[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 17: Tấm Gương Ảo Ảnh




Sáng sớm lễ Giáng Sinh, Severus ngoài ý muốn nhận được một món quà trừ quà của nhà Malfoy và nhóm giáo sư, tuy không quá tinh xảo nhưng rõ ràng rất dụng tâm, đầu tiên y làm vài chú ngữ kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì mới mở tấm thiệp kẹp dưới sợi dây ruy băng.

Trên thiệp viết: ‘Snape giáo sư, chúc thầy lễ Giáng Sinh vui vẻ! Cám ơn thầy đã đưa em tới nhìn ba mẹ, em không biết làm thế nào để cám ơn thầy, nên đành tới phòng bếp làm một cái bánh ngọt, em có viết thư hỏi qua Draco, biết thầy không thích đồ ngọt nên em làm vị nhạt, hi vọng thầy không ghét bỏ.’ Kí tên là ‘Harry Potter’.

Severus nhíu mày, một lần nữa cảm nhận Harry khác biệt với Potter cha, đứa nhỏ này rất biết cảm tạ, người khác chỉ cần đối với nó tốt một chút, nó sẽ lập tức tặng trở về, cho dù là người mình vô cùng sợ hãi, vẫn dụng tâm hồi báo.

Y mở hộp, thấy một chiếc bánh chocolate tinh xảo, vừa thấy đã biết làm rất nghiêm túc.

Severus không thích ăn đồ ngọt phá lệ lấy dao nĩa thử một ngụm, quả nhiên không quá ngọt, có vị đắng của chocolate, ăn rất ngon.

Không biết bởi vì bánh ngọt này thực sự ăn rất ngon hay vì lí do gì khác, Severus đã thực sự ăn hết nó, ngay cả bữa sáng cũng không ăn. Hơn nữa tâm tình của y cũng tốt hơn rất nhiều.

So ra thì Harry không vui cho lắm, đám bạn đều về nhà nghỉ lễ, phòng ngủ chỉ còn một mình cậu, ngay cả lúc thức giấc nhận được tấm áo tàng hình ba ba để lại cậu cũng không làm cậu vui vẻ hơn.

Hơn nữa cũng không biết người tặng là ai, đứa nhỏ ngồi trên giường, nhìn hàng chữ xa lạ trên tờ giấy, thở dài: “Sử dụng thật tốt? Mình dùng áo tàng hình làm gì? Mình cũng không thích dạ du….. chẳng lẽ người này muốn gạt mình dạ du?”

Với sức tưởng tượng phong phú, bé con lập tức nghĩ tới một cảnh: cậu mặc áo tàng hình đi dạ du, sau đó tới khu vựa cấm trên lầu bốn, tiếp đó bị con chó ba đầu trong truyền thuyết cắn một ngụm….. hoặc là cậu dạ du gặp phải Snape giáo sư, toàn thân đen thui như quỷ hút máu đột ngột nhảy ra, sau đó trừ Hufflepuff một 100 điểm…..

“Nha!” Bé con sợ hãi kêu một tiếng, xốc chăn lên như con đà điểu chui đầu vào, chỉ chừa cái mông và hai cái chân bên ngoài.

Một lát sau, đại khái cũng hiểu được bộ dáng của mình buồn cười cỡ nào, cậu mới ló cái đầu bù xù ra, thở một hơi, vỗ vỗ ngực mình, an ủi nói: “Đừng lo lắng, Harry, không cần dùng nó là tốt rồi.”

Cậu bò xuống giường, đem chiếc áo tàng hình cùng tờ giấy nhét vào nơi sâu nhất trong rương hành lí.

Buổi chiều, Harry đi thư viện mượn một quyển sách, trên đường quay về kí túc xá thì bị Peeves chặn đường.

“Ha ha ha ha! Cậu bé đại nạn không chết! Cục cưng Hufflepuff! Đến đây chơi với Peeves đi!” Peeves bay lơ lửng trên không trung, một lọ mực bay về phía Harry.

Harry sợ tới mức xoay người bỏ chạy, Peeves như muốn đùa với cậu, lúc xa lúc gần bám theo phía sau, cậu cố sức chạy, cũng không biết làm thế nào đã chạy tới những cầu thang rất kì lạ, Peeves cũng đã lượn tới nơi khác tìm người trêu chọc.

Harry đứng lại thở hổn hển, sau đó phát hiện mình bị lạc đường……

Vật nhỏ sợ hãi, nghe học tỉ Sylvanas nói, đường trong Hogwarts rất phức tạp, nếu không quen thuộc rất dễ lạc đường, trong lâu đài cũng có nhiều con quái vật đáng sợ!

Cậu cắn môi, rút đũa phép. Kì thực đến giờ cậu vẫn chưa học được pháp thuật công kích, nắm đũa phép cũng chỉ có tác dụng an ủi tâm lí mà thôi.

Chung quanh không có bức họa cũng không có hồn ma, tìm không được người hỏi đường, Harry chỉ đành tự mò mẫm. Cuối cùng, cậu tìm thấy một phòng học bỏ trống, phụ cận chỉ có căn phòng này có cửa hé mở.

Cậu vào trong.

Có rất nhiều bàn ghế chất sát tường, tạo thành một bóng đen thật lớn, còn có một cái thùng rác úp ngược. Nhưng mà ở bức tường đối diện lại có một thứ tựa hồ không thuộc về nơi này, giống như có người không biết đặt ở đâu nên tạm thời bỏ nó vào đây.

Đó là một chiếc gương rất huyền bí, nó cao gần đụng trần nhà, gọng kính mạ vàng hoa lệ, bên dưới là hai chân đỡ. Trên đỉnh chóp có khắc một hàng chữ: erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi.

Cậu chậm rãi tới gần chiếc gương, muốn nhìn bóng mình trong đó, nhưng mặt gương rỗng tuếch. Cậu bước lại gần, đứng ngay trước mặt tấm gương.

Cậu không thể không đưa tay bụm miệng mới kiềm chế không hét ầm lên. Cậu xoay người lại thật mạnh, bởi vì trong gương không chỉ có cậu, còn có rất nhiều người đứng phía sau.

Cậu nhìn kĩ, người đứng gần nhất chính là ba mẹ!

“Mẹ.” Cậu thấp giọng gọi: “Ba ba.”

Bọn họ nhìn cậu, mỉm cười thân thiết. Harry chậm rãi đánh giá những người khác trong gương, phát hiện bọn họ có đôi mắt xanh lục giống hệt cậu, hoặc là cái mũi, có một cụ già có cái đầu gối gồ ghề giống hệt mình.

Mẹ trong gương đang đặt tay lên vai phải cậu.

Harry quay đầu nhìn bả vai mình nhưng không thấy gì cả.

Cậu ngồi xuống trước tấm gương, khao khát nhìn bọn họ, hai bàn tay áp lên mặt gương, như có thể hi vọng mình có thể nhào vào bên trong, ở cùng một chỗ với bọn họ. Nội tâm cậu mãnh liệt đau nhức, một nửa vui sướng, một nửa lại ưu thương.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Ba, mẹ, con thực mít ướt, đúng không?” Cậu miễn cưỡng mỉm cười: “Thực xin lỗi, cha mẹ dũng cảm như vậy, con lại nhát gan, cha mẹ có phải rất thất vọng không?”

Ba mẹ trong gương mỉm cười với cậu.

“Con rất nhớ hai người…….” Cậu nói: “Ba mẹ ở bên kia có khỏe không? Snape giáo sư mang con đi tảo mộ, mẹ thật xinh đẹp. Đúng rồi, ba mẹ, con vào Hufflepuff, có rất nhiều bạn tốt, ba mẹ không cần lo lắng cho con, con rất tốt, con kể …….”

Cậu cứ vậy ngồi trước gương, nói rất nhiều về cuộc sống trong trường của mình. Cũng không biết qua bao lâu, người nhà vẫn còn trong gương mỉm cười với cậu.

Đột nhiên, cửa phòng học ‘Ầm’ một tiếng bị đẩy mạnh, Severus nổi giận đùng đùng tiến vào.

Y thực sự đang rất tức giận, vừa nãy lúc tới sảnh đường ăn tối, Dumbledore đột nhiên nói Harry không thấy đâu, hỏi qua số học trò Hufflepuff cũng không biết. Vì thế nhiệm vụ truy tìm cứu thế chủ lại đổ lên đầu y.

Y tìm hết nửa giờ, đến tận bây giờ mới tìm được vật nhỏ này.

Đang muốn phát hỏa lại trở nên kinh ngạc vì thấy gương mặt đầy nước mắt của vật nhỏ, không biết đã khóc bao lâu, hai mắt đều sưng đỏ cả rồi.

Nhìn lại tấm gương ảo ảnh rực rỡ, Severus chợt hiểu ra vì sao vật nhỏ này lại ngồi ở đây khóc lâu như vậy.

Lửa giận của y hoàn toàn tiêu tán.

“Giáo sư!” Harry luống cuống đứng lên: “Sao thầy lại tới đây? Em… thầy tới tìm em sao?” Âm thanh cậu vì nói rất nhiều, cùng khóc lâu mà có chút khàn khàn.

“Hiển nhiên, hiệu trưởng vĩ đại phân phó ta tìm cứu thế chủ đã mất tích từ giữa trưa, ngay cả buổi ăn tối cũng vắng mặt.” Severus thản nhiên nói.

Harry cúi đầu, ấp úng nói: “Thực xin lỗi, giáo sư, em lại gây phiền toái cho thầy.”

Severus không biết nên trả lời thế nào, đơn giản đi qua chỉ vào hàng chữ trên chóp gương: “Potter, đọc ngược những chữ này một lần.”

Harry ngẩng đầu nhìn một chốc, khó khăn đọc: “I show……..not your face,but…..your heart’s desire.”

Cậu mở to mắt, một lát sau lại gục đầu xuống, bi thương thì thào: “Điều khao khát nhất trong trái tim….. nói vậy, tấm gương này không phải thấy được thế giới người đã khuất sao, em thấy ba mẹ chỉ vì em muốn thấy họ?”

Trái tim Severus không biết vì sao có chút co rút.

“Potter.” Y ngoài mặt vẫn lạnh nhạt: “Tấm gương này không thể dạy ngươi tri thức, cũng không cho ngươi thấy sự thật. Mọi người đều phí thời gian trước nó, bọn họ si mê nó, thậm chí còn nổi điên, bởi vì bọn họ không thể phân biệt những thứ trong đó là thật hay giả. Nếu ngươi quý trùng sinh mạng mẹ ngươi đã cho ngươi, ngươi nên biết sau này không nên tới đây nữa.”

Harry há to miệng, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Em đã biết, giáo sư.”

Giọng nói cậu có chút thong thả, nhưng từng lời lại mang theo áp lực nặng ngàn cân, chèn ép tới mức thân hình bé nhỏ run rẩy.

“Đi thôi.” Severus đột nhiên buồn bực, túm lấy tay cậu lôi ra ngoài.

Harry im lặng theo sát bước chân y, một lần cũng không dám quay đầu lại.