BÀI HÁT THỨ HAI MƯƠI LĂM
Trở về kí túc xá, bạn cùng phòng đều không ở đây. Hướng Tình Tình mang hộp giấy để lên bàn, xoắn xuýt một hồi, lười tìm kéo, cô trực tiếp dùng chìa khóa rạch băng keo dán kín hộp giấy ra.
Mở wechat ra, tìm thấy trình tự mặc đồ Nhục Mạt Mạt gửi, Hướng Tình lại ôm hộp giấy vào nhà vệ sinh. Kí túc xá của đại học N về tổng thế vẫn tương đối tốt. Tuy là phòng 4 người, nhưng có ban công, có nhà vệ sinh mà nhà vệ sinh lại khá lớn, có luôn máy nước nóng.
Khóa cửa phòng vệ sinh lại, Hướng Tình Tình nhìn vào trong gương thấy các phụ kiện nhỏ linh tinh, lần nữa trở nên xoắn xuýt.
Đầu tiên cần phải mặc áo ống bên trong đi?
Hẳn là vậy.
Mặc áo ống xong, tiếp theo còn đến váy, sau đó là phần che tay rồi đến vớ.
Rất tốn sức mới miễn cưỡng mặc vào xong bộ trang phục này, cúi người xuống thắt dây trên bắp đùi lại, Hướng Tình Tình ngước mắt nhìn mình trong gương.
Hàng mi dài dính sương mờ, đôi mắt long lanh.
Đeo phụ kiện lên cổ, đeo phụ kiện bảo vệ tay trên thắt lưng, cho mình khác biệt chấm một nốt chu sa lên mi tâm của mình. Còn không chờ Hướng Tình Tình đội tóc giả vào, cuộc gọi video trên wechat vang lên.
Người quen.
Từ Thanh Viễn.
Cắn ngón tay cái đang gập xuống, Hướng Tình Tình rốt cuộc chọn nghe máy. Hẳn là không có việc gì đi, chẳng qua là tú la Quách Tương đơn giản mà thôi.
Video được kết nối.
Từ Thanh Viễn mới trở về từ mô hình thương hội, cả người chính trang đều chưa kịp thay, đang cầm ly sứ uống nước ấm, tầm mắt cũng không nhìn xuống.
Điện thoại di động hẳn là tiện tay đặt ở trên bàn, Hướng Tình Tình suy đoán, nếu không mình tại sao cũng chỉ có thể thấy được cái cằm thon gầy của anh, từ góc độ này của cô có thể vừa vặn nhìn nhìn được yết hầu ở cổ họng anh khẽ nhúc nhích lúc uống nước.
Nho nhỏ nhô ra, khẽ nhúc nhích lên xuống.
Gợi cảm khó tả.
"Chương trình kết thúc rồi ạ?" Hướng Tình Tình dựa vào bồn rửa mặt, vắt hết óc rốt cuộc mới nghĩ ra câu hỏi không có dinh dưỡng này.
"Ừ." Từ Thanh Viễn mơ hồ ừ một tiếng, cụp mắt xuống, tầm mắt nhìn xuống dưới.
Một giây, chỉ một giây.
"Khụ khụ --" Ngón tay lau nước tràn ra bên môi, Từ Thanh Viễn ngừng ho khan, đặt ly nước xuống, một tay cầm điện thoại di động lên, một tay đặt trên ấn đường cố ngăn cản tầm mắt của bản thân, giọng mũi khẽ nặng, "Em thay đồ lúc nào?"
"Trở về liền thay." Giọng Hướng Tình Tình trầm thấp.
Không phải anh nói muốn xem sao...
Ôi, đàn ông.
"Ừ." Từ Thanh Viễn buông tay đang đặt trên ấn đường ra, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di động, chặn ý đồ muốn thay đồ khác ra của cô, "Nhìn rất đẹp."
Đỗ Phủ thời Đường có thơ: Tích hữu giai nhân Công Tôn thị/ Nhất vũ kiếm khí động tứ phương./ Quan giả như sơn sắc trở táng,/ Thiên địa vi chi cửu đê ngang.
(dịch nghĩa:
Xưa có người đẹp họ Công Tôn,
Mỗi lần múa điệu kiếm khí, bốn phương rung động.
Người xem vững như núi cũng khiếp đảm.
Trời đất theo nhịp múa mà lên cao xuống thấp.)
Làn môi thắm, tay áo ngọc, là nàng, chỉ còn ánh nắng lạnh lẽo, gió bụi tơi bời tối tăm cả cung vua.
"Ừ." Hướng Tình Tình trả lời, trên mặt đỏ bừng một lúc.
Cô vẫn luôn là đại lão mặc đồ nam nha! Thế mà đại thần nhà mình lại khen TVT
Khẽ kêu meo meo vui vẻ.
"Bọn em định diễn cái gì?"
"《 Ngọc sinh yên 》 anh biết không?" Hướng Tình Tình khoa tay múa chân mấy động tác đơn giản, "Chính là cái này, tụi em nhảy cái này, muốn dự thi."
"Ừ." Giọng Từ Thanh Viễn đè trong cổ họng, thấp không nghe nổi, "Anh biết, em nhảy nhất định đẹp."
Em nhảy nhất định đẹp...
Hướng Tình Tình nghĩ muốn che mặt, kìm chế xung động đem móng vuốt chụp lên mặt mình, nói: "Thật ra thì em sẽ không nhảy, chỉ biết mấy động tác tay đơn giản thôi."
"Ví dụ?" Từ Thanh Viễn hướng dẫn từng bước, dẫn Hướng Tình Tình lại làm động tác tay trêu chọc người khác một lần nữa.
"Ví dụ như thế này." Hướng Tình Tình vừa nói, theo bản năng làm ra một động tác tay. Ngón tay cô vốn nhỏ nhắn trắng trẻo, đèn ở phòng vệ sinh chiếu xuống, càng lộ vẻ đẹp mắt. Cổ tay lật lên, bụi nước trên bao tay bằng lụa theo đó cũng bay lên, lộ ra cổ tay bóng như ngọc, tinh tế, một tay có thể nắm được, phụ kiện kim loại theo gót leng keng vang dội.
Từ Thanh Viễn không thể kìm chế chuyển động của yết hầu, hỏi: "Muốn nghe hát sao?"
*
Chú thích:
Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ "Kiếm khí" hành
Xưa có người đẹp họ Công Tôn,
Mỗi lần múa điệu kiếm khí, bốn phương rung động.
Người xem vững như núi cũng khiếp đảm.
Trời đất theo nhịp múa mà lên cao xuống thấp.
Sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời,
Vững vàng như các chúa tiên cỡi rồng lượn.
Đến khi sấm sét thu hết cơn giận dữ,
Dừng như sông bể đọng ánh sáng trong veo.
Làm môi thắm, tay áo ngọc nay đã vắng tênh,
Về già có cô học trò để truyền nghề.
Ấy là người đẹp xứ Lâm Dĩnh ở thành Bạch Đế.
Múa khúc tuyệt diệu này, thần thái hiên ngang.
Cùng ta trò chuyện trong chốc lát,
Cảm thời thế nhiều ngang trái mà xót thương!
Thị nữ của tiên đế có tám nghìn người,
Kiếm khí của Công Tôn đứng hàng đầu.
Khoảng năm chục năm trôi qua tựa như trở bàn tay,
Gió bụi tơi bời tối tăm cả cung vua.
Đệ tử Lê viên tan tác như khói,
Phong tư đội nữ nhạc chỉ còn ánh nắng lạnh lẽo.
Trước gò Kim Túc, côi cối chầu hầu,
Nơi thành đá Cù Đường, cỏ xác xơ buồn bã.
Trên tiệc, khúc sáo dồn dập đã dứt
Vui xong sinh buồn, trăng mọc trời đông.
Già này chẳng biết sẽ đi về đâu,
Chân chai lê trong núi hoang theo nỗi sầu.
Đỗ Phủ, 767
cre: thivien.net