Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 152-1: Người bị hại vô tội




Editor: Mèo ™

Diệp Dịch Lỗi khó mà bình tĩnh lại được, lúc nhìn thấy người đàn ông kia trong khách sạn đã khơi lên cảm giác lo lắng trong anh. Người đàn ông đó là ai, bây giờ anh vẫn chưa điều tra ra được, nhưng đã có thể xác định đó chính là người đã ở bên cạnh Băng Ngưng trong suốt bốn năm, mà bốn năm trước, cũng chính người đó mang Băng Ngưng đi mất. Năm đó Băng Ngưng vừa phẫu thuật xong, cơ thể vẫn còn yếu, trong một khoảng thời gian ngắn vốn không thể nào tự mình rời khỏi thành phố C được, sau đó bọn anh còn cử rất nhiều người tìm kiếm, nhưng cũng không sao tìm ra được bọn họ. Có thể lẳng lặng bí mật mang người rời đi, không thể không nói người này rất có bản lĩnh.

Công ty nhà họ Diệp

Văn Tuấn thấp thỏm bước vào phòng Tổng giám đốc. Sáng sớm nay, anh được bảo vệ trực nhật báo cáo lại là Tổng giám đốc đã đến công ty từ rất sớm, hơn nữa sắc mặt cực kì khó coi, nghe đến đó tim của anh ta như bị treo lên cành cây. Đoán chừng là chuyện có liên quan đến tiểu thư Băng Ngưng, thật ra thì... Cũng khó trách sắc mặt của anh không được tốt. Băng Ngưng vừa trở về mới có mấy ngày, mà làng giải trí của thành phố C đã liên tục đưa tin về cô. Sáng sớm hôm nay lại đăng tiếp những tin tức của Andy. Đêm qua Andy đã đến buổi dạ tiệc ở khách sạn với một người đàn ông ‘thần bí’, nói là thần bí nhưng thật ra người này không phải xa lạ gì. Thời báo Toronto từng có một khoảng thời gian tốn biết bao giấy mực về đề tài này, trên báo viết rằng Andy đã mang thai con của một người đàn ông, mà người đàn ông này cũng coi như là một nhân vật có thế lực trong giới kinh doanh ở Toronto.

“Tổng giám đốc!” Văn Tuấn gõ cửa.

“Vào đi!” Diệp Dịch Lỗi mệt mỏi đáp lời.

Lúc Văn Tuấn đẩy cửa đi vào còn tưởng là mình đi nhằm vào hiện trường một vụ hoả hoạn nào đó. Trong phòng không mở điều hoà lẫn quạt thông gió, khói thuốc lượn lờ mù mịt xung quanh, anh ta tiện tay bật quạt thông gió lên.

“Tổng giám đốc.” Anh ta thử gọi một tiếng, Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì không?” Anh uể oải hỏi.

“...” Văn Tuấn sờ sờ chóp mũi, bây giờ mình quay ra còn kịp không? Là Tổng giám đốc gọi anh ta vào mà! “Anh sao vậy?”

“Chuyện mà tôi nhờ cậu điều tra, sao rồi?” Anh rất nóng lòng muốn biết người kia là ai.

“Lăng Vĩ Luân?” Văn Tuấn thở dài. “Việc này có chút khó khăn, trước đây anh ta luôn ở Pháp, sau đó mới đến Toronto phát triển việc làm ăn của mình, dù vẫn chưa điều tra được gì, nhưng mà... Có tin đồn trước đây anh ta ở trong giới hắc đạo. Sau đó vì vợ mang thai, nên anh ta mới cho giải tán tổ chức, đưa vợ đến Toronto sinh sống.”

Bộpp—! Đồ gạt tàn trên bàn rơi xuống đất để lại một lõm nông dưới mặt sàn bằng gỗ. “Vợ?” Anh thẫn thờ.

“Thân phận của vợ của anh ta vẫn luôn là bí mật.” Biết anh có thể bị hiểu lầm, cho nên Văn Tuấn vội vàng giải thích.

Sẽ không đâu. ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn “ Diệp Dịch Lỗi lắc đầu, Băng Ngưng sao có thể là vợ của anh ta được chứ. Không! Tuyệt đối không thể nào...

“Việc đó... Tôi nghe nói, Lăng Vĩ Luân đã giải tán tổ chức từ lâu, trước cả khi quyết định kết hôn. Cho nên... Tôi cho rằng, không phải là tiểu thư Băng Ngưng đâu.”

Diệp Dịch Lỗi gật gật đầu, dường như đã nhẹ nhõm rất nhiều sau khi nghe thấy câu này. “Được rồi, cậu đi làm việc đi! Vẫn luôn làm phiền cậu vì chuyện riêng của tôi, thật có lỗi...”

“Anh đừng nói vậy.” Văn Tuấn lắc đầu, mặc dù quan hệ của hai người họ là cấp trên cấp dưới, nhưng trong lòng anh ta vẫn xem Diệp Dịch Lỗi là bạn bè, đương nhiên cũng hy vọng anh được vui vẻ. “Tổng giám đốc, tất cả rồi sẽ ổn thôi!”

“Ổn? Chỉ mong được vậy...”

——— —————

Cả đêm Băng Ngưng không ngủ, trong đầu chỉ là một mảnh trống không. Nhóc con bên cạnh sau một lúc quậy phá đã ngủ say sưa, cậu nhóc nằm trên bụng của Băng Ngưng, nước miếng chảy ra ướt một mảng áo của cô. Băng Ngưng không nỡ đánh thức cậu nhóc dậy, khẽ vuốt ve cái đầu nho nhỏ cho nhóc con có thể ngủ ngoan hơn.

Lúc Dương Tư Thần đến, Băng Ngưng vẫn còn đang ngẩn người, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Lại ngủ không được àh?” Anh hỏi theo thói quen, cô cũng gật đầu theo thói quen. “Chuyện của chị, là chuyện gì vậy?”

“Là chị của em.” Băng Ngưng đính chính lại.

“Được được được!” Dương Tư Thần phụ hoạ theo. “Ngưng nhi... Em vẫn chưa chấp nhận anh!” Lại nói tới vấn đề này, hai người họ nói cứ như đang chuyện trò bình thường. “Lúc trước em nói hân phận anh rể em có chút đặc biệt. Không muốn liên luỵ đến anh, vậy bây giờ thì sao?”

“Không phải đã nói là sẽ không nhắc lại chuyện này nữa àh!” Băng Ngưng mệt mỏi, không có chút tinh thần nào. “Tư Thần, em nói em muốn chúng ta chỉ làm bạn thân thôi, có phải rất ích kỷ không?”

Dương Tư Thần không trả lời, đúng là rất ích kỷ! Nhưng... Anh không muốn bản thân anh phải... Bi luỵ van xin tình cảm của cô. Anh cho rằng làm bạn thân vẫn còn tốt hơn là người xa lạ. Anh không muốn sau này ngay cả cơ hội được nhìn thấy cô cũng không có.

“Cô bé ngốc, có phải em cho rằng anh không dám bỏ rơi em có đúng không?”

“Là em không xứng.” Băng Ngưng cười nhạt. “Thật ra có lúc em cũng tự cảm thấy rất ghét thế giới showbiz đầy cạm bẫy ăn thịt người này.”

“Ngốc! Em để tâm đến lời nói của người khác làm gì?” Dương Tư Thần ngồi xuống bên cạnh cô. “Chỉ cần tự bản thân em biết mình không phải loại người đó thì được rồi. Coi như em không để ý, anh cũng không thèm quan tâm, vậy là xong.”

“Trái tim em bây giờ đã không thể yêu thêm một ai khác nữa rồi, Tư Thần! Anh hiểu ý em chứ?” Băng Ngưng mệt mỏi ngẩng đầu.

Là không thể yêu thêm một ai khác, hay là... Ngoài Diệp Dịch Lỗi ra, không thể yêu một ai khác? Ngưng nhi, anh ta đã tổn thương em sâu đậm như vậy, rốt cuộc phải như thế nào em mới chịu quên anh ta, phải làm sao thì em mới chịu quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu đây...

Có lẽ, anh nên giúp cô. Anh không muốn nhìn thấy Băng Ngưng khổ sở như vậy.

Diệp Dịch Lỗi không ngờ sẽ nhận được điện thoại của Dương Tư Thần. Anh còn chưa đi tìm cậu ta, ngược lại cậu ta đã tự tìm đến cửa. Đúng lúc anh cũng đang có chuyện muốn hỏi, thế thì... Tận dụng cơ hội này vậy!

Đã đợi ở chỗ hẹn hơn ba mươi phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng Dương Tư Thần đâu. Cậu ta cố ý! Diệp Dịch Lỗi khẳng định.

Sau một tiếng đồng hồ, Dương Tư Thần mới xuất hiện, nhìn Diệp Dịch Lỗi bình tĩnh ngồi đó, thật là ngoài dự liệu của anh ta.

“Dương thiếu gia, thật phách lối nhỉ!” Diệp Dịch Lỗi châm chọc.

“Dầu gì tôi cũng là người của công chúng, ra ngoài rất phiền phức.” Anh ta tháo mắt kính, ngồi xuống. So với bốn năm trước, anh ta đã chín chắn không ít, như thế lại càng làm cho người ta chán ghét.

“Thật sao?” Diệp Dịch Lỗi cười nhạt. “Mỗi lần cậu tìm tôi, thật là có chút băn khoăn.”

“Nghe giọng điệu của Diệp thiếu gia, hẵn là cũng có việc muốn tìm tôi rồi!” Dương Tư Thần cười.

“Ừm!” Diệp Dịch Lỗi cũng không phủ nhận. “Chỉ là... Bây giờ ngược lại tôi cũng muốn hỏi, lần này Dương thiếu gia tìm tôi có việc gì?”

“Anh cho rằng tôi tìm anh có thể là vì chuyện gì?” Dương Tư Thần dựa vào thành ghế. “Tôi nhớ tôi đã từng nói, chủ đề chung giữa hai chúng ta chỉ có Băng Ngưng mà thôi.”

Diệp Dịch Lỗi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Hôm nay tôi hẹn anh đến đây chính là muốn nghe một chút suy nghĩ của anh.” Dương Tư Thần nhấp một ngụm trà. “Đối với Băng Ngưng, anh định thế nào?”

“Cậu có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Hôm nay Dương thiếu gia tìm tôi cũng lại muốn tôi buông tha cho Băng Ngưng sao!”

Ha ha... Dương Tư Thần cười nhẹ. “Tôi muốn anh buông tay, thì anh sẽ buông tay àh?”

“Chúng ta đã từng nói đề tài này từ mấy năm trước rồi!” Anh cười, đương nhiên là không có ý định trả lời.

“Mấy năm trước...” Dương Tư Thần nhíu mày. “Àh... Năm đó anh nói cho dù anh không cần thì cũng không đến lượt tôi.” Anh ta gật gật đầu nhớ lại.

Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi cứng đờ, anh đã từng nói như vậy sao? “Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ không cần cô ấy, vĩnh viễn không.”

“Vậy thì sao lúc trước Diệp thiếu gia lại làm ra những chuyện kia, hả?” Dương Tư Thần ngẩng đầu hỏi. “Năm đó nếu như anh chọn Đinh An Nhiên thì tại sao lại không ở bên cô ta? Nếu không cần Ngưng nhi, thì tại sao lại nắm chặt không buông, khiến Ngưng nhi phải đau khổ như vậy?”

“Tôi nói, cho đến bây giờ cũng chưa hề không cần Ngưng nhi.” Diệp Dịch Lỗi nghiêm túc nói. “Chuyện năm đó các người không phải người trong cuộc thì đừng vội kết luận. Bên trong vẫn còn những hiểu lầm khuất tất.”

“Vậy anh thử nói những hiểu lầm khuất tất đó ra xem.”

“Nhưng... Tại sao tôi phải nói với anh.” Diệp Dịch Lỗi không hiểu. “Dương Tư Thần, cho đến giờ tôi vẫn không công nhận quan hệ giữa cậu và Ngưng nhi, cũng tự cảm thấy cậu không có tư cách gi để chất vấn chuyện giữa hai chúng tôi.”

“Tôi không quan tâm anh có nói hay không.” Dương Tư Thần thờ ơ. “Nhưng những chuyện liên quan đến Ngưng nhi, anh nên giải thích cho rõ ràng.”

“Cái gì?”

“Anh có biết chuyện đó đã đả kích cô ấy như thế nào không?” Dương Tư Thần hỏi. “Cô ấy biết việc nhà họ Diệp nhận nuôi cô ấy chỉ là một cái bẫy, biết người mẹ mà mình yêu thương kính trọng nhất là hung thủ hại chết cả nhà cô ấy, mà anh lại là người biết tất cả mọi chuyện còn giúp mẹ mình che giấu tất cả...”

“Nếu không như thế, tôi có thể làm gì khác sao?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. Chẳng lẽ anh không tức giận ưh? Anh không oán hận ưh? Anh cũng hận mẹ mình đến chết, lừa dối Băng Ngưng anh cũng rất khổ sở, nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác, một là mẹ mình, một là người con gái mà mình yêu thương nhất, anh không muốn tổn thương bất cứ ai.

“Thật hay cho câu ‘không có sự lựa chọn nào khác’!” Dương Tư Thần châm biếm. “Cho nên anh lựa chọn cách lừa dối Băng Ngưng, vì anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ không dám bỏ anh mà đi.”

“Nếu là cậu... Cậu sẽ chọn cách không lừa dối cô ấy sao?”

“Sẽ không!” Dương Tư Thần nói. “Nhưng tôi sẽ giữ bí mật này đến cùng, vĩnh viễn cũng không để cho cô ấy biết, càng sẽ không đặt cô ấy vào sự lựa chọn mà buông tay cô ấy.”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn buông tay Ngưng nhi.”

“Quan trọng là kết quả đã chứng tỏ sự lựa chọn của anh, mà Ngưng nhi cũng cho rằng như thế.” Một câu nói của Dương Tư Thần nói đúng trọng tâm vấn đề. Diệp Dịch Lỗi bị chặn họng, không còn gì để phản biện. Đúng vậy! Trong lòng Ngưng nhi cho rằng anh bỏ rơi cô mà chọn đứng về phía mẹ anh. Diệp Dịch Lỗi thở dài. Nếu không phải như thế, thì sao anh lại lâm vào tình cảnh ngày hôm nay chứ.

“Sở dĩ Ngưng nhi trở nên sa ngã như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy đó là do anh ban cho sao?” Dương Tư Thần hỏi. “Sau khi cô ấy biết tất cả mọi âm mưu của mẹ anh, anh lại tặng thêm cho cô ấy một đả kích lớn hơn nữa. Thật vất vả để thoát khỏi nguy hiểm, bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, tai của cô ấy lại không nge được, một mình cô ấy phải đối mặt với mọi khó khăn gian khổ. Trải qua ba cuộc phẫu thuật lớn để chữa trị phục hồi thính giác. Chỉ là một vết sẹo phẫu thuật nhỏ trên cánh tay thôi, một người bình thường đã cảm thấy khó mà chịu đựng được, huống hồ là Ngưng nhi yếu ớt nhường này, anh cho rằng thính giác của Ngưng nhi chỉ phẫu thuật một lần là khỏi ngay sao? Sau một lần, hai lần phẫu thuật thất bại, cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí đã định cam chịu số phận, sống một cuộc sống của người khiếm thính cả đời. Sau khi phẫu thuật còn phải tiếp nhận vô số quá trình trị liệu phục hồi, khoảng thời gian đó cô ấy sống mà như chết, tôi đã chứng kiến tất cả. Cho nên bây giờ nếu Ngưng nhi muốn giết chết anh thì tôi cũng không cảm thấy quá đáng, nói không chừng còn đào mộ chôn anh giúp cô ấy nữa.”

Tim Diệp Dịch Lỗi nhói đau từng cơn, thật ra dù Dương Tư Thần không nói thì anh cũng có thể tưởng tượng được, đau đớn và dằn vặt cùng nhau trào dâng trong lòng, đày doạ hành hạ anh. Ngưng nhi của anh vẫn luôn là người hứng chịu tất cả.

“Ròng rã suốt hai năm trời Băng Ngưng mới có thể khoẻ mạnh trở lại, nhưng cô ấy đã khác xưa, không còn là Băng Ngưng của trước đây nữa, cô ấy không còn tin vào tình yêu, nói cô ấy đùa bỡn với tình cảm có thể hơi quá đáng, nhưng qua những tin tức trên báo chí thì anh có thể biết được ít nhiều rồi đó. Cô ấy không từ chối bất cứ ai có ý với mình. Cánh truyền thông muốn vặn vẹo bóp méo sự thật, cô ấy cũng không thèm để tâm đến, mà tất cả những điều đó là nhờ những tổn thương do anh ban cho.”

“Chuyện năm đó vốn đã được tính toán quá hoàn hảo, không một kẻ hỡ nào.” Diệp Dịch Lỗi ảo não đau lòng. “Hứa Kiệt có thù oán với tôi, lại có mối quan hệ nhập nhằng với Đường Sâm, khi đó tôi không kịp nghe gã ta phân bua gì đã nổ súng hạ gã rồi!” Diệp Dịch Lỗi bi thương nói. “Năm đó... Cũng không cần biết tôi nói gì làm gì, bọn họ cũng sẽ nhắm vào Ngưng nhi.”

“Cho nên, không phải anh bỏ rơi Ngưng nhi.”