh tay gắp đồ ăn ăn trước, sau đó lớn tiếng khen: “Món này làm ngon quá đi, hoàn toàn không thua kém anh em, lần sau anh có thể đổi với anh em đổi lại anh dạy anh ấy.”

Nói xong, lại nhanh chóng ân cần gắp một miếng bón cho Úc Tranh: “Anh vất vả như vậy, nên ăn nhiều một chút.”

Úc Tranh mỉm cười nhìn cô cười, ánh mắt trêu tức cực kỳ nóng rực, khiến Ưng Lê hơi không chống đỡ được.

“Em sai rồi, em không nên nghi ngờ anh.” Ưng Lê kiểm điểm lại bản thân lần nữa, “Phải làm thế nào anh mới chịu tha thứ cho em.”

Úc Tranh khẽ chuyển động tròng mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Có phải đã đến lúc món quà kia phát huy tác dụng của nó rồi không.”

Ưng Lê: “……”

*** 

Buổi sáng hôm sau, ngoài cửa sổ có âm thanh tiếng sóng biển đánh vào bờ, lúc này Ưng Lê đã ngủ dậy.

Rõ ràng là âm thanh có thể khiến người khác thấy dễ chịu thoải mái nhưng Ưng Lê nằm trên giường ngay cả tay cũng lười không muốn chuyển động.

“Anh muốn nhìn thấy em mặc……” Giọng nói cám dỗ dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

Ưng Lê cắn môi, vành tai đỏ bừng.

“Anh làm xong bữa sáng rồi.” Úc Tranh đi vào phòng ngủ, tiếng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng, “Em dậy ăn ít đi.”

Ưng Lê quay đầu không nhìn anh: “Không ăn.”

Úc Tranh đi đến cạnh cô ngồi xuống, mỉm cười: “Giận rồi?”

“Hừ.”

Ưng Lê trở mình, tiếp tục không để ý đến anh.

Úc Tranh cúi người ôm cô, vừa dỗ dành vừa giải thích: “Anh xin lỗi, anh thừa nhận đêm qua mình có hơi quá đáng, nhưng dáng vẻ tối hôm qua của em…..”

Anh còn chưa nói xong đã bị Ưng Lê với hai má đỏ bừng dùng tay bịt kín miệng anh: “Nếu anh dám nói, em sẽ không nói chuyện với anh một ngày.”

“Anh không nói.” Úc Tranh cầm tay cô đặt bên môi hôn khẽ, dịu dàng nói, “Vậy em thức dậy ăn sáng đi, thế mới có tinh thần ra ngoài chơi.”

Vừa nói đến chuyện đi ra ngoài chơi Ưng Lê càng thêm tức giận, cô ngồi dậy đánh Úc Tranh: “Tại anh hết, giờ em chỉ muốn nghỉ ngơi.”

Úc Tranh ôm cô vào lòng, dỗ dành thật lâu, vừa giải thích vừa xin được tha thứ lại tiếp tục cam đoan, mãi mới dỗ Ưng Lê xong.

“Chúng ta ra biển chơi một lúc.” Ưng Lê lấp đầy bụng, bắt đầu mong chờ cuộc sống du lịch kế tiếp.

Khi ra cửa, Ưng Lê dùng khăn lụa mà Thẩm Tầm Lam đã mua tặng cho cô, ánh mặt trời không quá chói mắt, nhiệt độ rất thoải mái, ngay cả gió biển thổi vào cũng thoải mái đến lạ thường.

Du khách đến đảo này không nhiều lắm, trên bãi cát hầu như là các gia đình đi du lịch với nhau, Ưng Lê nhìn thấy mấy bé trai như củ cải đỏ chạy qua trước mặt mình, ánh mắt nhìn theo hướng bọn họ chạy.

“Thích trẻ con không?” Úc Tranh đứng bên cạnh hỏi.

Ưng Lê cười trả lời: “Chỉ thích trẻ con đáng yêu, không thích những đứa trẻ đầu gấu.”

Úc Tranh ôm cô từ đằng sau, nhẹ giọng bảo: “Anh chỉ thích đứa bé do anh và em sinh ra.”

“Anh Úc, những lời này của anh có phải đang ám chỉ gì đó không?” Ưng Lê ngoảnh đầu nhìn anh, “Đừng nghĩ rằng em nghe không hiểu.”

Úc Tranh cười khẽ một tiếng: “Anh chỉ cho em thấy lập trường của anh, nhưng bây giờ anh càng thích hưởng thụ thế giới riêng của hai người chúng ta hơn.”

Anh nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa ở xa xa, ba mẹ ở một bên chơi cùng phải ý đến, hình như không có thời gian để dành riêng cho mình,

Úc Tranh nhíu nhíu mày, anh cảm thấy tạm thời không cần người khác đến tham gia vào thế giới riêng của hai người bọn họ.

Ưng Lê nhìn theo ánh mắt anh, nháy mắt đã hiểu được lời anh nói và cả suy nghĩ trong lòng người nào đấy, cô bất lực không biết phải làm sao: “Sợ bị quấy rầy đến vậy à?”

“Sợ.” Úc Tranh bình tĩnh nói ra từ này.

Bỗng nhiên mấy củ cải đỏ xa xa đá qua đá lại đá quả bóng cao su đến trước mặt Ưng Lê và Úc Tranh, mấy đứa trẻ bước từng bước nhỏ, lắc lư xiêu vẹo chạy đến đây.

Thấy thế, Ưng Lê giẫm lên quả bóng giữ lại giúp mấy đứa nhỏ, không để nó lăn đi xa.

Củ cải đỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thịt đang chạy về phía hai người, cha mẹ đứng cách đó không xa còn đang đứng tại chỗ nói rõ nhớ phải cảm ơn người ta.

“Cảm ơn chị.” Củ cải đỏ nhận bóng cao su từ tay Ưng Lê cười ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó cậu bé rụt rè nhìn về phía Úc Tranh, “Cảm ơn chú.”

“Phụt…..”

Ưng Lê không thể nhịn được, cô nhìn sắc mặt âm trầm tối tăm của Úc Tranh, sờ sờ đầu củ cải đỏ nói: “Em đáng yêu lắm.”

Sau khi được khen củ cả đỏ vui vẻ híp híp mắt, tiếp tục lắc lư chạy trở về chỗ cũ.

Mà Úc Tranh nhìn theo bóng dáng cậu bé thật sâu, trên mặt là sự oán hận không nói nên lời.

“Anh đừng khó chịu.” Ưng Lê nhịn cười an ủi anh, “Thật ra chỉ là cái xưng hô thôi.”

Tuy rằng cô được gọi là chị đã vui chết đi được.

“Anh là chú, em là chị?” Úc Tranh nhếch môi, trên mặt biểu hiện rõ sự hờn giận, “Nhìn anh lớn tuổi hơn em nhiều vậy sao?”

Hai người chỉ chênh lệch nhau có năm tuổi, mà anh còn chưa đến ba mươi nữa……

*** 

Úc Tranh phải chịu đả kích sâu sắc sau khi quay về biệt thự vẫn rầu rĩ không vui.

Ưng Lê làm một phần bánh ngọt để tặng cho anh, thấy bóng lưng thê lương của anh cũng đau lòng không thôi.

“Anh không già chút nào luôn, với khuôn mặt này của anh có nói là sinh viên cũng có người tin.” Ưng Lê buông đồ ngọt xuống, giữ khuôn mặt anh hôn lên đó một cái, “Lời trẻ con nói vô tư không để ý, anh đừng tức giận.”

“Thật không??” Úc Tranh có chút không tin.

Ưng Lê sờ vào khóe mắt anh kéo chỗ đó hướng lên trên, nghiêm túc nói: “Có thể do mọi ngày anh hay nghiêm túc quá, cười nhiều nhiều chút, đừng suốt ngày bày ra khuôn mặt trầm tĩnh, chắc chắn sẽ trẻ hơn gấp ngàn lần.”

Úc Tranh vươn tay ôm cô đặt lên đùi mình, thật ra tâm trạng anh đã khôi phục từ sớm, nhưng cái cảm giác được Ưng Lê dỗ như này quả thực không tệ lắm, cho nên anh không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Lần này anh bị tổn thương rất nghiêm trọng.” Anh nói.

Ưng Lê gật gật đầu: “Em hiểu mà, em làm bánh ngọt dành riêng cho anh, anh ăn xong đảm bảo tâm trạng sẽ tốt lên.”

Khóe môi Úc Tranh nở nụ cười: “Em bón cho anh.”

Ưng Lê xoay người sang chỗ khác lấy bánh ngọt, sau đó dùng thìa múc một miếng đưa đến miệng Úc Tranh: “Ngon không?”

“Rất ngọt.” Úc Tranh nheo nheo mắt, tay giữ chặt gáy Ưng Lê thực hiện một nụ hôn sâu.

Lúc kết thúc, Úc Tranh vẫn chưa đã thèm nói: “Chỗ này càng ngọt hơn.”

Mà lúc này, Ưng Lê đã phát hiện và nhìn rõ ý cười từ đuôi lông mày đến khóe mắt của người đàn ông này, không thấy một chút thương tâm nào!!

Cô cực kỳ chắc chắn mình lại bị lừa lần nữa!!