[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 63: Con Cóc Hồng




Tiếp đó vài ngày, học kì mới lại bắt đầu.

Nhóm Tử Thần Thực Tử sau lần thị uy đại quy mô lần trước lại mai danh ẩn tích, không biết định làm trò quỷ gì. Severus cảm thấy có điểm không ổn, nếu Chiếc cúp đã phục sinh, tình huống hiện tại chứng tỏ Chúa tể Hắc ám so với đời trước còn khó đối phó hơn nhiều, bởi vì hắn có thể yên lặng tiến triển mà không muốn ra ngoài hô phong hoán vũ, rõ ràng có lí trí hơn.

Hơn nữa Dấu hiệu Hắc ám của y cũng không cảm giác được Ma vương trong Chiếc cúp có tình tự kịch liệt, càng chứng minh phán đoán của y.

Y nói suy nghĩ của mình với Dumbledore, cụ cũng tán thành, bất quá trước mắt địch trong tối họ ngoài sáng, Tử Thần Thực Tử đang ở một nơi bí mật, không thể ứng phó được, bởi vì mình không biết đối phương sẽ tung chiêu gì, vì thế chỉ có thể yên lặng chờ xem biến động.

Trước khi học kì mới khai giảng một ngày, chuyện xấu đã tới. Dumbledore nhận được công văn từ Bộ Pháp Thuật, trên đó viết ——Bộ Pháp Thuật vì muốn cải cách ngành giáo dục nên cử một nhân viên điều tra cao cấp tới trường Hogwarts, người này tên là ——Dolores Umbridge.

Dumbledore vừa nói lại nội dung công văn, trong đầu Severus lập tức hiện lên hình ảnh con cóc hồng.

“Nhân viên điều tra cao cấp? Con cóc hồng kia?” Severus cười lạnh: “Xem ra mặc kệ là chủ hồn hay Chiếc cúp, thủ đoạn vẫn giống hệt nhau.”

Lockhart phu nhân kiêu ngạo cười to: “Ta chờ mụ ta thật lâu! Cứ để mụ tới đây!”

“Hóa ra bọn họ vẫn muốn đuổi ta ra khỏi trường nhỉ?” Dumbledore nghịch ngợm nháy mắt: “Ồ, Cornelius đã muốn làm vậy từ lâu rồi, bọn họ chỉ lợi dụng tâm lý của hắn thôi, thực tế ta cảm thấy đầm lầy di động cùng pháo hoa của cặp song sinh Weasley rất tuyệt, Matilda, ngươi nói đúng không?”

Lockhart phu nhân hưng phấn: “Kia chính là cảnh tượng kinh điển a!”

Vì thế hôm sau trong tiệc khai giảng, Dumbledore vô cùng chân thành cùng vui sướng giới thiệu với đám học trò vị nhân viên điều tra cao cấp này.

Mụ phù thủy mặc áo lông màu phấn hồng, dáng người vừa lùn lại béo, trên đầu còn thắt một cái nơ bướm khổng lồ màu hồng đang rụt rè ho khan, dùng âm thanh lanh lảng nũng nịu như con gái mới lớn để nói chuyện: “Ta phải nói rằng có thể trở lại Hogwarts thật sự rất tuyệt vời!” Mụ nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng nanh nhọn: “Có thể nhìn thấy những gương mặt nhỏ nhắn vui sướng, thật sự quá tuyệt vời!”

Harry nhìn xung quanh, cậu thấy không có gương mặt ai khoái trá cả. Tương phản, bọn họ đều có vẻ hoảng hốt, cư nhiên có người xem bọn họ là con nít 5 tuổi. Cậu chọt chọt Neville ngồi cạnh: “Neville, mình cảm thấy người này có chút kì quái……. tối qua Sev có nói, đầu bà ta có vấn đề, bảo mình phải cách xa bà ta một chút, cậu cũng phải nhớ kỹ nha.”

Neville có chút lơ đãng, mặt đỏ rực gật đầu lẩm bẩm một tiếng.

Harry lập tức nhìn về phía dãy bàn Slytherin, quả nhiên thấy Draco mỉm cười sủng nịch nhìn chằm chằm Neville. Cậu bất đắc dĩ đỡ trán, nhàm chán cúi đầu chọt bánh pút đing.

“Ta rất hi vọng sớm đươc nhận thức mọi người, ta tin rằng chúng ta sẽ trở thành những người bạn thân thiết!” Umbledore húng hắng giọng bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Bộ Pháp Thuật luôn cho rằng, giáo dục tiểu phù thủy là chuyện quan trọng nhất. Tài năng bẩm sinh của các trò là một thứ vô giá, nếu không cẩn thận chỉ dạy, bồi dưỡng và rèn luyện, có thể sẽ không có kết quả tốt. Tổ tiên đã tích lũy lại những kho kiến thức về pháp thuật giá trị, những người may mắn có thể bước chân vào ngành giáo dục phải bảo hộ, bổ sung cùng hoàn thiện nó.”

Nói tới đây, mụ dừng lại, hơi khom người với những giáo sư khác, mà bọn họ không ai thèm đáp lễ. Hai hàng lông mày của McGonagall giáo sư nhíu chặt vào cùng một chỗ, nhìn lướt qua hệt như một con diều hâu, hơn nữa Harry thấy rất rõ, lúc Umbridge lại nhẹ nhàng ‘khụ khụ’ hai tiếng tiếp tục bài diễn thuyết, McGonagall giáo sư cùng Sprout giáo sư trao đổi một ánh mắt thâm sâu, Severus khinh thường lộ ra một nụ cười lạnh, còn Lockhart phu nhân hừ lớn một tiếng, nhóm học trò ngồi gần dãy bàn giáo sư đều có thể nghe thấy.

Umbridge nghiêm khắc quét mắt về phía nàng, lại húng hắng, tiếp tục tràng giang đại hải: “……… tóm lại, ta đã tới, vì mục đích đánh vỡ quy tắc có sẵn để đổi mới nền giáo dục, thẩm tra đội ngũ giáo sư, để Hogwarts vứt bỏ truyền thống cũ không có hiệu quả, để chúng ta không ngừng đi tới, tiến vào một nền văn minh, một thời đại mới hợp lí và có hiệu quả hơn, những gì nên bảo trì thì bảo trì, cần hoàn thiện thì hoàn thiện, cần vứt bỏ thì phải loại trừ.”

Mụ ngồi xuống, Dumbledore lịch sự vỗ tay, mà những giáo sư khác ngay cả chút lịch sự cũng không có hứng thú.

Vài học trò cũng vỗ theo, nhưng đại đa số học trò chỉ nghe được hai ba câu đã đào ngũ, lúc này căn bản không nhận ra mụ đã chấm dứt bài diễn văn, không đợi bọn họ vỗ tay, cụ Dumbledore đã đứng lên: “Vô cùng cám ơn, bà Umbridge, cuộc nói chuyện của bà rất thú vị.” Nói xong cụ nhìn mụ hơi khom người: “Được rồi, như vừa nãy thầy đã nói, đội bóng Quidditch sẽ…….”

Hôm sau, trường học bắt đầu học tập bình thường. Umbridge bắt đầu thực hiện chức trách nhân viên điều tra của mình, mỗi ngày đi tới các lớp học, ngồi ở dãy bàn cuối cùng quan sát nhóm giáo sư, hơn nữa thường xuyên dùng giọng nói lanh lảnh của con gái mới lớn húng hắng, đánh gãy bài giảng của giáo sư, đề xướng một vài vấn đề làm khó dễ, qua hai ngày, chỉ có Severus cùng Lockhart phu nhân chưa bị mụ làm hại. Nhóm giáo sư hoàn toàn không có ánh mắt hòa nhã với mụ, đám học trò cũng bắt đầu chán ghét con cóc hồng này, cũng âm thầm cầu nguyện mụ gặp thất bại lúc lên lớp một vị giáo sư nào đó.

Khai giảng ngày thứ 3, bi kịch của mụ rốt cuộc cũng bắt đầu, bởi vì hôm nay vừa vặn mụ sẽ kiểm tra khóa của Severus và Lockhart phu nhân. Càng trùng hợp hơn là, hai khóa này đều là khóa của Harry.

Đứng trong sân thể dục suốt 2 giờ trong một buổi sáng rét lạnh, đây là chuyện mọi người không muốn làm nhất. Nhưng trên khóa chăm sóc sinh vật huyền bí, Lockhart phu nhân bảo mọi người đốt một đống lửa rất lớn, bên trong là một đám thằn lằn lửa, làm mọi người rất vui sướng, hơn nữa đám học trò được học một bài rất đặc biệt, thu thập lá khô tới để giữ ngọn lửa, đám thằn lằn thích lửa không ngừng nhảy múa trong đám than củi vỡ vụn.

Umbridge mặc chiếu áo choàng lông màu hồng đồng màu với chiếc áo chúng, cầm một quyển vở nhỏ đi tới. Mụ ngạo mạn mở miệng hỏi Lockhart phu nhân: “A, thật làm người ta phải suy nghĩ, Matilda Lockhart giáo sư đúng không? Ngươi dạy học bao lâu rồi?”

Lockhart phu nhân mỉm cười thật ôn nhu ân cần dạy bảo nhóm tiểu ưng: “Bọn nhỏ, chúng ta phải chú ý một chút, thằn lằn lửa thích nhất là ngọn lửa đốt bằng gỗ thông, đây là một bí quyết, bìh thường, gỗ thông so với các loại gỗ khác đốt lên sẽ tỏa ra ra một mùi hương đối với thằn lằn lửa hệt như mùi rượu, sẽ làm chúng nó cảm thấy lâng lâng…….” Nàng hoàn toàn bỏ lơ con cóc hồng kia.

“Khụ khụ!” Umbridge lớn tiếng húng hắng: “Ta nghĩ ngươi không biết nhân viên điều tra cao cấp đại biểu cho ý nghĩa gì, ta phải nói rằng nếu ngươi không biểu hiện đủ tôn trọng, như vậy làm ta thực nghi ngờ tư cách dạy học của ngươi……”

“Nếu các trò sử dụng gỗ hoa, nga, như vậy các trò sẽ thê thảm.” Lockhart phu nhân vẫn tiếp tục mỉm cười dịu dàng với nhóm tiểu động vật: “Thằn lằn lửa sẽ vô cùng mất hứng….. nó sẽ phun lửa về phía các trò……. nga! Cẩn thận trò Corner!”

Nàng vội vàng đi tới trước mặt tiểu ưng đứng gần Umbridge, tiểu ưng dường như bị kinh hách vội vàng vất khúc gỗ trong tay mình vào đống lửa, sau đó bị nàng kéo đi.

Một ngọn lửa từ đống lửa bắn ra, đốt cháy tấm áo choàng hồng phấn của mụ Umbridge.

Mụ thét lên ầm ĩ, luống cuống tay chân phủ áo choàng của mình, hoàn toàn quên khuấy đi mình là một phù thủy.

Lockhart phu nhân không chút do dự cho mụ một câu chú ‘thanh thủy như tuyền’——nên biết hiện tại đang ở ngoài lâu đài gió rét cắt da, hơn nữa còn là tháng 11 nước đóng thành băng——Umbridge bị xối ướt từ đầu tới chân, mụ phẫn nộ rít lên: “Nhìn xem ngươi đã làm cái gì!”

“Xin lỗi ta mạo muội, bà Umbridge.” Lockhart phu nhân chính đáng nói: “Ta chỉ cứu vớt chiếc áo choàng bất hạnh của bà, và tránh cho bà bị hỏa thiêu chết.”

“Tốt lắm! Mười ngày sau chờ nhận kết quả điều tra của mình đi!” Umbridge hung tợn nói.

Lockhart phu nhân chậm rãi nhếch khóe môi: “Ta mỏi mắt mong chờ.”

Umbridge vì thế mà vừa hắt xì vừa vội vàng chạy vào lâu đài, mụ tựa hồ vẫn không nhớ ra mình là phù thủy, có thể sử dụng thần chú mau khô hoặc giữ ấm v….v……

“Ravenclaw thêm mười điểm, vì sự hài hước của cậu Corner.” Lockhart phu nhân khoái trá nói.

Neville lặng lẽ kéo tay áo Harry: “Harry, nghe nói bà Umbridge hôm nay phải kiểm tra khóa của Snape giáo sư, thầy có nói gì với cậu không?”

Harry lắc đầu, thở dài: “Không có nha, mình hỏi thế nào thầy cũng không chịu nói, thôi kệ, dù sao chiều nay lên lớp sẽ biết.”

Neville gật đầu, biểu tình thoạt nhìn có vẻ vô cùng chờ mong.

Buổi chiều, khóa độc dược, nhóm tiểu ưng cùng tiểu hoan vừa vào phòng đã bắt đầu nghị luận, thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, bọn họ chưa bao giờ kì vọng lớp độc dược như vậy. Nhưng khi Severus đóng cửa mạnh cửa phòng, phát ra tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người đều im lặng.

“Mọi người có phát hiện.” Severus dùng ngữ điệu âm trầm, châm chọc của mình nói: “Hôm nay chúng ta có một vị khách.”

Y chỉ một ngón tay về phía một góc phòng u ám, nhóm tiểu động vật nhìn về phía mụ Umbridge đang ngồi, trên đùi là một quyển sổ nhỏ, biểu tình đám nhỏ lập tức hưng phấn.

“Hôm nay tiếp tục làm thuốc đa dịch, các ngươi phải theo dõi phần hỗn hợp trong khóa trước, nếu phối đúng, tới cuối tuần này sẽ hoàn tất. Phương pháp thao tác.” Y vung đũa phép: “Ở trên bảng. Bắt đầu.”

Nửa giờ đầu Umbridge không ngừng chà chà viết viết lên quyển sổ của mình, điều này làm nhóm tiểu động vật đang mong chờ mụ chất vất giáo sư độc dược vô cùng thất vọng.

Ngay lúc mọi người nghĩ rằng lớp học này cứ im lặng trôi qua như vậy thì mụ nói chuyện: “Ai nha, lớp học này thực sự sâu sắc, nhưng ta nghĩ rằng không nên dạy học trò một thứ độc dược như vậy. Ta nghĩ bộ sẽ xem xét loại nó khỏi chương trình học.”

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Nhóm tiểu động mắt lóe sáng mắt không ngừng đảo tầm mắt từ người mụ qua Severus, sau đó thấy y chậm rãi nhếch lên một mạt cười lạnh.