Chí Hôn

Chương 59




Edit: Dollan

Mấy chục người tập trung ở nhà tổ, đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên im lặng trong chốc lát.

Sau đó là những tràng cười liên tiếp.

Điều này rất buồn cười, Lục Nghiêu là người nếu có thể nói một từ thì sẽ tuyệt đối không nói hai từ, Thập Nhị lớn như này rồi còn chưa thấy anh Thập Nhất nói nhiều bao giờ.

Cho nên mọi người đều cho rằng Thẩm Lâm Hoan nói quá ít nên mới thấy Lục Nghiêu nói nhiều.

Chỉ có Lục Nghiêu thản nhiên cười cười, tiếp tục tráo bài.

Sau vài ván chơi, không tới phiên Thẩm Lâm Hoan lần nào nữa, Lục Nghiêu thì trúng hai lần.

“Chuyện quan trọng trong thời gian sắp tới?”

“Có thai.”

“Điều anh thích nhất ở chị dâu?”

“Toàn bộ.”

Dứt lời, một đám người cười haha, cảm thấy Thập Nhất càng ngày càng không đứng đắn, Thẩm Lâm Hoan có chút xấu hổ, nhìn anh, cảnh cáo anh kiềm chế bản thân một chút.

Hai người nhìn nhau trên không trung, mơ hồ không rõ, Lục Nghiêu hơi nhướng mày nhìn cô, trong mắt đều là ý cười.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mất tự nhiên, im lặng cúi đầu xuống, một lúc sau không khỏi nhìn anh lần nữa, ánh mắt anh vẫn đang nhìn cô, đối mắt với cô, khẽ dịch xuống dưới, suy nghĩ của Thẩm Lâm Hoan luống cuống.

Hai người họ đã “liếc mắt đưa tình” trong hoàn cảnh ồn ào này.

Chơi mệt mỏi, lại có một bàn mạt chược khác, mọi người không cho Lục Nghiêu lên bàn, vì vậy Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống, Lục Nghiêu ngồi phía sau xem bài cho cô.

Tất cả mọi người đều không cho anh dạy, nhưng Lục Nghiêu không thể nhìn nổi kỹ năng đánh bài ‘xuất sắc’ của Thẩm Lâm Hoan.

Vì vậy thỉnh thoảng lại nói từ ngữ khí bên tai cô.

(Ngữ khí: phạm trù trong ngữ pháp phân biệt câu tường thuật, câu hỏi, câu cảm thán.)

“Hả?” Có thể đánh quân này sao? Em xem xem có thể đánh quân này sao?

“Chậc!” Đánh bài gì vậy!

“Aizz.” Đáng tiếc.

“Ừm.” Vẫn vớt vát được…



Kỹ năng chơi bài của Thẩm Lâm Hoan kém, bị anh quấy rầy như thế này càng khiến cô không thể ra bài được nữa.

Cuối cùng bị quấy rầy đến mức bực bội, xoay người che miệng anh, “Suỵt!”

Giọng nói của Lục Nghiêu phả vào lòng bàn tay mềm mại của cô, “Chừa chút thể diện nhé vợ!”

Những người bên cạnh sững sờ, chợt cười phá lên.

Thập Nhị chậc chậc hai tiếng cảm thán, “Anh Thập Nhất của em hư quá.”

Thẩm Lâm Hoan hơi xấu hổ, sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ở trước mặt nhiều người, đành nhẹ giọng giải thích: “Anh nói làm em không đánh bài được.”

Giọng điệu hơi ấm ức, nhưng lại giống như đang làm nũng, Lục Nghiêu ma xui quỷ khiến đến sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, lỗi của anh.”

Thập Nhị thầm giơ ngón tay cái về phía Lục Nghiêu, được lắm một con sói đuôi lớn.

Lục Nghiêu nhướng mày, ý bảo, em quản cái rắm.

Cả nhà cùng nhau xem giao thừa, sau đó đốt pháo, đường vành đai 3 Tân Thành cấm bắn pháo, nhà tổ ở ngoại ô, Lục gia có công viên riêng, quảng trường nhỏ bỏ trống, lúc này đang xếp pháo hoa.

Không biết tuyết rơi từ khi nào, lúc đi ra ngoài gió lạnh cuốn theo tuyết thổi người ngây ngẩn.

Thẩm Lâm Hoan đang nói chuyện với Thập Nhị, cô sợ lạnh nên không ngừng xoa tay giậm chân. Lục Nghiêu nhìn thấy.

Bọn trẻ chạy khắp nơi, ngày thường không được ầm ĩ như thế này, nhưng bây giờ có vẻ như chúng đang rất vui.

Hiên Hiên đang gọi mẹ rất to ở đằng kia, cuống cuồng nói: “Mẹ mẹ, con muốn ôm ôm.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn thoáng qua, Hiên Hiên bị mẹ từ chối, tức giận đá vào không khí, không tự chủ được sức lực nên đá trúng bắp chân của mẹ, cô bé ngây ngốc, sau đó bị ba đánh vào mông.

Hiên Hiên rất không phục, “Nhưng con đâu cố ý.”

“Vậy tại sao con không mau xin lỗi mẹ?” Ba đứng đó mắng cô bé, “Tại sao con lại đá? Đây là một hành động xấu, con biết không?”

Hiên Hiên quay đầu đi chỗ khác, khoanh tay đứng ở đó, không ho he một tiếng.

Chú nhỏ trêu cô bé, “Ôi, bị đánh có cảm giác gì thế Hiên Hiên?”

Hiên Hiên quay đầu khịt mũi, bộ dáng rất kiêu ngạo, “Cảm giác… cảm giác rất kích thích ạ!”

Chú nhỏ sửng sốt, những người xung quanh thì bật cười, véo khuôn mặt non nớt của cô bé đủ kiểu khác nhau.

Thẩm Lâm Hoan hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu mình có con sẽ như thế nào.

Không biết từ lúc nào Lục Nghiêu đã xuất hiện ở sau lưng cô, học Hiên Hiên nói: “Vợ, ôm ôm một cái!”

Thẩm Lâm Hoan quay đầu lại, nhìn anh một lời khó nói hết, sau đó chợt bừng tỉnh, “Em thấy Thẩm Ngộ nói đúng, nếu có con thì nên để anh trông nom.”

Lục Nghiêu nắm lấy hai tay cô đút vào túi, hai người đứng đối mặt, nói chuyện thân mật, giọng anh nhẹ nhàng, “Tiền đề là chúng ta phải có con trước, mà tiền đề của việc có con là chúng ta phải ngủ ngon, chăm chỉ ‘làm’ việc.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Khóe miệng Lục Nghiêu cong lên, “Thì ra em thèm muốn thân thể của anh.”

Tay Thẩm Lâm Hoan ở trong túi quần, xuyên qua quần áo nhéo eo anh.

Lục Nghiêu rên một tiếng, “Anh đâu nói không cho, cho dù không cho thì em cứ lấy.”

Cuối cùng kết thúc bằng việc Thẩm Lâm Hoan bịt cái miệng nịnh nọt của anh lại.

Đường đường là tổng giám đốc, đáng tiếc là quá lắm lời.

Thẩm Lâm Hoan tự hỏi liệu có phải khi còn nhỏ anh đã bị nền giáo dục tinh anh làm hỏng đầu, nên bây giờ anh mới trút bầu tâm sự để trả thù hay không.

Thẩm Lâm Hoan đột nhiên nhìn những đứa trẻ thiểu năng bằng ánh mắt quan tâm.



Pháo hoa hoành tráng và lộng lẫy, khi đếm ngược đến năm mới, Lục Nghiêu cúi đầu hôn cô, “Vợ, năm mới vui vẻ.”

“Chúc mừng năm mới.”

Thẩm Lâm Hoan cũng nhận được rất nhiều tiền lì xì, dù đã kết hôn nhưng người lớn vẫn coi cô như trẻ con, cô không chỉ có đồ trang sức mà còn có cả búp bê và đồ chơi. Thập Nhị bí mật nói với cô: “Trước đám cưới của chị, anh Thập Nhất sợ gia đình sẽ đối xử không tốt với chị nên đã nói chuyện rất lâu với bác, thậm chí anh Thập Nhất còn mua quà và hối lộ cho chúng em từng người một, vì vậy chúng em có thể đối xử với chị tốt hơn.”

Chuyện này Thẩm Lâm Hoan không biết, xem ra cô đã hiểu tại sao nhà họ Lục lại đối xử với cô rất tốt ngay từ đầu, ngoại trừ bản thân bọn họ đều là người tốt, có lẽ một phần lớn nguyên nhân đến từ Lục Nghiêu.

Đột nhiên mắt Thẩm Lâm Hoan hơi chua xót, cô còn nhớ đêm tân hôn mình đã buồn như thế nào, thật ra cô đã có kế hoạch cho trường hợp tồi tệ nhất, cô cho rằng anh sẽ hận mình nên xa lánh và đề phòng, khi đó cô không biết anh có cảm giác gì. Chỉ là cảm thấy hai người đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc tốt đẹp.

Cô hiếm khi cảm thấy hối hận, nhưng gần đây cô càng ngày càng khó chịu khi từ chối anh.



Cô cũng đã phát rất nhiều quà. Trẻ con nhà họ Lục rất lễ phép, còn tặng lại quà cho cô, cô bé Hiên Hiên 3 tuổi đã nhét một nắm kẹo quý giá của mình vào túi Thẩm Lâm Hoan, sau đó nén chặt chúng lại, thì thầm dặn dò: “Thím nhỏ, đừng nói với ai nha~”

Sau đó quay đầu thấy Lục Nghiêu sờ lấy viên kẹo trong túi cô, ăn nó trước mặt Hiên Hiên.

Hiên Hiên tức đến phát khóc, kéo ống quần ý bảo anh đừng bắt nạt thím nhỏ.

Lục Nghiêu bóc viên kẹo thứ hai, nhướng mày nhìn cô bé, “Của thím là của chú. Nếu đưa cho thím thì cũng là đưa cho chú.”

Hiên Hiên không hiểu gì, chỉ tức đến mức thở hổn hển. Lục Nghiêu vẫn đang cười cô bé, nói rằng cô bé giống một con ếch nhỏ.

Cuối cùng Hiên Hiên gạt nước mắt, khóc lớn đi mách bà nội.

Thẩm Lâm Hoan: “…” Cô cảm thấy để anh trông cục cưng cũng rất nguy hiểm.



Đây là một năm thoải mái và dễ chịu nhất đối với Thẩm Lâm Hoan, không có hoàn cảnh ngột ngạt, không có căn phòng lạnh như băng và bàn ăn, không có sự châm chọc, không có giương cung bạt kiếm.

Chỉ có tiếng nô đùa của lũ trẻ, tiếng cười nói dỗ dành của những người trẻ cùng thế hệ, những người lớn tuổi lải nhải mắng yêu những đứa trẻ nghịch ngợm.

Trước đây Thẩm Lâm Hoan cho rằng cô thích yên tĩnh, nhưng bây giờ cô phát hiện dù Lục Nghiêu có làm loạn với cô thế nào đi chăng nữa, cô sẽ không khó chịu, cô thấy rất ấm áp trong khung cảnh này.

Thập Nhị cảm thấy buồn chán, liền đưa Thẩm Lâm Hoan vào phòng mình xem ảnh, lén chia sẻ những bức ảnh xấu xí của Thập Nhất với cô.

Thập Nhị mở hết album của mình ra, trong đó có nhiều album đã bám bụi từ lâu, cô ấy một bên xem, một bên nhớ lại. Thẩm Lâm Hoan hơi ghen tị với cô ấy, có rất nhiều điều đẹp đẽ có thể nhớ lại rồi cười vui vẻ, quá khứ của Thẩm Lâm Hoan vô cùng mờ nhạt.

Nhìn nhìn, sau đó một bức ảnh mơ hồ rơi ra khỏi khe hở album.

Góc chụp không tốt lắm, ánh sáng hơi mờ.

Là một phòng học của trường cấp 2, đoán chừng là một ngày nắng gắt, nắng vàng rực rỡ hắt xuống từ kính cửa sổ như trút nước.

Lục Nghiêu không nhìn camera, nghiêng đầu nhìn người bàn bên cạnh, không biết nhìn thấy cái gì, lông mày hơi nhướng lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Bên cạnh anh là Thẩm Lâm Hoan, mặc đồng phục học sinh và buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấy máy ảnh thì hơi hoang mang.

Thập Nhị nhìn thấy liền sững sờ, ngẫm nghĩ lại ngọn nguồn, chợt cười vui vẻ tố cáo: “Anh Thập Nhất của em chán chết đi được. Ảnh này là anh Thẩm Ngộ chụp ngẫu nhiên, lúc rửa ảnh thấy không nét vì góc sáng không tốt, vốn định vứt đi nhưng anh Thập Nhất lấy luôn, còn sợ mất nên rửa hẳn hai tấm, em cuỗm một tấm.” Lúc đó Thập Nhị nghĩ, chờ lúc nào Thập Nhất cưới vợ sẽ dùng điều này để đe dọa anh Thập Nhất, hoặc kể cho chị dâu nghe về lịch sử yêu thầm thời học sinh ngây thơ của anh.

Khi đó Thập Nhị hoàn toàn không tin anh Thập Nhất có thể ở bên Thẩm Lâm Hoan.

Hai người họ dường như không hợp nhau về mọi mặt.

Nhưng cô không ngờ tình yêu thầm kín của anh Thập Nhất lại tu thành chính quả.

Thẩm Lâm Hoan cầm lấy bức ảnh, nhìn kĩ một hồi.

Thẩm Lâm Hoan hơn 10 tuổi, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng và xa lánh, hận mình quá nhỏ, hận mình không thể lập tức lớn lên, ngưỡng mộ năng lực cực hạn, hi vọng mình trở thành người lớn để có thể ở một mình càng sớm càng tốt, hi vọng có thể thoát khỏi tình trạng ngột ngạt.

Vì vậy, cô không quan tâm nhiều đến những người và những thứ xung quanh.

Lục Nghiêu đang làm gì vào lúc đó? Cô không nhớ nổi, nhưng cô thấy cảnh này hơi quen quen.

Thập Nhị đưa bức ảnh cho Thẩm Lâm Hoan.

Thẩm Lâm Hoan trịnh trọng cất vào túi.

Như thể cả tuổi thanh xuân mà mình bỏ bê đã được thu lại vào kí ức.

Cũng không phải là hoàn toàn mờ nhạt.



Năm mới thật náo nhiệt và viên mãn, Thẩm Lâm Hoan lại quên mất tấm ảnh.

Sau đó người giúp việc đem áo khoác đi giặt thì thấy tấm ảnh, đúng lúc Lục Nghiêu ở trong phòng khách, liền đưa cho Lục Nghiêu, “Tiên sinh, hình như là đồ của phu nhân.”

Lục Nghiêu ngạc nhiên một lát khi nhìn thấy bức ảnh, trong lòng cũng hoảng hốt, nhưng trí nhớ vẫn còn rõ ràng.

Thẩm Lâm Hoan từ ban công trở lại, nhìn thấy tấm ảnh trong tay Lục Nghiêu, nhớ lại rồi cúi người hỏi anh: “Lúc ấy anh nhìn gì thế?”

Lục Nghiêu ôm Thẩm Lâm Hoan vào lòng, cẩn thận nhìn cô một lúc, thì thầm gì đó bên tai cô.

Tai Thẩm Lâm Hoan từ từ đỏ lên, “Anh thật không biết xấu hổ.”

“Cái này là không biết xấu hổ?” Lục Nghiêu bĩu môi, “Cái kia càng không biết xấu hổ hơn, anh nói ra cũng xấu hổ.”

Thẩm Lâm Hoan không muốn nghe liền bịt miệng Lục Nghiêu, anh bật cười, ánh mắt nhìn cô chan chứa ý cười.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy lúc đó mình rất trong sáng, cũng chậm hiểu đối với chuyện nam nữ, cô rất thích Lục Nghiêu, đặt tận đáy lòng, càng ngày càng lên men, cuối cùng trở thành một loại chấp niệm, không thể giải thích được nhưng lại khắc sâu.

Khi đó Thẩm Lâm Hoan chưa từng có ý nghĩ không an phận, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại dáng vẻ của anh, cảm thấy anh như một tia sáng, tốt đẹp nhưng hơi hư ảo.

Nhưng lúc đó Lục Nghiêu…

Lục Nghiêu đã sớm mở mang đầu óc.

Trong ảnh, Lục Nghiêu nhìn xuống bàn Thẩm Lâm Hoan, trên bàn có mấy tấm ảnh, Chu Phù kéo cô vào rừng chụp ảnh nghệ thuật. Đưa ảnh cho Thẩm Lâm Hoan chọn để làm album bạn thân.

Trong tấm ảnh ấy, Thẩm Lâm Hoan mặc một chiếc váy trắng ôm một con ngựa trắng cao lớn, váy của cô được làm bằng vải mỏng, có hai phần cao thấp, lộ ra vòng eo thon thả, khi đó dáng người cô đã cao, so với bạn cùng lứa cũng được coi như phát triển sớm, ngày thường mặc đồng phục học sinh trông xinh xắn, thỉnh thoảng cùng cha mẹ đi dự tiệc và các hoạt động khác đều mặc lễ phục đúng mực, không lộ da, vì thế tấm ảnh này có chút hoang dã, sau khi chỉnh sửa kích thích thị giác cực mạnh.

Lục Nghiêu nhớ phản ứng đầu tiên của mình là eo cô quá nhỏ, chỉ cần một tay có thể ôm trọn.

Sau đó nghĩ rằng chân cô quá dài.

Cuối cùng dừng ở xương quai xanh tinh xảo, cảm giác như thể có thể chứa nước trong đó.

Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn một chút.

Lục Nghiêu bối rối nâng mắt, Thẩm Lâm Hoan lẳng lặng che bức ảnh, có vẻ hơi ngại, “Đã chỉnh sửa rồi.”

Quần áo Chu Phù chọn cho cô khi chụp không thoải mái lắm, cô hiếm khi mặc những bộ quần áo như vậy, cô không có nhiều khái niệm về vóc dáng, cũng không có sức để nghiên cứu điều này, nhưng Chu Phù luôn khuyến khích cô thể hiện, nếu không cô ấy sẽ giậm chân tức giận.

Bởi vì che lại, Lục Nghiêu vô thức liếc nhìn cô, đồng phục học sinh kín đáo, nhưng anh dường như có thể xuyên qua quần áo nhìn thấy xương quai xanh của cô, cùng với vòng eo chỉ cần một tay ôm trọn. Tuy cô nói đã chỉnh sửa, nhưng thật ra không chênh lệch quá lớn với người thật, nên cũng không vỡ mộng, chỉ có tưởng tượng xa xôi thôi.

Lục Nghiêu tỏ vẻ phi lễ chớ nhìn, thu hồi ánh mắt, im lặng hạ mắt, không dám nhìn thêm nữa.



Thẩm Lâm Hoan vừa hỏi lúc đó anh nhìn gì.

Anh ghé vào tai cô nói: “Anh nhìn ảnh em chụp cùng một con ngựa ở trong rừng, rất muốn vòng tay qua eo em, anh cảm thấy suy nghĩ của mình thật nguy hiểm, sau đó không dám nhìn nữa.”

Sự giáo dục từ nhỏ khiến anh trở nên bảo thủ trong quan điểm tình cảm, nhưng khi ấy còn nhỏ, anh không hiểu ý nghĩa của tình dục, anh chỉ cảm thấy xấu xa và vô lễ, vì vậy anh cả ngày không dám nói chuyện với cô.

Nhưng dù có thầm trách mình thì mấy ngày sau, anh vẫn mơ thấy cô trong giấc mộng.

Trong giấc mơ, anh ôm eo cô như mong muốn, còn hôn cô nữa.

Anh vẫn còn nhớ giấc mơ đó cho đến tận ngày nay, đầu Thẩm Lâm Hoan bị ép về phía sau, cằm căng thẳng, miệng khẽ mở, Lục Nghiêu lưu luyến hôn cô…

Khi tỉnh dậy, anh thầm chửi mình thật xấu xa.

Có lẽ Thẩm Lâm Hoan không nhớ, vào đêm tân hôn, cả hai đều không có kinh nghiệm, Lục Nghiêu đột nhiên ôm eo cô.

Giải quyết hoang mang bao nhiêu năm qua.

Quả thực… rất nhỏ.