[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 41: Lều Hét




Thẩm vấn Bellatrix xong, làm thế nào để xử lý mụ là một vấn đề lớn, trực tiếp giao cho Bộ Pháp Thuật, cuối cùng cũng chỉ đưa mụ về Azkaban một lần nữa thôi, mụ đã vượt ngục một lần còn không thể có lần thứ 2 sao?

Cuối cùng Lockhart phu nhân cũng nghĩ ra biện pháp, lợi dụng Laya Knott. Dù sao cũng rất khó giải thích vì sao một học trò lại tự nhiên chết trong trường, cứ để Severus đem xác cô bé ra ngoài, đồng thời cũng mang theo Bellatrix, giả thành một vụ đồng quy vu tận.

“Được rồi hiệu trưởng, đừng nhìn ta kinh ngạc như vậy.” Lockhart phu nhân tùy tiện nói: “Chẳng lẽ thầy tính toán lưu lại mạng Bellatrix? Để mụ ta tiếp tục gây sóng gió sao? Hơn nữa chuyện Laya Knott cũng không tốt lành gì, chẳng lẽ thầy vì nó mà để mọi người cho rằng Hogwarts có nguy hiểm, giáo sư không chịu trách nhiệm?

Nàng híp mắt nhìn hai nam nhân: “Snape giáo sư là lựa chọn tốt nhất, thực lực cường đại lại có thể hạ thủ, hiệu trưởng còn lo lắng cái gì?”

Severus hiển nhiên có ý kiến giống nàng.

Vì thế bọn họ thương lượng chi tiết, sau đó quyết định lập tức hành động.

Cũng may lúc Dumbledore đưa Bellatrix ra cũng mang theo thi thể Laya Knott, vì thế cũng không cần xuống mật thất một chuyến nữa.

Severus lưu loát quăng cho Bellatrix một câu chú Avada Kedavra, sau đó nhổ vài cọng tóc Laya Knott, bỏ hai thi thể vào túi không gian Dumbledore đưa.

“Đáng tiếc hôm nay không phải cuối tuần, bằng không sẽ tự nhiên hơn.” Lockhart phu nhân thở dài: “Làm thế nào giải thích Laya Knott rời khỏi trường vào ngày thường chứ?”

Dumbledore nháy mắt, thần bí nói: “Không phải Hogwarts có rất nhiều mật đạo sao? Theo ta biết thì đây không phải bí mật với vài học trò. Ta biết có một mật đạo thông tới làng Hogsmeade.”

“A! Lều hét!” Lockhart phu nhân kinh hỉ.

Nghe thấy ‘lều hét’ Severus liền đen mặt. Mặc kệ là ai nghĩ tới nơi mình đã chết thì tâm tình cũng không tốt nỗi, huống chi từ lúc làm học trò y đã chán ghét nơi này.

“Ta về lấy thuốc đa dịch.” Y cứng nhắc nói một câu, sau đó sải bước vào lò sưởi.

Lúc trở lại hầm thì Harry đang cùng nhóm bằng hữu ngồi trước lò sưởi ăn số điểm tâm gia tinh vừa đem tới, vật nhỏ thấy y bước ra khỏi lò sưởi lập tức cao hứng vẫy tay: “Giáo sư, thầy đã về, điểm tâm này rất rất ngon nga, thấy nếm thử một chút đi?”

Y còn chưa kịp trả lời, vật nhỏ đã dùng nĩa ăn cắm một khối nhỏ vọt tới bên người y, vẻ mặt mong chờ nhìn mình: “Thầy ăn cái này đi, là sủi cảo tôm, em thử rồi, rất ngon!”

Một tiểu xà, tiểu hoan hoảng sợ nhìn họ, ra mòi rất muốn kéo Harry lại.

Severus cúi đầu, ngậm lấy miếng sủi cảo tôm vào miệng.

“——!” Draco cùng Neville hút sâu một hơi, ánh mắt trợn tròn thành dạng ”(⊙o⊙)”.

“Không tệ.” Severus xoa đầu Harry: “Ngươi tự mình ăn đi, ta còn chút việc phải ra ngoài một chuyến.”

“Giáo sư nhớ về sớm~” Harry cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn y.

“Ừ.” Severus nhìn cậu khẽ nhếch khóe môi, đi vào phòng độc dược.

Draco cùng Neville lúc này mới thở phào một hơi, bọn họ sắp nghẹn chết rồi!

Severus vào trong lấy một lọ thuốc đa dịch sau đó đi ra, lúc ngang qua lò sưởi thấy bộ dáng há hốc mồm của Draco lập tức không nể mặt răn dạy: “Draco, thu hồi bộ dáng ngu xuẩn của ngươi lại! Nếu Lucius thấy bộ dạng này của ngươi nhất định sẽ xấu hổ phát khóc! Bởi vì người kế thừa của hắn đang trừng mắt như một con thú ngu si!” Về phần Neville cũng có bộ dáng ngu si động dạng hoàn toàn bị y lơ đẹp, bởi vì y lười liếc mắt nhìn cậu.

“Thực xin lỗi, cha đỡ đầu!” Draco theo phản xạ lập tức nhận sai.

Severus hừ một tiếng, theo lò sưởi âm tường quay lại phòng hiệu trưởng.

“A! Đãi ngộ khác biệt a!” Draco kêu rên một tiếng ngã xuống sô pha, ai oán nhìn Harry: “Cậu nói đi! Vì cái gì cha đỡ đầu lại tốt với cậu mà lại hung dữ với mình như vậy? Mình mới là con đỡ đầu mà!”

Harry xấu hổ quéo ngón tay: “Mình, mình cũng không biết…….. cái kia, thực xin lỗi……”

“Hừ, lại đây đấm lưng đi rồi ta miễn cưỡng tha thứ cho cậu.” Malfoy thiếu gia ngạo mạng hếch cằm nói.

Harry nịnh nọt vội chạy tới bóp vai cho cậu, Neville cũng thức thời chọt một miếng sủi cảo tôm đưa tới bên miệng đại thiếu gia. Draco một ngụm nuốt xuống, hài lòng gật đầu.

Bỏ qua ba tiểu bằng hữu đang nháo ngất trời, bên Severus hiện tại.

Tới phòng hiệu trưởng xong y bỏ tóc Laya Knott bỏ vào thuốc đa dịch, sau đó để Lockhart phu nhân chỉnh sửa lại quần áo tóc tai, sau đó dùng bộ dáng của Laya Knott rời khỏi phòng hiệu trưởng, một đường đi thẳng xuống lầu 1 lâu đài.

Dọc theo đường đi một vài nữ sinh Slytherin còn kéo y lại nói: “Laya, tối qua Snape giáo sư tìm cậu ấy.” Y gật gù một chút rồi bỏ đi.

Sau khi ra khỏi cửa lâu đài, y đứng ở một góc tối làm một câu chú ảo ảnh cho mình, bây giờ vẫn là ban ngày, y phải đảm bảo không bị ai nhìn thấy. Tuy chú ngữ này không có hiệu lực lâu, nhưng cũng đủ để y băng qua bãi cỏ trước lâu đài đi về phía cây liễu roi ở cạnh rừng cấm.

Lân cận khu vực này cũng không có người. Nhìn cây liễu đang hung hăng vung vẫy nhánh cây, y bực bội phun khí, nhặt một tảng đá ném vào mấu phía dưới gốc cây. Đám liễu đang quẫy vun vút lập tức yên lặng, như biến thành một bức tượng điêu khắc.

Y nắm chặt đũa phép đi tới, chui vào cái hang to dưới gốc cây.

Đi qua một thông đạo ngoằn ngoèo khúc khuỷu, y rốt cuộc cũng tới đươc lều hét.

Nơi này không khác biệt gì so với đời trước, vẫn âm u rách nát, tràn ngập tro bụi.

Ánh mắt y dừng lại thật lâu trên khoảng đất trống giữa phòng, đó là nơi y chết đời trước.  Ở đó, y đã giao kí ức của mình cho cứu thế chủ sau đó cuối cùng cũng được giải thoát.

Lúc đó đôi mắt xanh biếc hệt như Lily hiện lên trước mắt y, tràn ngập kinh ngạc, khó hiểu, có lẽ còn có một tia chán ghét nhưng tới hậu chiến, cảm xúc đó đã hoàn toàn biến thành tôn kính cùng áy náy.

Kì thực y luôn muốn nói với cứu thế chủ kia: ‘Đừng có dùng ánh mắt chết tiệt đó nhìn ta!’ Nhưng mãi tới lúc sống lại, y cũng chưa từng nói qua—— cho dù khi đó y đã thành bức họa trong phòng hiệu trưởng hơn 20 năm, mà cứu thế chủ vĩ đại cũng sớm trở thành hiệu trưởng Hogwarts.

Hiện tại ánh mắt kia đã chậm rãi thay đổi, tuy vẫn trong suốt long lanh, nhưng lại vô cùng thuần khiết, tình tự bên trong cũng khác biệt rất lớn, đó là một loại tôn kính thuần khiết cùng thân thiết, tuy nhút nhát nhưng lại làm người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

Bên tai dường như lại vang lên câu nói kia ‘Giáo sư nhớ về sớm’, âm thanh dịu dạng yếu ớt còn hơi kéo dài âm cuối, làm y nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng.

Y lại làm tiếp một câu chú ảo ảnh, nhấc chân bước về phía cửa, chút cảm xúc tiêu cực của đời trước ở nơi này rốt cuộc cũng không còn làm y bận tâm nữa.

Cánh cửa gỗ cũ nát bị y cẩn thận đẩy ra, bên ngoài không có ai. Y ra ngoài vài bước, xoay người tránh trong bóng râm giải trừ ảo ảnh, sau đó đi lung tung vài vòng ngoài ngã 4, còn cố ý tới tiệm Công Tước Mật mua chút kẹo.

Ông chủ quả nhiên theo dự kiến mở miệng hỏi: “A? Cô gái, cô hẳn là học trò đi? Bây giờ không phải cuối tuần a, sao cô ra ngoài được?” Ánh mắt ông lia một vòng qua bộ động phục Slytherin.

Severus kiêu kỳ nhìn hắn, âm trầm nói: “Tính tiền cho ta.”

Ông chủ cũng không truy vấn nữa, nhanh tay lẹ chân tính tiền cho y.

Severus mang theo bọc kẹo đi dạo bên ngoài một vòng, xác định có không ít người thấy ‘Laya Knott’ xuất hiện bên ngoài Hogwarts mới đi ra ngoài làng.

Xác định không có người theo dõi, y tìm một nơi không dễ bị người phát hiện cũng không quá bí mật, vất hai thi thể xuống đất, sau đó tạo ra một vài dấu vết chiến đấu xung quanh, cũng vất Vương miện và bịch kẹo vừa mua xuống bên cạnh cái xác, cuối cùng uống thuốc khôi phục dung mạo, dùng khóa cảng quay về hầm.

Lúc này đã là xế chiều, Draco cùng Neville vẫn còn ở cùng Harry. Bất quá bọn họ không dùng tất cả thời gian để chơi đùa, mà đang ngồi quanh chiếc bàn học nhỏ của Harry——đó là chiếc bàn giấy Severus đưa cho Harry làm bàn học——tập trung đọc sách, Severus đột nhiên xuất hiện cũng không đánh gảy bọn họ.

“Draco.” Severus lên tiếng: “Theo ta một chút.”

Ba tiểu bằng hữu ngẩng đầu, Harry lại nhìn Severus mỉm cười thật tươi.

Draco vội vàng đứng lên theo cha đỡ đầu vào phòng độc dược. Cậu bứt rứt muốn chết, đợi lâu như vậy cha đỡ đầu mới trở về, hiện tại cậu chỉ hận không thể lập tức giải quyết chuyện Dobby sau đó chạy về phòng ngủ tắm rửa thay quần áo.

Severus đóng cửa, làm tĩnh âm chú mới bảo cậu gọi Dobby tới.

“Nếu nó đã trốn về trang viên thì sao bây giờ?” Draco cau mày hỏi: “Nó đã thất bại, theo lí thì khoảng thời gian này hẳn sẽ không ở đây? Gia tinh không thể tự ý ra ngoài quá lâu, nếu nó tự ý hành động, chỉ sợ sớm sợ tổng quản gia tinh phát hiện mà trở về nhà rồi.”

Severus hừ một tiếng: “Ngươi không rõ, nó không quan tâm tới những chuyện đó.”

Draco gật gật đầu, búng tay: “Dobby!”

‘Đùng’ một tiếng, gia tinh với vẻ mặt hoảng sợ xuất hiện trước mặt bọn họ.