[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 62: Cậu Snape




Cuối cùng Harry vẫn bị Sirius kéo về ăn bữa tiệc Giáng sinh, chính là trước khi cậu rời đi, Severus phát hiện biểu tình người yêu nhỏ có chút không thích hợp, thoạt nhìn muốn nói lại thôi.

Y nhịn không được thở dài một hơi, xem ra câu nói ‘thế thân của Lily’ lúc nãy của Sirius vẫn có hiệu quả, tuy Harry nói tin tưởng y, y biết vật nhỏ vẫn tín nhiệm mình, chính là….. trong lòng Harry vẫn có một chút khó chịu đi……..

Quả nhiên hai ngày sau đó, Harry không tới tìm y nữa, tuy gửi thư nói là Sirius không cho tới, nhưng thực tế không cần nghĩ Severus cũng biết kia bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi.

Tới buổi tối ngày thứ 3, Severus rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp thông qua lò sưởi tới nhà cũ Black bắt người. Lúc y tới, phòng khách chỉ có mình Lupin đang đọc báo.

“Severus? Tới tìm Harry sao?” Lang nhân ôn hòa đặt tờ báo xuống mỉm cười nhìn y: “Nó đang chơi với Sirius và Draco trên lầu, có muốn ta gọi xuống không? Sirius nhìn thấy anh lại nháo ầm lên.”

“Hừ, con cẩu đần kia!” Severus khinh thường hừ lạnh, quả nhiên chuyện của y cùng Harry đã bị Sirius nói ra. Y không sợ Sirius ầm ĩ với mình, chỉ là không muốn làm mọi chuyện phức tạp, vì thế trực tiếp hỏi: “Phòng Harry ở đâu? Ta chờ.”

Lupin gật đầu, đứng dậy dắt y lên lầu, mở cửa một gian phòng ngủ.

Severus bước vào trong, sau đó không chút khách khí hất cằm nói với Lupin: “Được rồi, ta ở đây chờ Harry về.” Ngụ ý là ‘Không còn chuyện của ngươi, mau đi đi’…….

“À…… thứ lỗi ta mạo muội, bất quá có vài vấn đề ta nhất định phải hỏi anh.” Lupin giữ cửa nghiêm túc nói: “Anh có thật lòng không? Anh cũng biết, là bằng hữu của James và Lily, ta thực hi vọng Harry có được hạnh phúc, nếu anh có lí do vì Lily thì……”

Ánh mắt Severus lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Không cần ngươi quan tâm, ta hiểu rõ suy nghĩ của mình, Harry………..” Nói tới đây y tạm dừng một chút, ánh mắt vô thức trở nên nhu hòa: “Harry không giống Lily, điểm này ta so với ai khác đều hiểu rõ nhất.”

“Vậy ta an tâm!” Lupin thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Kì thực anh và Harry rất hợp, Sirius sẽ không thành vấn gì cả, điểm này ta có thể cam đoan.”

Sau đó trước khi Severus mất kiên nhẫn hắn đã rời đi.

Severus lúc này mới có tâm tư đánh giá căn phòng của Harry.

Căn phòng nãy rõ ràng là bút tích của Sirius, khắp nơi trang trí theo tông màu đỏ và vàng, thứ duy nhất có màu sắc nhu hòa là bức tường sơn màu vàng nhạt cùng gia cụ bằng gỗ, bất quá ngay cả bức tường kia cũng đầy họa tiết quả Snitch vàng.

“Gryffindor!” Severus cười nhạt. Ngồi xuống chiếc giường trải ra màu đỏ thẫm, ánh mắt rơi xuống khung hình trên tủ đầu giường, đó là một bức ảnh gia đình Potter, Lily đang ôm Harry còn trong tã lót, đứng bên cạnh nàng là con nai đần đang cười ngây ngốc.

Bên cạnh khung hình là một tờ giấy viết thư, trên đó chỉ có phần mở đầu là tên của y, còn lại không viết gì cả.

Y yên lặng ngồi trên giường chờ đợi, vừa nghĩ xem lúc Harry trở về nên giải thích thế nào, bất tri bất giác đã qua thật lâu.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Harry vừa vào phòng đã thấy người yêu lớn tuổi đang ngồi trên giường mình nhìn khung hình ngẩn người. Cảm giác trái tim đau đớn, đột nhiên cảm thấy thực ủy khuất.

“Đã quay lại?” Severus bị âm thanh mở cửa đánh tỉnh, vừa quay đầu liền thấy người yêu nhỏ đang đứng ở cửa im lặng nhìn mình, gương mặt còn mang chút ủy khuất, mỉm cười dang tay: “Lại đây.”

Harry chậm chạp đi qua, rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh y: “Sao thầy lại tới đây?”

Ai, quả nhiên vật nhỏ giận dỗi. Severus thầm thở dài, đưa tay ôm cậu lên đùi mình, hôn nhẹ trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ngươi tức giận.”

“Em mới không có!” Harry mất tự nhiên quay mặt đi không nhìn y.

“Còn nói không có, ngươi đã 3 ngày không để ý tới ta, không phải tức giận thì là gì?” Severus đành phải nhẹ nhàng dỗ cậu: “Không phải nói tin tưởng ta sao? Sao lại tức giận? Tâm tư ta thế nào ngươi còn không hiểu sao?”

Harry đỏ mặt, tựa hồ có chút xấu hổ: “Không, không phải……. em tin tưởng thầy, thần hộ mệnh của thầy cũng đã, đã biến thành như vậy…….”

“Vậy ngươi còn khó chịu chuyện gì?” Severus có chút bất đắc dĩ.

Hốc mắt vật nhỏ đỏ ửng, đột nhiên chảy nước mắt: “Em chính là buồn bực, Sirius nói với em thiệt nhiều chuyện năm đó, thầy tốt với mẹ như vậy…… lúc trước thầy chăm sóc em còn nói là vì mẹ…… em biết vậy là không đúng, nhưng mà vẫn rất buồn bực…….” Cậu dúi đầu vào cổ Severus òa khóc khổ sở: “Em thế mà lại đi ghen tị với mẹ của mình, em thành đứa nhỏ hư hỏng…… thầy, thầy vừa nãy còn nhìn ảnh chụp của mẹ tới thất thần……” Đứa nhỏ có lối suy nghĩ hỗn loạn, một chốc ghen tị, một chốc lại cảm thấy tội lỗi, nói chuyện cũng lộn xộn.

“Ai……..” Severus càng bất đắc dĩ hơn, đưa tay lau nước mắt cậu, ôn nhu dỗ: “Vừa nãy ta suy nghĩ xem làm thế nào để ngươi hết giận, nào đó tinh thần chú ý tới tấm hình a? Còn nữa, nếu ngươi không ghen tị ta mới cảm thấy kì quái, làm gì có ai gặp tình huống này mà không ghen? Ta thấy ngươi cùng Draco thân thiết như vậy nhiều lúc cũng khó chịu.” Y cảm thấy mình đã rất cố gắng, sống qua hai đời chưa bao giờ nói ra những lời buồn nôn tới vậy!

“A? Thật sao?” Vật nhỏ lập tức trợn to mắt: “Nhưng mà em với Draco chỉ là bạn bè thôi mà!”

Severus hôn cậu một chút, cười nói: “Ta với Lily cũng là bạn.”

“Nói xạo! Sirius nói năm đó thầy thực thích mẹ!” Vật nhỏ làm bộ dáng ‘thầy gạt em’.

“Ngươi cũng nói là năm đó.” Severus thở dài, chăm chú nhìn vào mắt cậu: “Kì thực, tình cảm của ta dành cho Lily có phải là thích không ta cũng không rõ, bất quá có một điều ta rất rõ ràng, ta chưa bao giờ muốn kết hôn với nàng, cũng không nhớ nhung như đối với ngươi.”

Y cúi đầu in một nụ hôn lên môi người yêu nhỏ, đòi một nụ hôn sâu: “Dù sao trong đầu ta chưa bao giờ có ý niệm lung tung với nàng.”

Vật nhỏ đỏ mặt, sau đó lộ ra một nụ cười ngây ngô phấn khởi: “Vậy sau này cũng không được nhớ!”

“Đương nhiên.” Severus buồn cười xoa đầu cậu: “Trong đầu ngươi suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện lung tung thôi, ta có ngươi rồi, còn có thể tốt với ai hơn ngươi nữa hả?”

“Còn nữa.” Y nghiêm túc nói: “Sau này không được nghe cẩu đỡ đần nói hưu nói vượn, hắn muốn phá hư tình cảm chúng ta!”

“Ai nha đừng nói như vậy.” Tảng đá lớn trong lòng Harry đã buông xuống, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười tủm tỉm lay tay y: “Sirius cũng chỉ lo lắng cho em thôi, cùng lắm thì sau này chú ấy nói bậy thì em mách Remus, để Remus phạt Sirius!”

Severus cười nhéo nhéo mũi cậu: “Nhóc con hư hỏng!”

“Hắc hắc hắc……..” Nhóc con hư hỏng ồm ồm cười xấu xa.

Giải quyết xong một vấn đề lớn, hai người lại càng ngọt ngào hơn, Severus lưu lại, tính toán sáng mai dùng khóa cảng của Harry quay về hầm, dù sao Sirius cũng không phát hiện.

“Đúng rồi, Sev, kể em nghe năm đó làm thế nào quen biết mẹ đi?” Harry nằm trên chiếc giường lớn của mình, được người yêu ôm chặt, tò mò hỏi.

Severus nhíu mày: “Có gì đâu? Ngươi thực muốn nghe? Không phải nghe xong lại ghen đi?”

“Em mới không có!” Đứa nhỏ không phục nói: “Dù sao thấy cũng thích mẹ một chút, em sẽ cố gắng không đem nó biến thành thích em! Đừng xem thường em, em trưởng thành rồi!”

“Được rồi.” Severus nghe cậu nói vậy tâm tình rất tốt: “Làm gì có cái ‘thích một chút’ a? Cả người ta đều là của ngươi, cậu Snape.”

“Cái, cái gì mà cậu Snape……..” Mặt Harry đỏ rực: “Là cậu Potter!”

“Chuyện sớm muộn.” Severus nói.

Harry không được tự nhiên đấm vào ngực y một chút: “Thầy đừng lãng sang chuyện khác!”

“Được rồi.” Severus thỏa hiệp: “Thật ra rất đơn giản, trước đây nhà ta ở gần nhà Lily, bởi vì trong khu đó chỉ có hai chúng ta là tiểu phù thủy, như vậy liền quen biết, sau đó thành bạn tốt, cùng tới Hogwarts, chỉ vậy thôi.”

“Hừ, thầy chỉ nói có lệ…….” Vật nhỏ hừ một tiếng, thấy y nói không ý nghĩa cũng không hỏi nữa, chuyển đề tài: “Qua hai ngày nữa thầy dắt em đi nhìn ba mẹ nha? Trước kia năm nào tới lễ Giáng Sinh cũng đi.”

“Ừ, ta có thể nói với Lily, sau này đứa con của nàng sẽ sửa thành họ Snape.” Severus gật đầu nghiêm túc nói.

“Nha! Không cho nói!” Harry cảm giác cả người mình đang bị thiêu cháy, giận dỗi xoay người đưa lưng về phía y: “Em, em muốn ngủ!”

Severus cười ôm cậu vào lòng, chỉnh lại góc chăn, đặt xuống mái tóc cậu một nụ hôn: “Ngủ ngon, cậu Snape của ta.”

Vật nhỏ lẩm bẩm một chút, mơ mơ hồ hồ nghe được là ‘ngủ ngon’, sau đó không còn lên tiếng nữa.

Hôm sau sau khi Harry thức dậy, Severus dùng khóa cảng quay về, trước khi đi còn ôm người yêu nhỏ ôm hôn một trận, ăn thiệt nhiều đậu hủ, làm hại Harry lúc xuống lấu ăn sáng mặt vẫn còn đỏ bừng.

“Harry, sao mặt con đỏ như vậy? Có phải trùm chăn kín quá không?” Sirius lải nhải: “Lần sau không được làm vậy, sẽ thở không nổi.”

“A? Dạ……” Harry vội vàng gật đầu.

Lupin ngồi đối diện cậu mỉm cười thích thú.