Cửa vừa khép lại, cho dù là Severus luôn bình tĩnh cũng không khỏi chảy một thân mồ hôi lạnh, chỉ cần chậm vài giây thôi, nói không chừng đám học trò Slytherin sẽ thấy được bộ dáng chật vật của viện trưởng bọn họ bị một con gấu mèo nhỏ say khướt bám dính.
Nghĩ như vậy Severus không khỏi vỗ mông vật nhỏ đang ngồi trên cánh ta mình, tất nhiên, lúc đánh xong thì y liền ngây ngẩn cả người—— lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, từ khi nào Severus Snape lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? !
Gấu mèo say khướt hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của y, còn không ngừng cọ cọ cái đầu xù, miệng lầm bầm than thở nói những lời vô nghĩa.
Severus cẩn thận lắng nghe—— “Ngô……Snape giáo sư…… đáng ghét……..”
Phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ!
Severus đen mặt đi về phía sô pha, định ném vật nhỏ lên đó. Ai ngờ mặc dù mơ mơ hồ hồ nhưng móng vuốt không chút thã lòng, vừa kéo một cái liền khóc.
Sao lại có sinh vật phiền phức như vậy! Severus quả thực bị chọc giận, nhưng không biết làm sao, đành phải ôm gấu mèo nhỏ ngồi xuống, tính toán triệu hồi một lọ độc dược giải rượu.
Kết quả…… không thể hi vọng vào một đại sư độc dược——đặc biệt là một đại sư độc dược không thích uống rượu —— sẽ dự trữ loại độc dược cấp thấp có tên là độc dược giải rượu đúng không?
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Merlin tất chân! Đúng là vấn đề nhức óc. Severus ôm một con gấu mèo nhỏ say khướt ngồi trên sô pha, mặt kéo một tầng mây đen.
Vừa nãy y quăng cho Quirrell một câu chú hôn mê không biết có hiệu quả không, đời trước Quirrell thả con quỷ khồng lồ xong sẽ thừa dịp hỗn loạn chạy tới khu vực cấm trên lầu bốn, lần đó y còn bị con chó ba đầu táp một cú. Tuy vừa nãy y có thông báo với Dumbledore, nhưng ai biết lão ong mật chết tiệt kia có thể rút chút thời gian để thăm dò, nếu để Quirrell trộm được hòn đá phù thủy thì rắc rối to.
Severus càng nghĩ càng bực bội, nhịn không được rống giận với vật nhỏ trong lòng: “Potter! Leo xuống khỏi người ta!”
“Không!” Quả nhiên, vật nhỏ lớn tiếng kháng nghị: “Muốn ôm!” Còn trả lời vô cùng hùng hồn.
Không thể nhịn được nữa, Severus dứt khoát quăng cho cậu một câu chú hôn mê.
Tốt lắm, vấn đề được giải quyết. Severus cố sức kéo móng vuốt của vật nhỏ đang bấu lấy cổ mình, đặt cậu nằm trên sô pha, biến gối sô pha thành một tấm thảm đắp lên người vật nhỏ, sau đó lập tức xuất môn lao thẳng tới khu vực cấm trên lầu bốn.
Khu vực cấm không có dấu vết bị xâm nhập, Severus đứng ở đó một lát thì thấy cụ hiệu trưởng thở hồng hộc chạy tới.
“Ôi, Severus, thấy anh ở đây thật tốt quá, ta đang tìm anh, tìm được Harry rồi sao?” Lão nhân thở nhẹ nhỏm một hơi, cười tủm tỉm.
“Tên quỷ con ăn chocolate nhân rượu cũng có thể say hiện tại đang ở văn phòng của ta.” Severus tức giận nói: “Quirrell đâu?”
Dumbledore chớp mắt nhìn y: “Hắn đang nằm trong bệnh xá, ai, không biết ai thừa dịp hỗn loạn quăng cho Quirinus một chú hôn mê, Poppy nói ít nhất chiều mai hắn mới có thể tỉnh lại. Tuy rằng có thể để hắn uống độc dược thanh bỉnh, bất quá ta cho rằng để hắn nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, cậu bé đáng thương bị con quỷ khổng lồ dọa sợ quá mức a.”
Severus hừ một tiếng: “Ta trở về, còn có, tới hầm đem cứu thế chủ của ngươi đi!”
“Đem đi? Severus, sao có thể nói là đem đi? Harry cũng không phải đồ vật…….” Lão nhân nói đùa muốn làm dịu không khí, lại bị ánh mắt của giáo sư độc dược đông lạnh trong nháy mắt: “Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người tới trước cửa văn phòng Severus liền nhìn thấy Neville cùng Draco đang canh giữ ở đó.
Bởi vì sợ Severus, Neville theo bản năng núp ra sau lưng Draco. Draco bước tới trước mặt hai người, lo lắng hỏi: “Cha đỡ đầu, tìm được Harry chưa?”
Severus còn chưa kịp trả lời đã bị Dumbledore dành trước: “Bọn nhỏ, đừng lo lắng, Harry đang ở trong văn phòng của Severus, Severus chăm sóc trò ấy rất tốt. Yên tâm đi.”
Severus cau mày mở cửa.
Gấu mèo nhỏ vẫn còn an ổn nằm trên sô pha, hoàn toàn không đảo người.
“Ôi, xem ra Harry ngủ rất ngon.” Dumbledore cười tủm tỉm nói: “Chúng ta tốt hơn vẫn không nên động trò ấy, Severus, không bằng anh vất vả một chút, lưu Harry lại một đêm đi.”
“Ngươi đang nằm mơ sao?” Severus lạnh lùng nói: “Văn phòng của ta không thể để một Potter chiếm cứ lâu như vậy, nó đã trúng chú hôn mê, các ngươi có ồn cũng không làm nó tỉnh lại, mau đem đi đi.”
Draco hít sâu một hơi: “Chú hôn mê? ! Ai dám thi chú với Harry——” Âm thanh của cậu đình chỉ khi bị ánh mắt cha đỡ đầu quét tới. Thực rõ ràng, hung thủ chính là cha đỡ đầu đang đen mặt như đáy nồi nhà cậu.
Dumbledore bày ra bộ dáng ‘thực không có biện pháp với ngươi’ nói: “Ôi, Severus, sao anh có thể thi chú hôn mê với Harry, nếu trò ấy như Quirinus tới tận chiều mai mới tỉnh lại thì làm sao bây giờ?”
“Hừ, đổi lại ngươi là ta, ngươi cũng làm vậy thôi.” Severus phun hơi: “Ai nguyện ý chăm sóc một quỷ con say rượu chứ!”
Dumbledore lắc đầu thở dài, quăng cho Harry một câu chú trôi nổi, mang theo hai đứa nhỏ khác ra ngoài.
Severus ngồi trên sô pha, cái thảm nhỏ bên cạnh còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của vật nhỏ, cảm giác căm tức không hiểu vì sao chợt bùng lên, y biến thảm nhỏ trở về gối sô pha, sau đó lại càng bực bội hơn.
Không thích hợp. Rất không thích hợp!
Severus phát hiện gần đây mình quá dễ dãi với nhãi con nhà Potter, đời trước có bao giờ y lộ ra bộ mặt ôn hòa như vậy với quỷ con kia? Cư nhiên còn biến thành tấm thảm cho nó! Này đối với một người lấy việc khi dễ Potter làm thú vui quả thực là vô cùng nhục nhã!
Chẳng lẽ vì vật nhỏ này thực sự không giống đối thủ một mất một còn của y?
Ừ, đúng vậy, nhất định là vậy! Severus suy nghĩ, rút kết luận. Dù sao vật nhỏ kia cũng là đứa con của Lily, ôn hòa với đứa con của bạn thân cũng không có gì kì lạ.
Trên thực tế vẻ mặt của y cũng không tính là ôn hòa…. bất quá y hoàn toàn không nhận ra điểm này, cũng vì thế mà con đường truy vợ sau này có thêm không ít phiền toái, đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Sau ngày Halloween, Hogwarts nghỉ một ngày.
Severus thường xuyên tới nhà kính quan sát Sprout giáo sư chăm chút thảo dược, lúc đi qua đại sảnh bắt gặp vật nhỏ đêm qua còn ôm y lớn tiếng khóc làm nũng.
Harry vừa thấy y, sắc mặt lập tức trắng bệt, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp. Hiển nhiên còn nhớ rõ hành vi của mình sau khi say rượu.
Bắt đầu tháng 11, thời tiết trở nên rét lạnh, những ngọn núi xung quanh trường học đã phủ đầy tuyết, mặt hồ đông cứng lạnh lẽo. Mỗi sáng sớm, mặt đất đều phủ đầy sương muối. Từ cửa sổ trên lầu có thể thấy Hagrid, toàn thân trùm áo lông chuột, mang bao tay lông thỏ, đôi giày hải li thật dày đang rã đông các cán chổi bay trên sân Quidditch.
Vật nhỏ vẫn như cũ bị Severus tìm cớ bắt tới cấm túc để xử lý dược liệu cũng bắt đầu mặc áo khóac dày, nhưng vẫn bị gió lạnh thổi quét đỏ bừng cả mũi.
Từ lúc cho rằng mình rất ôn hòa với đứa con của bạn thân, Severus cảm thấy mình ngày càng khoan dung với vật nhỏ này, tỉ như để Harry mang dược liệu cùng chiếc ghế nhỏ tới bên lò sưởi âm tường làm công tác phục vụ, y cũng không còn gây áp lực.
Nhưng vật nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được, ngược lại còn dùng ánh mắt nghi ngờ lén đánh giá y, tựa như cảm thấy y làm vậy vì có âm mưu, mỗi lần y bực bội, nhiệt độ lại giảm mạnh, vật nhỏ lại bị dọa sợ tới trắng bệt.
Tới tháng này thì nghiên cứu của Severus ngày càng thuận lợi hơn, độc dược hóa huyết có hi vọng hoàn thành trước lễ Giáng Sinh, nhưng nhiều lần y muốn vào phòng cần thiết để tìm Vương Miện đều thất bại, bởi vì y không biết khẩu lệnh chính xác để tiến vào căn phòng đó.
Y từng thử qua ‘phòng cất giấu Vương Miện’, ‘phòng cất giấu hồn khí’, mật thất của Chúa Tể Hắc Ám’, tóm lại thử rất nhiều lần, thậm chí còn thử cả ‘phòng chế tạo Vương Miện Ravenclaw thành hồn khí của Chúa Tể Hắc Ám’, nhưng vẫn không thành công.
Đầu tháng 11, trận Quidditch đầu tiên bắt đầu, nhưng Harry hiển nhiên không có chút hứng thú nào về chổi bay nên cũng không đi xem. Severus cảm thấy bớt lo không ít, ít ra y không cần ngồi giữa rét lạnh ở khán đài ầm ĩ để canh chừng an toàn của vật nhỏ.
Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã gần tới tháng 12.