[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 76: Trước Vũ Hội




Trận đấu đối với Severus và Harry không có gì hồi hộp, ba dũng sĩ đều thuận lợi thông qua, bất quá Harry vẫn cảm thấy rất vui, vì cuộc thi vẫn rất mạo hiểm.

Bởi vì lễ Giáng Sinh sắp tới, nhóm thuần phục rồng cũng không lập tức rời khỏi Hogwarts, bởi vì Bộ Pháp Thuật Anh quốc và Dumbledore đều nhiệt tình mời bọn họ ở lại tham gia lễ Giáng Sinh, cũng vì vậy mà bọn Harry có nhiều cơ hội để xem chuyện bát quái tỉ như nam nhân người Đức thường xuyên hẹn Charles tới văn phòng mình uống trà nói chuyện phiếm v…v….., có vẻ trải qua một khoảng thời gian Heinrich cùng cả nhà Weasley cố gắng, Charles đã không còn bài xích khi bị một người đàn ông theo đuổi.

“Hôm qua em còn nhìn thấy Charles mỉm cười với Ludwig , ngài ấy xem tới ngây người nha!” Harry hưng phấn báo cáo lại chuyện mình đã chứng kiến cho Severus nghe, sau đó đôi mắt vật nhỏ đảo tròn, nằm úp sấp lên lưng người yêu——cậu vốn đang đứng phía sau bóp vai cho Severus, bởi vì gần đây có rất nhiều bài tập, Severus thường xuyên ngồi suốt mấy giờ để phê chữa——sau đó cười tủm tỉm: “Sev, thấy có thường nhìn em đến ngây ngốc bao giờ chưa?”

Severus nhíu khóe miệng: “Không có.”

“Cái gì? ! Không công bằng!” Harry không cam lòng kêu to: “Một lần cũng không có sao? Em có thiệt nhiều lần a!”

“Thiệt nhiều cái gì?” Tâm tình Severus rất tốt trêu chọc cậu: “Thiệt nhiều lần nhìn ta tới ngây người?”

Ý thức được mình lỡ miệng, tiểu hoan ngốc lập tức đưa tay bụm miệng liên tục lắc đầu.

Severus cười kéo cậu lên đùi mình, hôn lên bàn tay đang bụm miệng của cậu: “Được rồi, kì thực ta cũng có.”

“Khi nào? Khi nào a?” Vật nhỏ lập tức cao hứng, đôi mắt tỏa sáng truy vấn y.

Severus tùy tiện nói một thời gian để gạt cậu: “Lúc ngươi biến thành gấu mèo nhỏ say khướt mà hôn ta.” Kì thực có quá nhiều lần nên y cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể a….

“(⊙o⊙) A! Thầy đã thích em sớm như vậy?” Vật nhỏ hắc hắc cười ngây ngô, hôn một cái thật kêu lên mặt y.

“Cao hứng đi?” Severus vỗ cái mông nhỏ của cậu: “Vậy cậu Snape có thể để giáo sư độc dược của ngươi tiếp tục phê chữa bài tập không?”

Harry thích ý chạy ra sau lưng tiếp tục bóp vai cho y.

Cách lễ Giáng Sinh không tới 10 ngày, lễ giường đã dán thông báo sắp cử hành vũ hội Giáng Sinh, Harry cùng Draco đều quyết định bạn nhảy là người yêu nên bọn họ không có chút áp lực nào.

Draco cùng Neville nghe bạn nhảy của Harry là Severus đều kinh sợ.

“Harry! Cậu thực sự muốn công bố quan hệ của hai người sao? Ý mình là…. dù sao tuổi tác hai người vẫn chênh lệch khá lớn, lỡ như có người nói này nọ thì sao bây giờ?” Neville sốt ruột nói.

Draco sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: “Ồ, tỉ như nói cha đỡ đầu là luyến đồng v….v……”

“Draco!” Hai người kia đồng loạt rống cậu.

“Được rồi, được rồi.” Malfoy thiếu gia nhếch mép: “Harry, ta cho cậu một chủ ý, đến lúc đó nếu có người nói cha đỡ đầu như vậy, cậu phải chủ động nói rằng mình theo đuổi rất lâu mới được, như vậy sẽ không còn người nói gì nữa.”

“A?” Sắc mặt Harry đỏ rực: “Như vậy được sao? Nghe có vẻ không đáng tin lắm……..”

Draco khoát tay: “Yên tâm, chỉ cần cậu giả vờ đáng thương một chút, kể lại quá trình đeo đuổi khó khăn 1 chút, cơ bản không có vấn đề gì lớn cả, nói không chừng còn có rất nhiều người ủng hộ nga!”

“Tốt!” Harry ý chí chiến đấu tràn đầy siết chặt nắm tay: “Mình sẽ kết hợp một chút chuyện bát quái nghe được mấy năm nay ở Hufflepuff, cố gắng kể thê thảm một chút!”

“(⊙o⊙) ồ! Ý kiến hay!” Neville lập tức hưng phấn, nhào qua ra chủ ý: “Cậu cảm thấy ‘ngạo mạn cùng thành kiến’ thế nào? Lúc đầu chán ghét nhau, sau đó lâu ngày sinh tình v…v…..”

Harry hưng phấn: “Còn có thể cho thêm một chút ‘tâm tình lúc hiểu lầm’ v….v……”

Draco bất lực đỡ trán—— cậu có cảm giác Harry nói không phải chuyện phát sinh trên người mình?

Lúc bọn họ rời khỏi phòng cần thiết, Harry đã có thể trôi chảy kể lại ‘quá trình khó khăn lúc theo đuổi giáo sư độc dược’, trong đó có rất nhiều đề nghị từ Neville.

Lúc đi tới lầu 7, bọn họ nghe thấy một âm thanh trầm thấp từ hành lang phía bên trái truyền tới: ‘Làm bạn nhảy của ta đi.’

Ba động vật nhỏ vừa nghe thấy âm thanh này lập tức nhảy dựng—— là tiếng của Heinrich!

Tuy buổi tối thành viên của Durmstrang luôn ở trên thuyền lớn của họ, nhưng ban ngày vẫn tới lâu đài đi học, vì thế Heinrich cũng có một văn phòng ở lâu đài, ở ngay lầu 7!

Draco nhanh chóng nhỏ giọng làm một câu chú ảo ảnh cho ba người, sau đó cùng nhau cẩn thận ló đầu ra.

Cuối hành lang nhỏ chính là văn phòng của Heinrich.

Ba động vật nhỏ thấy rất rõ Heinrich đang áp hai tay bên vai Charles, vây thiếu niên tóc đỏ giữa mình và ván cửa, gương mặt Charles mờ mịt, tựa hồ vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Chỉ nghe Heinrich cúi đầu hít một hơi, lập lại: “Charles, làm bạn nhảy của ta đi.”

“Cái gì? !” Thanh niên tóc đỏ trừng lớn đôi mắt màu nâu sẫm: “Nhảy, bạn nhảy? ! Ngươi nói sẽ không bức ta!”

Heinrich thở dài ôm người nọ vào lòng, âm thanh có chút buồn khổ: “Không bức ngươi, ngươi cứ bất động ở vị trí bạn bè…….”

“Chính là thế này cũng quá nhanh đi? !” Charles từ chối một chút, buồn rầu nói: “Này, ngươi đừng có quá phận a, tuy rằng ta nói cho ngươi cơ hội nhưng ngươi cũng đừng có lập tức bước dài như vậy được không?”

“Chính là sau lễ Giáng Sinh ngươi sẽ quay lại Ru ma ni!” Heinrich sắc bén nói: “Ngươi trở về đó rồi có thể nhớ rõ lời ngươi đã nói không? Khoảng cách Ru ma ni với Anh quốc có xa không? So với Đức có xa hơn không? Ba tháng sau nếu có ai nhắc tới Heinrich Ludwig với ngươi liệu ngươi có nhớ được mặt của ta không?”

“Heinrich………..” Charles ngây người một chút, sau đó có chút cáu kỉnh nói: “Ngươi rốt cuộc thích ta cái gì ta sửa không được sao?”

“Ta thích ngươi không thích ta, ngươi sửa đi!” Heinrich kiên quyết nói.

Ba tiểu động vật đang rình coi quay mặt nhìn nhau, cơ hồ muốn vỗ tay vì những lời của hắn.

Charles sửng sốt nửa ngày mới bật cười ha hả: “Ngươi, người này, không ngờ lại có thể nói ra mấy lời tỏ tình này, ha ha, ha ha ha…….. bình thường cứ bày ra bộ mặt người chết, hóa ra lại buồn nôn như vậy, ngô ——!” Anh mở to mắt nhìn, cái miệng bị Heinrich tập kích ngăn chặn lại.

(⊙o⊙) A! Đây là biểu tình của ba tiểu động vật………

Theo góc độ bọn họ thì chỉ có thể thấy lưng của Heinrich, không thấy vẻ mặt của hán, nhưng bọn họ thấy ánh mắt của Charle từ khiếp sợ trở nên càng khiếp sợ hơn nữa, sau đó chậm rãi có chút phức tạp, cuối cùng tay anh từ từ ôm lấy thắt lưng Heinrich, đôi mắt dần khép lại.

Đây là tình huống gì a? Nhóm tiểu động vật không hiểu gì cả.

Thật lâu sau hai người mới tách ra, bọn họ nghe thấy Charles thở hồng hộc nói: “Ngu ngốc! Ngươi, biếu tình đó là gì a, làm chi bày ra cái bộ dáng tuyệt vọng như sắp chết thế kia, đáp ứng ngươi còn không được sao!” Anh vỗ mạnh lưng Heinrich: “Còn làm gì đó? Buông ra, còn chưa ôm đủ à?”

“Ừ.” Heinrich đáp lại một tiếng, lại hôn tiếp.

Charles bắn ra một cái nhìn xem thường, nhưng lại thẳng thắng đáp trả lại.

Ba tiểu động vật hưng phấn không tiếng động đập tay vài cái, lén lút trốn đi.

Rất nhanh nhóm sư tử con nhà Weasley đã biết được tin tức này, sau đó liền gửi thư về nhà, bảo cha mẹ có thể bắt đầu suy nghĩ tới việc chuẩn bị đám cưới.

Hary thật cao hứng trở về báo cáo tin tức này với Sev nhà cậu, cuối cùng còn cảm khái một câu: “Ai, không uổng công em vất vả lâu như vậy a!”

Severus dở khóc dở cười: “Ngươi vất vả cái gì? Ngươi căn bản không làm gì cả!”

“Ai nói!” Vật nhỏ không phục cắn cằm y một chút: “Em ngày vào cũng chạy đi hỏi thăm tin thức thật vất vả a!”

Severus vẫn từ bỏ việc tranh luận vấn đề này, y có việc quan trọng hơn phải làm.

“Đi, thử lễ phục của ngươi xem, nếu không vừa có thể thừa dịp vài ngày này bảo bà Malkin sửa lại.”

Vật nhỏ lập tức chạy vào phòng ngủ thay lễ phục chạy ra: “Thế nào? Em có suất không?”

Severus đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, áo chùng lễ phục màu xanh lá vừa khớp với cơ thể lộ ra thắt lưng nhỏ gọn cùng đôi chân thon dài của người yêu nhỏ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

Y mỉm cười ôm lấy cậu, hôn cái cái trơn bóng: “Cậu Snape đương nhiên là người suất nhất.”

Harry vui sướng đưa tay ôm cổ y, cười tủm tỉm nháy mắt: “Vậy ngài Snape có muốn cùng khiêu vũ một bản với cậu Snape không?”

Severus nhíu mày: “Sau đó để cậu Snape lại tiếp tục giậm lên chân của ta?”

Vật nhỏ thẹn quá thành giận giậm chân y một chút: “Nếu thầy không chịu dạy em, đến vũ hội em sẽ giậm nhiều hơn nữa!”

Severus đành phải chậm rãi dạy cậu Snape của mình khiêu vũ.

Một tuần cuối học kì, trong trường ngày càng ồn ào, náo nhiệt hơn. Mọi người đều tung tin vịt về vũ hội Giáng Sinh, nhưng phần lớn thì Harry cũng không tin tưởng lắm——tỉ như, cụ Dumbledore đặt mua tám trăm thùng rượu mật ong của bà chủ quán Ba Cây Chổi Rosmerta. Bất quá, chuyện cụ mời ban nhạc Quái Tỉ Muội là thật. Về phần Quái Tỉ Muội là ai hay là cái gì Harry cũng không biết, bởi vì cậu chưa bao giờ nghe radio Phù Thủy, nhưng theo sự hưng phấn của nhóm học trò, nhóm nhạc này có lẽ rất nổi tiếng.

Học trò Hogwarts muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho các vị khách nhân tới từ Beauxbatons và Durmstrang, bọn họ quyết tâm bày ra phong cách tuyệt vời nhất trong lễ Giáng Sinh này. Trong trường bắt đầu giăng đèn kết hoa, thậm chí đám áo giáp sắt trong lâu đài cũng bắt đầu hát những bài ca Giáng Sinh.

Trong sự chờ đợi đầy hưng phấn của nhóm tiểu động vật, lễ Giáng Sinh rốt cuộc cũng tới, vũ hội Giáng Sinh cũng sắp mở màn.