[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 15: Thỉnh Cầu của Harry




Lễ Giáng Sinh tới gần, buổi sáng một ngày giữa tháng 12, nhóm tiểu động vật Hogwarys chơi đùa trên khoảng sân bị tuyết bao trùm xung quanh trường, mặt hồ cũng đóng một tầng băng dày. Cặp song sinh nhà Weasley bị phạt vì bọn họ phù phép cho mấy quả cầu tuyết, để chúng rượt theo sau Quirrell khắp nơi, không ngừng nện vào lớp khăn quấn dày đặc trên đầu hắn——lúc đó Severus không có ở đó, vì thế lúc biết chuyện y thực sự buồn bực, nếu y có ở đấy nhất định có thể nhân cơ hội này thần không biết quỷ không hay ra tay kéo cái khăn trùm đầu của hắn xuống a!

Danh sách học sinh ở lại trường trong kì nghỉ lễ đã được xác định, Sevrus nhớ rõ thằng nhãi con Potter đời trước cũng lưu lại trường, nhưng y vẫn nhớ rõ Dumbledore không hề gọi y đi đưa cứu thế chủ tới thung lũng Godric tảo mộ.

“Albus! Tự đi làm chuyện ngươi đáp ứng!” Severus rống giận với lão hiệu trưởng đang cười tủm tỉm: “Ta không muốn phí một ngày nhàn nhã nghỉ ngơi để dẫn một đứa quỷ con tới mộ phần cha mẹ khóc rống!”

Dumbledore không chút áp lực nào vẫy tay: “Đừng như vậy, Severus, anh không muốn tới xem Lily sao? Chỉ là thuận tiện mang Harry theo thôi. Harry ngoan như vậy sẽ không gây ra phiền toái gì đâu.”

“Ngươi mơ tưởng!” Severus không hề nể mặt nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để một Potter hủy ngày nghỉ của mình!”

Y quăng cho lão nhân một ánh mắt lạnh lùng mang ý tứ cảnh cáo, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.

Dumbledore cười tủm tỉm nói với phượng hoàng của mình: “Fawkes, chúng ta đánh đố đi, ta cá anh ta nhất định sẽ đáp ứng, người thua 3 ngày không được ăn đường!”

Fawkes khinh thường liếc mắt, đứng trên nhánh cây xoay một vòng chỉa cái mông về mặt cụ, cứ như đang nói: ‘Ngươi nghĩ ta giống ngươi một ngày không ăn đường sẽ chết sao?’

Lão nhân không để bụng, tìm giấy bút viết một phong thơ cho Harry.

‘Harry thân mến:

Bởi vì có một ít việc xảy ra, thầy sợ không thể mang con đi tảo mộ vào ngày lễ Giáng sinh, bất quá thầy nghĩ có người nhất định nguyện ý, đó là bạn thân của mẹ con, Snape giáo sư. Xin tha lỗi cho thầy vì đã nuốt lời, nhưng con nhất định có thể thuyết phục anh ta mang con đi đúng không? Chúc con thuận lợi.

Của con.

Albus Dumbledore.’

Xem xong bức thư Harry khóc không ra nước mắt, cậu cảm thấy nếu mình dám đi hỏi Snape giáo sư, nhất định sẽ bị thầy nấu thành độc dược. Nhưng mà cậu thực sự rất muốn đi tảo mộ ba mẹ, làm sao bây giờ……

Draco xoa đầu cậu an ủi: “Đừng lo, Harry, đừng thấy cha đỡ đầu hung dữ như vậy, kì thật có bí quyết đối phó cha nga.”

“Bí quyết gì?” Harry cùng Neville mắt lấp lánh nhìn cậu.

Draco sờ cằm, nghiêm túc nói: “Tuy nghe có chút thái quá, nhưng đây là do mẹ ta rút kết, ta tự mình kiểm chứng, các ngươi ngàn vạn lần không được nói ra ngoài!”

Hai tiểu hoan gật mạnh đầu.

Draco cười hắc hắc: “Kì thật rất đơn giản, chính là làm nũng!”

“Cái gì? !” Hai người hét to, bà Pince quản lý thư viện trường lập tức phóng ánh mắt như lưỡi dao tới. Bọn họ lập tức bụm miệng hoảng sợ nhìn Draco.

“Các ngươi không nghe lầm.” Draco nói: “Ta nói chính là làm nũng, trước đây mẹ nói ta biết cách này, sau đó mỗi lần ta thấy cha đỡ đầu bực bội liền làm nũng thì cha không mắng ta nữa! Harry, nghe nói mắt cậu giống hệt mẹ, nếu cậu cứ nhìn chằm chằm vào mắt cha đỡ đầu cầu cha mang cậu đi tảo mộ, cha nhất định sẽ đáp ứng! Mẹ nói cha đối xử rất tốt với mẹ cậu.”

Harry hoảng sợ lắc đầu: “Chính là mình không làm được….. mình sợ……”

Neville học theo Draco vuốt cằm suy nghĩ, lát sau hé ra gương mặt nghiêm túc nói với Harry: “Harry, kì thực Snape giáo sư gần đây cũng không còn hung dữ lắm, thầy rất lâu đã không trừ điểm của cậu a, hơn nữa nói chuyện cũng không còn độc ác nữa.”

“Nhưng mà thầy vẫn còn cấm túc mình, tháng này thầy lại tìm lỗi để cấm túc, lại kéo dài tới cuối tháng…….” Harry nước mắt lưng tròng.

“Không phải cậu nói rất nhớ cha mẹ sao?” Draco dùng phép khích tướng: “Chẳng lẽ cậu không muốn vì bọn họ mà khiêu chiến thử một lần? Lỡ đâu thành công thì sao?”

Harry nhìn bên này lại nhìn bên kia, thấy hai bạn tốt đều cổ vũ mình, rốt cuộc cũng mạnh mẽ gật đầu.

Vì thế buối tối lúc cấm giam……..

“Cậu Potter, có thể thỉnh cậu lặp lại một lần nữa bằng âm lượng tai người có thể nghe thấy không?” Severus nhìn Harry đang cúi đầu đứng trước mặt mình, có chút mất kiên nhẫn.

Vật nhỏ suốt nửa ngày không nói gì.

“Nếu cậu Potter không muốn thì quên đi, giáo sư độc dược hèn mọn của cậu cũng không có nhiều thời gian để cậu lãng phí như vậy!” Severus xoay người muốn đi vào phòng độc dược.

Ngay lúc này tay áo y bị một bàn tay nho nhỏ bắt được.

Gương mặt vật nhỏ sợ hãi tới mức trắng bệt, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài, nhưng lại quật cường chăm chú nhìn thằng vào mắt y, đôi mắt tròn xoe xanh biếc tràn ngập mong chờ: “Thực xin lỗi, giáo sư, nhưng mà….. có thể xin thầy mang em đi nhìn mộ cha mẹ được không?”

Trong chớp mắt Severus thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt xinh đẹp giống hệt như của Lily, y theo bản năng dời tầm mắt, sau đó vì thẹn quá thành giận mà gầm nhẹ: “Cậu Potter! Vì cái gì mà ngươi cho rằng mình có thể đưa ra một yêu cầu lớn mật như vậy với giáo sư độc dược của mình? ! Ta vì cái gì phải lãng phí ngày nghỉ của mình trên người ngươi, hả? Chẳng lẽ cứu thế chủ nghĩ rằng ai cũng khao khát được phục vụ cho ngươi sao?”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, giáo sư…..” Nước mắt Harry lập tức trào ra, cậu bị lửa giận bất thình lình của Severus dọa sợ, nhưng cậu vẫn không thả tay áo đối phương, cố gắng kiên cường nói hết: “Thực xin lỗi, giáo sư, hiệu trưởng nói thầy nguyện ý mang em đi, bởi vì thầy là bạn thân của mẹ…. thực xin lỗi…… em thực sự rất muốn đi….. em chưa từng thấy qua mặt ba mẹ…. ngay cả ảnh chụp cũng không có, em chỉ muốn tới thăm nơi cha mẹ an nghỉ, xin thầy mà…….”

Severus cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt ướt át nước mắt, lại nhìn bàn tay bé xíu nắm chặt ống tay áo mình tới mức trắng bệt không ngừng run rẩy, đột nhiên mềm lòng trước đôi mắt khóc lóc thảm thương này.

Trong ấn tượng của y, vật nhỏ này chưa bao giờ dám chống lại tầm mắt mình, vừa thấy bóng mình đã vô cùng sợ hãi. Y hoàn toàn không ngờ có một ngày vật nhỏ dám nhìn thằng mình, còn can đảm cầu xin, cho dù rất sợ y nhưng vẫn không muốn từ bỏ.

Quên đi, xem phần bướng bỉnh này của vật nhỏ giống hệt như Lily, đáp ứng một lần đi. Severus nghĩ vậy, khẽ gật đầu: “Như vậy, cậu Potter, sáng sớm ngày đầu tiên của kì nghỉ lễ Giáng Sinh tới văn phòng của ta, hi vọng ngươi không ngu xuẩn mang tới phiền toái cho ta.”

“Sẽ không!” Harry không ngừng đảm bảo, vô cùng cao hứng bày ra một nụ cười thật tươi, tuy vẫn còn ươn ướt nước mắt nhưng thoạt nhìn phá lệ ấm áp, xinh đẹp: “Cám ơn thầy, giáo sư!”

Severus ngây người một chút, dường như thấy được cô gái tóc đỏ mắt xanh.

“Cậu Potter, ngươi còn định túm ống tay áo ta tới bao giờ?” Phục hồi lại tinh thần, phát hiện bàn tay bé xíu kia vẫn túm chặt ống tay áo mình, thẹn quá hóa giận bực bội nói.

“Dạ dạ dạ dạ em xin lỗi!” Gương mặt Harry lại tái mét, vội vàng thả tay áo y ra rồi lao vào gian phòng độc dược bắt đầu lao động phục vụ.

Tối đó, sau khi nhìn vật nhỏ làm xong lao động phục vụ trở về, Severus ngồi trước lò sưởi âm tường trầm tư.

Kì thật từ đời trước tới giờ, y chưa từng tới mộ Lily. Y không dám. Đó là tội nghiệt của y, nếu lúc trước y không nói lời tiên đoán kia cho Chúa Tể Hắc Ám có lẽ bây giờ Lily vẫn còn sống rất tốt, vật nhỏ kia từ bé cũng không phải sống trong gác xép, mặc quần áo cũ của đứa anh họ, mỗi ngày làm số công việc nhà vượt quá năng lực của mình, thậm chí còn bị đánh đập.

Nhớ tới lần đón vật nhỏ nhập học ở căn chòi trên bờ biển, vật nhỏ bị cả gia đình Dursley chán ghét, còn có vẻ mặt hoảng hốt bất lực lúc bị Petunia Dursley giao ra, đột nhiên y cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề.

‘Severus Snape, ngươi nên đối xử với nó tốt một chút.’ Y tự nói với mình: ‘Nó không phải là cứu thế chủ đời trước, cũng không phải tên Potter cha chết tiệt, nó là đứa con của Lily, cha mẹ nó đã bị ngươi hại chết……..’

Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên gương mặt y, phá lệ âm trầm.