Chị Gái Yêu Tôi

Quyển 1 - Chương 86: Chủ đề lịch sử vĩnh hằng




Phụ nữ cởi quần, phụ nữ cởi quần như thế nào, vây quanh một cái chủ đề này, là lịch sử vĩnh hằng bất biến bất dịch.

Tưa như Chu U vương chôn vùi quốc vận của một triều đại, chơi một màn gió lửa hí chư hầu, nói kiểu văn nhã chút thì chỉ là thu được nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Bao Tự, kỳ thật, hắn chỉ là muốn để Bao Tự cam tâm tình nguyện tự mịnh cởi quần xuống mà thôi.

Phụ nữ cởi quần đơn giản là tự cởi quần ra, hoặc là bị người khác cởi, nếu như không cẩn thận làm rớt xuống, gọi là lộ hàng, nếu như là cố ý làm rớt, gọi là lăng xê.

Đây đều là nói nhảm, chỉ là rất nhiều chuyện hiển nhiên đặc biệt nói ra, đồng thời cường điệu thêm chút, cũng không phải là không có một ít ý nghĩa đặc biệt, nhất là ở thời điểm Đạm Đài Tĩnh tự cởi quần mình ra.

Phần lớn đàn ông đều thích giúp phụ nữ cởi quần, có chút đàn ông thích cởi xuống váy hoặc quần trước tiên, sau đó nín thởi nhìn xem đồ lót hoặc là màu trắng, hoặc là màu đen, hoặc là viền đen, hoặc là chạm rỗng, hoặc là gợi cảm, hoặc là bảo thủ, từ đó suy đoán ra phũ nữ lúc này tâm tình là nguyện ý, hoặc là phán đoán nàng là nín nhịn, hay là thanh thuần, hoặc là phóng- đãng.

Một phụ nữ mặc quần lót gợi cảm, còn có thể nói là vì muốn lấy lòng đàn ông của mình, nếu như ngươi không cẩn thận nhìn thấy một phụ nữ mặc quần chữ C, vừa vặn ngươi là một gã đàn ông truyền thống bảo thủ, ngươi nhất định cảm thấy nàng không được thanh thuần, mắng một tiếng kỹ nữ cũng không quá phận, chỉ là để phụ nữ như thế nghe được, nói không chừng nàng sẽ nhấc váy lên, lộ ra bộ mông đẹp mà quần chữ C không cách nào che lấp, sau đó cười xùy một tiếng, lạnh nhạt rời đi.

Không chừng, sẽ còn lộ chút quyến rũ, cái này đại khái gọi là phong cách của Ngư Huyền Cơ.

Có chút đàn ông, sẽ tiếp tục cởi cả quần lót ra, lúc nhìn lông tóc đen nhánh, hoặc là mềm mại, hoặc là tươi tốt mà mọc ở trên ngọn đồi mắc cỡ, sẽ hưng phấn khó nói lên lời.

Đạm Đài Tĩnh sẽ không để cho Vương An cởi quần nàng, bởi vì đó là dụ dỗ và khiêu khích, mặc dù đối với Vương An có một chút yêu thích và xen lẫn cảm giác ấn tượng mới lạ, thế nhưng nàng còn không đến mức để một thằng nhóc đối với nàng làm cái gì.

Xuất phát từ sự cẩn thận của một phụ nữ trẻ tuổi tương đối thành thục, Đạm Đài Tĩnh lựa chọn tự cởi ra, bởi vì trên thực tế nàng chỉ cảm thấy đây là chuyện bình thường, hắn vẫn còn là con nít, cho nên loại chuyện này cũng không có ý gì đặc biệt, nàng chỉ xuất phát từ việc nhất định phải truyền thừa, mới sẽ làm như vậy.

Ngón tay Đạm Đài Tĩnh khoác lên quần lót, ngón cái cắm vào giữa quần và phần eo, ngón trỏ đè xuống bên quần cách ngón tay cái 2cm, ngón tay cái thoáng dùng sức ra phía ngoài, liền đem quần lót đặt ở trên ngón trỏ, sau đó cởi xuống dưới.

Nàng lựa chọn đem đồ lót cởi ra luôn một lần, có thể giảm bớt cảm giác xấu hổ vì lặp lại động tác mà làm nàng nóng mặt.

Vương An giật mình nhớ đến, ngoại trừ tấm hình kia của Shanna, hắn đã rất nhiều năm không có nhận đến dạng dụ hoặc này, mặc dù Đạm Đài Tĩnh cũng không có ý dụ dỗ, nhưng trên khách quan xác thực là thế.

Bụng dưới của Đạm Đài Tĩnh mềm mại trắng nõn, cũng không có cảm giác căng cững hoặc là tràn ngập co dãn, phảng phất chỉ là trạng thái tự nhiên nhất của phụ nữ quen sống trong nhung lụa, nhàn hạ mà ưu việt, công phu của nàng cũng không có đem thê thể của nàng cải tạo thành loại tràn trề sức mạnh.

Vương An cũng không có dời đi ánh mắt của mình, ở thời khắc này, hắn rốt cục ý thực được vì cái gì Đạm Đài Tĩnh nói một đời chỉ thu một người đệ tử, hoặc là nói chân chính coi trọng việc mình và Đạm Đài Tĩnh sẽ từ từ bồi dưỡng ra được quan hệ đặc thù.

Thất sự là một loại truyền thừa kỳ lạ, để cho người ta chan chứa đủ loại cảm giác ước ao và kỳ diệu.

Đạm Đài Tĩnh cũng không do dự, quần lót và quần ngoài quấn cùng một chỗ, theo hai chân thon dài như măng ngọc mang màu sắc êm dịu của nàng, rơi đến cẳng chân.

Vương An nhớ kỹ cửa hàng làm bánh bao vào bình minh, lúc xốc lên lồng hấp, bánh bao kia dưới hơi nước dày đặc, nóng hầm hập, xốp mềm, phông lên, trắng thuần, tựa hồ rất ngon miệng.

Lại như là sau cơn mưa tươi mát, ở tại hương dã điền viên, lặng yên xuất hiện nấm khuẩn màu trắng, như cây dù, phạm vi đỉnh dù dài ra, cũng có cảm giác mềm trượt như thế.

Lại như là tuyết lông ngỗng trong ngày đông, vỡ nát chồng chất lên nhau, chờ đến trời trong mở cửa sổ, nhìn xem lúa mạch chất đống sau mùa thu hoạch, tuyết thật dày bao trùm lên.

Tóm lại, nói chúng liền là tình cảnh như thế, hoặc là phải càng tươi đẹp, càng mỹ lệ hơn, thần kỳ hơn một chút.

""Sư phụ, ngươi cùng Tiểu Long Nữ, ai càng giống tiên nữ hơn chút?"" Vương An không chớp mắt nhìn mấy lần, thật vất vả ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Đạm Đài Tĩnh cũng đang theo dõi, trên gương mặt của nàng có vầng phấn nhàn nhạt, cùng màu sắc với điểm nhỏ trước ngực nàng, vô cùng xinh đẹp.

Đầu lông mày của Đạm Đài Tĩnh hơi nhấc lên, sờ lên vành tai mình, khéo miệng nhếch lên, rât chân thành suy nghĩ, "" Ta cảm thấy là ta đi.""

""Vì cái gì?"" Vương An nói.

"Bởi vì ngươi hỏi như vậy, khẳng định là cảm thấy sư phụ càng giống tiên nữ một chút đi." Đạm Đài Tĩnh hỏi ngược lại: "Vì cái gì đây?"

""Bởi vì Bạch Hổ là thánh thú, một trong tứ thần, sư phụ là Bach Hổ, tự nhiền là tiên nữ."" Vương An đương nhiên biết loại hiện tượng sinh lý này, chỉ là chưa từng thực sự gặp được, luôn cảm thấy đại khái cùng cô gái nhỏ không khác nhau bao nhiêu, chẳng qua là khi thân thể con gái trưởng thành, xuất hiện loại hiện tượng này, hắn mới ý thức được sự mỹ diệu và quyến rũ trong đó.

Đạm Đài Tĩnh mím môi, đôi mắt lưu chuyển, lườm hắn một cái, đựa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ môi hắn, "" Đừng thật sự coi ta là bảo mẫu của ngươi, ta thế nhưng là sư phụ của ngươi, ngươi cũng dám đùa giỡn sư phụ sao?""

""Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nếu như là bảo mẫu thì ta sẽ không đùa giỡn?"" Vương An cười cười, "" Chẳng qua ta cảm thấy nghiêm túc đối mặt với người trần truồng, nếu như ta lại quá phần đứng đắn, vậy thì có chút giả vờ giả vịt, nếu không liền lộ ra mập mờ, cho nên chỉ đùa một chút.""

"Ta cảm thấy tranh thủ thời gian dạy dỗ ngươi những thứ này là chính xác, nếu như qua mấy năm, chờ ngươi trưởng thành, ta lại dạy ngươi như này, ngươi có phải hay không sẽ đem sư phụ biến thành đàn bà của ngươi?" Đạm Đài Tĩnh vỗ vỗ đầu Vương An, kinh ngạc tán thán lắc đầu, "Ngươi thật có thể che giấu tâm tư của mình, người khác đều không có phát hiện ngươi biết đùa giỡn con gái."

""Ai, cũng liền trêu đùa một chút, chuyển qua nghiện miệng rồi."" Vương An cười khổ một tiếng.

""Còn có thể chuyển qua nghiện tay."" Đạm Đài Tĩnh mỉm cười tủm tỉm.

""Sư phụ, ngươi không cảm thấy ngươi đang đùa giỡn ta sao?"" Vương An sờ lên một sợi tóc dài lắc lư bên eo Đạm Đài Tĩnh, ""Ta còn là một đứa bé, bộ dáng này của ngươi chẳng lẽ không có một chút tội ác sao, hoặc là cảm giác biến thái? Nghiêm túc mà nói, ngươi đây coi như là lạm dụng bé trai.""

""Nói cũng đúng, vậy ngươi sẽ đi báo cảnh sao?"" Đạm Đài Tĩnh lo lắng mà hỏi.

""Sẽ không."" Vương An lắc đầu.

""Đó vô luận là ngươi lạm dụng ta, hay là ta lạm dụng ngươi, tóm lại là nhanh bắt đầu đi.""

Đạm Đài Tĩnh không còn cùng Vương An nói đùa, đưa lưng về phía Vương An, để hắn trước tiên từ phần lưng bắt đầu nhận biết huyệt vị.

Đạm Đài Tĩnh nghiêm túc, Vương An cũng tận lực để cho mình nghiêm túc, hắn cảm thấy tận lực học tập như vậy thì hiệu suất cao một chút, nếu không Đạm Đài Tĩnh nhất định phải cởi áo và quần thêm mấy lần, đây đối với đứa bé bình thường mà nói, có thể không có vấn đề gì, nhưng là dạng tính huống người nam có tâm lý thành thục như hắn mà nói, nói không chừng quá mức kích thích, sẽ để cho hắn phát dục quá sớm một chút, mặc dù Đạm Đài Tĩnh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng là Vương An càng hi vọng tuân theo quy luật tự nhiên.

Sau hai giờ, đầu Vương An đầy mồ hôi, Đạm Đài Tĩnh mặc vào quần áo, trong hai tròng mắt lưu chuyển cảm xúc phức tạp mà khác thường, tựa hồ có chút khó xử và quẫn bách.

"Ngày mai còn cần tiếp tục chứ?" Vương An hỏi.

Đạm Đài Tĩnh nhẹ gật đầu, sau đó đi ra ngoài phòng, vừa rồi nàng một mực lưu ý lấy hắn, trong ánh mắt của đứa bé trai có quang mang của đàn ông trưởng thành đối với thân thể phụ nữ động tâm, chỉ là hắn vẫn như cũ cố gắng tập trung tinh thần, loại thần tình nghiêm túc kia rất để Đạm Đài Tĩnh thưởng thức.

Lúc đàn ông chăm chú làm một việc gì, luôn để phụ nữ có cảm giác tâm động, đối với đứa bé trai, chưa nói tới tâm động, nhưng Đạm Đài Tĩnh cảm thấy đứa bé như vậy, thất rất để cho người ta yêu thích.

Khó chịu là, tại sao lúc mình bị hắn đụng vào thân thể, lại có một loại cảm giấc thân thể mềm nhũn? Nhìn con mắt của hắn, Đạm Đài Tĩnh có một loại cảm giác trực tiếp tiếp xúc thân mật với linh hồn của hắn.

Hắn không phải một đứa bé, hắn là một người trưởng thành, chỉ là nhìn qua giống một đứa bé thôi, Đạm Đài Tĩnh cảm thấy nhất định là như vậy, nếu không vô luận như thế nào cũng không giải thích được sự khác thường của mình.

Bởi vì Đạm Đài Tĩnh trăm phần trăm vững tin, chính mình là một phụ nữ bình thường, sẽ không đối với một đứa bé trai thật sự có cảm giác khác thường gì, hiện tại sinh ra loại cảm xúc dị dạng này, chỉ có thể là vấn đề từ hắn.