[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 74: Charles Weasley




Sirius đến thì người thiệt hại nhiều nhất chính là Severus, bởi vì y không thể dính với Harry cả ngày được nữa, Sirius luôn dùng đủ biện pháp cướp Harry đi mà không coi y vào mắt, hơn nữa từ khi Sirius miễn cưỡng chấp nhận y và Harry ở chung một chỗ, sức kháng cự với nọc độc của y ngày càng tăng cao, Severus không thể thực sự làm gì hắn, dù sao đó vẫn là cha đỡ đầu của Harry, vì thế y cứ phải trơ mắt nhìn Harry hết lần này tới lần khác bị kéo tới văn phòng dành riêng cho cổ đông mới được mở lại sau nhiều năm đóng cửa để uống trà chiều, hoặc là bị Sirius đưa tới chỗ Hagrid xem quái tôm đuôi nổ.

Severus thực sự không thể chịu được liền gửi thư sấm cho Lupin, toàn bộ bức thư chỉ có một câu: ‘Đem con cẩu của ngươi đi!’

Điều an ủy duy nhất là buổi tối Harry vẫn quay về hầm ngủ.

Một ngày Harry trở về từ chỗ Hagrid, rất hưng phấn chạy tới nói với Severus: “Sev, Hagrid nói đêm nay mang ta với Sirius tới nhìn rồng, thầy có đi không?”

“Hắn nói thẳng?” Severus kinh ngạc hỏi: “Tên bán khổng lồ ngu ngốc kia trực tiếp nói là rồng sao?”

Harry cười tủm tỉm lắc đầu: “Không có, bất quá ông ấy bảo đêm nay 12 giờ cùng Sirius tới tìm ông, em nghĩ một cái đã biết, thầy thấy em có thông minh không!”

Severus vốn định không đi, đời trước cứu thế chủ kia đi cùng Hagrid nhìn đám rồng cũng không phát sinh nguy hiểm gì, bất quá nghĩ tới lần này có thêm Sirius thì không ổn lắm, y vẫn đồng ý dùng chú ảo ảnh đi theo sau bọn họ.

11 giờ kém, bọn họ xuất phát khỏi lâu đài tới phòng nhỏ của Hagrid, đương nhiên, Sirius cũng dùng chú ảo ảnh, Harry mặc áo tàng hình, sau đó bọn họ theo sau Hagrid, đi tới xe ngựa của Beauxbatons, 囧囧 nhìn Hagrid kéo bà Maxime đi về phía rừng cấm.

Bọn họ đi dọc theo rừng cấm một đoạn rất xa, tòa lâu đài cùng hồ nước không còn thấy bóng dáng—— mọi người bắt đầu nghe thấy có động tĩnh. Có mấy người nam nhân ở phía trước đang kêu to…….. sau đó là một tiếng rống đinh tai nhức óc…….

Hagrid dẫn bà Maxime tới một bụi cây rậm rạp, dừng lại.

Harry vội vàng nắm tay Severus đi qua, Sirius đã sớm phát ra một tiếng kêu hưng phấn chạy tới trước.

Theo tiếng gầm gừ, bọn họ nhìn thấy ba con rồng trưởng thành vô cùng hung ác bị nhốt trong những chiếc lồng đóng bằng những tấm ván gỗ, nó dùng chân sau chống đỡ để chồm tới trước, phát ra những tiếng gầm rú, vừa thở phì phì——một ngọn lửa phun ra từ hai hàm răng nanh sắc bén mà nó đang ngoác ra bắn về phía bầu trời đêm, cổ chúng nó ngẩng cao cách mặt đất khoảng 50 thước Anh. Một con màu xanh bạc, sừng nhọn và dài đang gầm gừ tức giận với đám phù thủy trước mặt; một con màu xanh lá với lớp vảy bóng loáng, đang liều mạng dặm chân và giãy dụa; còn có một con màu đỏ, xung quanh mặt nó có viền lởm chởm những tua gai vàng, đang phóng lên không trung những cụm mây lửa hình nấm. Có ít nhất 30 phù thủy,khoảng 7, 8 người phụ trách một con rồng. Bọn họ ra sức thuần phục lũ rồng, cố gắng kéo những sợi dây xích nối với những sợi dây da quấn quanh cổ và chân lũ rồng.

Đột nhiên, con rồng đỏ quay đầu về hướng bọn họ, ra mòi như sắp phun lửa. Harry sợ tới mức túm chặt tay Severus, kéo y lùi ra sau. Bất quá con rồng kia lập tức bị nhóm phù thủy kéo dây xích quay qua hướng khác.

Severus nhịn không được mỉm cười, cúi đầu thì thầm với cậu: “Muốn bảo hộ ta sao?” Trái tim y ấm áp tới mức sắp tan chảy.

Vật nhỏ không dám lên tiếng, sợ bị người phát hiện, đành phải nắm chặt tay y tỏ ý khẳng định.

Severus từ phía sau ôm lấy cậu vào lòng.

“Đứng đó đừng nhúc nhích, Hagrid!” Một thanh niên tới gần hàng rào hô lớn, vừa túm chặt sợi xích trong tay: “Chúng nó có thể phun lửa tới 20 thước Anh, ngươi biết mà! Ta từng thấy loại rồng Trung Hoa này có thể phun tới 40 thước Anh!”

“Thật xinh đẹp!” Hagrid khẽ nói.

“Không ổn!” Một phù thủy khác lớn tiếng nói: “Làm chú hôn mê, đếm tới ba, cùng nhau niệm!”

Tất cả phù thủy thuần phục rồng đồng loạt rút đũa phép, phóng chú hôn mê về phía 3 con rồng, ba con quái vật đình chỉ gầm gừ, chân sau bọn nó bắt đầu run rẩy ầm ầm ngã xuống.

Những người thuần phục rồng buông đũa phép, đi về hướng lũ rồng té trên mặt đất, mỗi con đều to như một tòa núi nhỏ. Người thuần phục vội vàng buộc dây xích, giữ chặt bọn nó vào những cột thép, sau đó cắm sâu chúng vào mặt đất.

Hagrid dẫn bà Maxime đi tới hàng rào, ba người Harry cũng theo sát phía sau, bọn họ nhìn thấy thanh niên tóc đỏ lúc nãy cảnh cáo Hagrid quay đầu lại, đi về phía Hagrid.

Bộ dạng anh ta rất anh tuấn, là diện mạo thuần chất của người Anh quốc, bất quá thần sắc trên mặt anh ta rất phấn chấn, ánh mắt thẳng thắng đường hoàng, cả người tựa như một mặt trời nhỏ, nóng bỏng, rực rỡ đến chói mắt.

“Hey, Charles! Người bạn Weasley của ta!” Hagrid cười ha ha chạm tay với anh: “Bạn tốt, ta thực hâm mộ cậu, thuần phục rồng quả thực là nghề nghiệp tuyệt với nhất trên thế giới!”

“Khỏe không, Hagrid?” Charles Weasley thở hổn hển, nói chuyện với bọn họ: “Chúng nó bây giờ hẳn là không có vấn đề gì——chúng ta cho nó ăn chút thuốc mê, một đường mê man tới đây, vốn định để bọn nó tỉnh lại trong đêm để cảm thấy dễ chịu một chút——chính là, ngươi cũng thấy đó, chúng nó không vui, một chút cũng không——” Anh bất đắc dĩ thở dài, mồ hôi chảy dọc theo trán, dưới ánh lửa trong suốt tỏa sáng, làm cả người anh thực sự chói mắt.

Một lùm cây cách bọn họ không xa phát ra tiếng nhánh cây bị bẻ gãy, Severus cảnh giác nhìn qua, nhưng không phát hiện gì. Bất quá y cũng đoán được đó là ai, nếu nói  Durmstrang không có ai tới xem lũ rồng này mới là kì quái. Grindelwald sẽ không quan tâm tới chuyện nhỏ này—— hắn đại khái đang bận rộn trêu chọc Dumbledore, Severus thề rằng trong một lần tới phòng hiệu trưởng y đã tận mắt thấy người này đang động tay động chân với Dumbledore không biết vì cái gì đã biến thành bộ dáng thanh niên (trước mặt người khác vẫn giả thành lão nhân) —— vì thế giờ phút này chỉ còn Bộ Trưởng Bộ hợp tác Quốc tế bận rộn lo lắng cho Durmstrang mà chạy tới đây.

Hagrid đang rất hưng phấn theo sát Charles thảo luận về các giống rồng, nhắc tới lĩnh vực công tác của mình, Charles có vẻ rất nhập tâm, thần thái hưng phấn giời thiệu về ba con rồng kia với Hagrid, gương mặt vô cùng tự hào.

Bất quá khi anh phát hiện bà Maxime đang đi xung quanh xem xét thì nhíu chặt mày, trách cứ Hagrid vài câu, chính là Hagrid hoàn toàn không để lời anh trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn số trứng rồng đang được nhóm phù thủy thuần phục rống dùng thảm lông bao lại.

“Ta đã nhắc ngươi rồi mà, Hagrid.” Charles nghiêm khắc nói.

Hagrid vẫn như cũ chăm chú nhìn số trứng rồng.

“Hagrid!” Charles dùng sức vỗ vai hắn, mãi tới khi người bán khổng lồ không tình nguyện rút ánh mắt về mới lộ ra một nụ cười không đứng đắng, thần bí nói: “Trở về nhớ nói cho người nào đó, ngươi biết đó, ta cũng không hi vọng Hogwarts bại trong tay Beauxbatons.”

Hagrid vung bàn tay to: “Ngươi yên tâm! Sẽ có người nói cho cậu ta!”

Harry lúc này mới hiểu mục đích Hagrid dẫn mình tới xem rồng, vì cậu và dũng sĩ của Hogwarts chung học viện a!

Trước khi bọn họ trở về, Severus đi tới lùm cây bên cạnh lùm cây quan sát, vị nào đó dường như không có tính toán rời đi, nơi đó một chút động tĩnh cũng không có.

Trở về hầm, Harry thực sợ hãi cảm khái nói với Severus: “Không ngờ nhà  Weasley lại có người có bộ dáng đẹp tới vậy! Tuy rằng bộ dáng cặp song sinh cũng không tệ, nhưng so với anh ta thì kém xa a!”

“Hừ, cậu Snape nhìn người ta tới ngây người đúng không?” Severus thờ ơ lầm bầm.

Vật nhỏ ngây ngốc gật đầu: “Ừm!”

Bất quá cậu lập tức phản ứng, lấy lòng dựa vào ngực người yêu lớn tuổi, hối lộ một nụ hôn: “Dù đẹp thế nào cũng kém Sev của em!”

“Xem như ngươi thức thời!” Severus hài lòng vỗ mông cậu.

Hôm sau Harry chạy về phòng nghỉ chung tìm được Cedric, thần thần bí bí kéo cậu trai qua một bên.

Vị huynh trưởng hoàn mĩ trong lòng nhóm tiểu hoan mỉm cười nuông chìu, dịu dàng hỏi: “Harry tìm anh có việc gì a?”

“Hagrid bảo em nói với anh, hạng mục đầu tiên là vượt qua một con rồng, từ bên người nó lấy trộm một quả trứng vàng!” Harry quyết định lấy việc công làm việc tư, đem điều mình biết nói cho anh: “Cedric, anh phải cố lên nha, không phải giết rồng, yên tâm đi!”

Cedric kinh ngạc một chút, lộ ra nụ cười mỉm đầy cảm kích, ôn hòa xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn em đã nói cho anh biết, sẽ không để em thất vọng!”

Harry hoàn thành nhiệm vụ vô cùng cao hứng chạy đi tìm Draco, cậu muốn khoe với Draco, người yêu rồng như sinh mạng biết chuyện tối hôm qua mình trải qua, thèm chết cậu ta!

Trên đường đi cậu gặp Bộ Trưởng Bộ hợp tác Quốc tế Đức một thân quân phục, nam nhân người Đức tràn ngập hơi thở thiết huyết đang đứng bên cửa sổ hành lang nhìn về phía rừng cấm ngẩn người. Harry đi tới sau lưng tò mò nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài, phát hiện đó đúng là chỗ hôm qua bọn họ nhìn lũ rồng, bây giờ còn thấy một chút khói bốc lên, phỏng chừng đám lửa trại tối hôm qua vẫn chưa dập.

Harry cả kinh, chẳng lẽ bên Đức cũng biết? Như vậy không phải ba trường lại bắt đầu ngang nhau sao?

Bất quá nghĩ lại thì, vật nhỏ đắc ý: hừ hừ, các ngươi nhất định không biết chỉ cần lấy được trứng vàng là qua ải!