Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 112




Băng Ngưng ngất xỉu trên đường, được một chiếc xe đen đi ngang qua mang đi.

“Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ ạ?” Lái xe hỏi.

“Đương nhiên đến bệnh viện.” Người nọ tháo kính xuống. “Thế lực của chúng ta còn yếu, không thẻ giấu tung tích của một người.” Người này không ai khác chính là Đường Sâm.

Lão cởi áo khoác, choàng lên người cô gái đáng thương, rồi lấy khăn tay lau nước mắt cùng những vết bẩn trên mặt cô. Lão nhìn chằm chằm cô gái đang mê man, sau đó kéo vào lòng ôm. Không hiểu nổi. Cả hai mẹ con đều vì những tên đàn ông bạc tình mà thương tổn đến mức thế này, có đáng không.

Lái xe qua gương xe nhìn Đường Sâm, vị chủ tịch luôn lạnh lùng tàn nhẫn. Không thể tưởng tượng được, trong mắt người này có đau thương.

Băng Ngưng được đưa đến bệnh viện gần đấy, Đường Sâm vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của cô. Cô bị thương rất nặng. Tay, chân, đầu gối trầy xước chằng chịt, nghiêm trọng nhất là chấn thương ở đầu và tai phải không nghe được. Chỉ là một cô gái nhỏ vậy mà gánh chịu từng ấy đau đớn.

“Vì sao? Cô cùng mẹ cô lại giống nhau như vậy?” Đường Sâm nhíu mày, rốt cuộc phải tổn thương đến mức độ nào nữa mới chết tâm. "Cô có biết Diệp Gia hại mẹ cô thê thảm đến thế nào không? Thật ngu ngốc hết cách cứu chữa". Trong lòng không ngừng thầm mắng, nhưng nhìn cô gái trước mặt, Đường Sâm không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cô.

“Đường Tổng” Tay lão còn chưa kịp chạm tới Băng Ngưng đã bị giữ lại.

“Duệ Hàng!” Sự xuất hiện đột ngột của Lưu Duệ Hàng khiến lão giật mình. “Vì sao cháu lại ở đây?”

“Tình cờ.” Hắn phun ra hai chữ. “Tôi có thể hỏi vì sao ngài ở cùng Băng Ngưng được không?” Hắn nhìn Băng Ngưng hỏi.

“Cô bé bị ngất ở ven đường, nên tôi...” Đường Sâm có cảm giác như đang bị bắt quả tang. “Cô bé sao lại thê thảm thế này?”

“Tôi đại diện cho Diệp Gia cảm tạ ngài cứu giúp.” Lưu Duệ Hàng đi đến bên giường, thật ra hắn đã đứng ở cửa quan sát được một lúc. Có vẻ như Đường Sâm có liên hệ gì đó với Lạc Gia. Lúc nãy, ánh mắt của lão nhìn Băng Ngưng rõ ràng có đau lòng cùng không cam tâm.

"Tiểu Ngưng Nhi! Rốt cuộc em còn có bí mật gì nữa." Dính dáng đến Đường Sâm cũng không phải là việc tốt.

Băng Ngưng chạy khỏi bệnh viện sau đó không thấy trở về khiến dì Lưu vô cùng hoảng sợ. Bà vội vã gọi điện cho Diệp Dịch Lỗi hỏi tung tích của cô. Đúng lúc này, hắn cũng đang rong ruổi trên đường không ngừng tìm kiếm. Băng Ngưng đang bị thương nặng, nhỡ xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì thật không dám tưởng tượng hậu quả. Cô không mang theo di động, trên người lại không có tiền... Tìm kiếm vô vọng, trước giờ hắn chưa từng cảm thấy thành phố này rộng lớn như vậy.

Diệp Dịch Lỗi xiết chặt tay lái, ánh mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn về phía trước. Rõ ràng đã quyết tâm không để ý tới chuyện của cô nữa, vì sao còn lo lắng như vậy, còn chạy như điên tìm kiếm khắp nơi. Xoa xoa cái trán, hắn đem xe dừng lại bên lề đường. Đã nói sẽ không đau lòng vì cô nữa, nhưng hiện tại lại khổ sở đau đớn đến không chịu nổi. Những lời kia...không biết cô có nghe thấy không. Nếu cô không yêu hắn không thể trả thù thành công...thật ra là nửa thật nửa giả. Lúc này, hắn thực sự hy vọng cô không nghe thấy những lời này.

Băng Ngưng, em chạy đi đâu? Hắn thật sự không biết phải làm sao. Cảm giác bất lực bủa vây xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Hắn có dự cảm không lành, tựa như cái đêm kia, Băng Ngưng cũng chạy ra khỏi căn hộ, rồi nhảy xuống sông...bây giờ... Không! Sẽ không như vậy đâu. Lại khởi động xe, nhưng vì tinh thần hoang mang lo sợ nên điều khiển xe không chuẩn, đâm vỡ dải phân cách. Cũng may hắn phản ứng nhanh, nên không có hậu quả gì nghiêm trọng.

Đúng lúc này di động đổ chuông. Hắn không kịp nhìn số điện thoại liền ấn nút nghe. “Alo!”

“Nghe giọng nói hoảng hốt của cậu hẳn là không thấy Ngưng Nhi rồi.”

Nghe tiếng Lưu Duệ Hàng, hắn sợ run một chút, không hiểu vì sao anh ta biết.

“Tôi chỉ tốt bụng mà trân trọng báo cho cậu, tôi tình cờ gặp cô bé trên đường. Bây giờ đã đưa trở lại bệnh viện. Nếu cậu lo lắng thì tạt qua xem một chút.” Nói xong ngắt luôn điện thoại.

Tuy hơi hoảng sợ nhưng lúc này hắn có thể thả lỏng một chút, tìm được là tốt rồi. Hắn khởi động xe, nhưng đi về hướng ngược lại. Nếu đã tìm thấy cô, hắn không cần xuất hiện nữa.

Trước cửa bệnh viện, Đường Sâm nhìn Lưu Duệ Hàng ôm Băng Ngưng vào bên trong. Hai tay lão nắm chặt lại, trong ngực dội lên cảm giác khó chịu tựa như bị cướp mất thứ gì đó. Lúc này, một chiếc xe dừng lại trên người lão, một giọng nam giới vang lên.

“Ngài tìm tôi...”

Chát! Còn chưa nói hết câu, người kia đã ăn cái tát như trời giáng của Đường Sâm. “Ông cũng to gan lớn mật. Ai cho động vào cô bé đó.” Đường Sâm vừa mắng vừa đạp một cái. Người đàn ông đau dúm lại, một lúc sau mới khó khăn đứng dậy.

“Chủ tịch!” Người đó ngẩng đầu lên, chính là Điền Quân.

“Hôm nay, tôi chỉ nhắc nhở ông qua loa vậy thôi. Tôi mẹ nó đếch quan tâm ông cùng Điền Gia hay Diệp Gia có ân oán thế nào, ông muốn trả thù ra sao tôi không quản nhưng nếu còn dám động đến Lạc Băng Ngưng, tôi khiến ông không còn chỗ chôn thây. Biết chưa!”

“Dạ, chủ tịch, tôi biết sai rồi ạ.” Điền Quân khúm núm nói. "Lạc Băng Ngưng? Chẳng lẽ là chuyện chụp ảnh sao? Lão Đường Sâm này làm sao biết được." Ông tưởng Diệp Dịch Lỗi sẽ đến hỏi tội mình, cũng sẽ trừng trị Điền Mộng Phỉ và Điền Tuấn Nam nhưng qua nhiều ngày như vậy cũng chẳng thấy động tĩnh gì.

Đường Sâm hừ lạnh một tiếng rồi ngồi vào trong xe. Điền Quân quệt vết máu nơi khóe miệng, không sao cả. Chỉ cần có thể đạp đổ Điền Gia là được rồi. Điền Tuấn Nam, mày nhàn nhã sung sướng bấy lâu nay đủ rồi. Chính con gái ruột của mình mà mày cũng bỏ mặc thì chẳng có gì đáng thương tiếc hết. Nếu mày đã không quan tâm,vậy thì hủy luôn đi. Con gái của mày, cả hai đứa, tao sẽ hủy hoại hết.

************************

Băng Ngưng tỉnh lại sau cơn mê man dài vì cơn đau đầu nhức nhối ập đến. Cô ôm chặt lấy đầu, vô tình chạm vào chỗ băng bó vết thương ở gáy khiến đau đớn gấp bội. Cả người đổ mồ hôi vì đau.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi!” Dì Lưu nắm tay cô, đôi mắt vì khóc mà đỏ lên. “Cô chạy ra ngoài một mình, đêm hôm như thế, thật sự rất nguy hiểm. Cũng may có thiếu gia Duệ Hàng, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Được rồi! Dì Lưu, Băng Ngưng đã tỉnh, bà cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Bà thức trông nom đã nguyên một ngày một đêm, thân thể không chịu nổi đâu.”

Băng Ngưng không nghe thấy họ nói, bất giác sờ lên tai, không thấy máy trợ thính.

“Anh đưa em về bệnh viện?” Băng Ngưng nghi ngờ hỏi lại.

“Xem ra em hơi thất vọng khi người tìm thấy em là anh.” Lưu Duệ Hàng ngồi xuống. “Tối hôm qua, anh đã điện thoại báo cho Diệp Dịch Lỗi biết. Cậu ta chắc sẽ đến đây ngay thôi.”

Tối hôm qua? Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng nhẹ mỉm cười. “Anh họ đang nhắc khéo cho em anh Dịch Lỗi chưa hề và cũng sẽ không đến đây.” Băng Ngưng nói thẳng ngoài dự kiến của hắn. “Em biết anh ấy sẽ không đến, anh không cần phải nhắc nhở em.”

“Em đang bị bệnh, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, để ý chăm sóc nghĩ ngơi phục hồi sức khỏe. Tiểu Ngưng Nhi, lần sau, em còn không biết cân nhắc, một mình chạy ra ngoài giữa đêm như thế, có thể không gặp may như lần này nữa đâu.”

Băng Ngưng không nói gì, chỉ gật đầu, rồi nghiêng người qua một bên. Thì ra đến nước này rồi, cô vẫn hão huyền bản thân, vẫn cho rằng hắn sẽ đi tìm mình. "Lạc Băng Ngưng, tỉnh lại đi. Đây là kết cục thảm bại cho mơ tưởng của mày. Đến lúc tỉnh mộng rồi." Chỉ có điều, thật sự không tưởng tưởng nổi hắn lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để đánh tỉnh cô.

Trong thời gian cô nằm viện, Diệp Dịch Lỗi thật sự không hể xuất hiện. Hiện tại, Băng Ngưng cảm thấy mình cùng Diệp Gia không còn liên hệ gì cả cũng như quan hệ giữa cô và Diệp Dịch Lỗi chưa bao giờ tồn tại. Vết thương trên người lành khá nhanh nhưng... vết thương trong lòng thì không hề khép lại.

“Bác sĩ, vì sao tôi luôn thấy đau đầu?”

“Cô không có người nhà sao?” Bác sĩ nhìn Băng Ngưng, ở bệnh viện lâu như vậy mà rất ít người đến thăm. Hầu hết mọi việc đều do một người giúp việc làm, mà người này trình độ văn hóa không cao nên ngoại trừ những mặt ăn ở thiết yếu thì những vấn đề khác không thể trợ giúp.

“Không sao đâu ạ! Bác sĩ nói đi.” Băng Ngưng nắm chặt hai tay. Sự việc đã đến nước này rồi, hẳn sẽ không thể tệ hơn được nữa.

“Cơn đau đầu của cô nguyên nhân do tai phải gây ra. Hơn nữa thính lực mặc dù chưa hoàn toàn mất nhưng vẫn trong đà giảm xuống, cứ như vậy sẽ ngày càng xấu đi, không có khả năng khôi phục.”

“Sao ạ?”

“Ý của tôi là, duy trì phương pháp trị liệu như hiện tại không mang lại kết quả. Tôi đề nghị cô xem xét tiến hành phẫu thuật mới có cơ hội phục hồi thính lực.”

“Có cơ hội?” Băng Ngưng hỏi. “ý của bác sĩ là cho dù phẫu thuật cũng không nắm chắc thành công, có đúng không?”

“Đúng như vậy...” Bác sĩ gật đầu.

“Vậy...chi phí phẫu thuật thì sao ạ?”

“Chi phí cho phẫu thuật khoảng hơn mười hai vạn.”

Nhiều như vậy sao! “Cảm ơn bác sĩ, tôi rõ rồi.” Cô gật đầu.

“Tôi sẽ kê đơn cho cô thuốc giảm đau, nếu đau quá thì dùng. Tuy nhiên, tôi khuyến cáo không nên dùng loại này thường xuyên dễ thành ỷ lại vào thuốc.”

“Tôi biết rồi ạ! Cảm ơn bác sĩ.” Băng Ngưng nhìn chỗ thuốc trong tay cười, điếc cũng không hẳn à không tốt. Thế giới yên tĩnh, không tiếng động, không còn lời ngon tiếng ngọt cũng không còn nói dối hay tàn nhẫn, tốt lắm... Gỡ máy trợ thính xuống. Tựa theo vách tường chầm chậm đi về phòng bệnh. Thì ra đây là số mệnh của cô, không có tệ nhất chỉ có càng ngày càng tệ hơn, dường như không có điểm kết thúc...

**************

Quán Bar đông đúc nhốn nháo, tiếng nhạc chát chúa. Đám bạn tụ tập, Diệp Dịch Lỗi ngồi yên lặng uống rượu liên tục. Đinh An Nhu dính sát lấy Diệp Dịch Lỗi, tình tứ tựa vai quàng tay nhưng mắt vẫn không rời Hạ Vân Tường. Nhưng từ đầu đến cuối Vân Tường đều chả buồn để ý, thật sự coi như không khí. Hai người thân mật không kích thích mảy may đến Hạ Vân Tường nhưng lại khiến Phương Tử Hạo đau lòng khôn xiết.

Không nhịn được nữa. “Thạch Đầu, cậu đủ chưa?” Đã có không biết bao nhiêu chuyện tệ hại, còn cảm thấy chưa đủ sao.

“Sao vậy?” Miễn cưỡng nhìn Phương Tử Hạo.

“Cậu còn có mặt mũi hỏi mình làm sao.” Phương Tử Hạo giận dữ. “Gần đây cậu đang làm cái trò gì vậy? Cậu không nghĩ đến Băng Ngưng sẽ khổ sở thế nào khi thấy mấy tin tức bê bối kia sao?”

“Liên quan gì đến tớ?” Diệp Dịch Lõi lạnh nhạt. “Chuyện này cũng chả can hệ đến cậu.”

“Cậu nói cái gì?” Phương Tử Hạo đứng phắt dậy nhưng bị Hạ Vân Tường giữ chặt.

“Đã nói chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết mà.” Hạ Vân Tường vỗ vai hắn. “Thạch Đầu, cậu cũng đừng giận.”

“Vẫn là Vân Tường tốt.” Diệp Dịch Lỗi cầm chén rượu cụng với chén của Vân Tường. “Đến sinh nhật của cậu, tớ nhất định đưa đại lễ.”

“Cậu á? Đại lễ á?” Vân Từng hừ một tiếng. “Thôi cho tớ xin, tớ còn muốn sống thêm vài năm.”

Phương Tử Hạo buồn bực đứng lên. “Muộn rồi, tớ về trước đây. Thạch Đầu, hy vọng cậu không làm tớ hối hận vì quyết định lúc trước...”