Editor: 21302766
Sáng sớm Vương Tiểu Mạt liền chạy tới địa phương đã ước định tốt, nàng đều không chạy đến trong phòng em trai để gọi hắn rời giường, cũng đủ để chứng minh rằng nàng đối với chuyện này coi trọng thế nào.
Đương nhiên, Vương Tiểu Mạt cũng muốn cân nhắc đến việc không thể gây tổn thương cho người vô tội, cao thủ quyết đấu, thương đến cỏ cây không có liên quan, thương đến em trai tâm can bảo bối của mình, vậy thì quá không ổn rồi.
Một con chó Husky màu lông đều đều, xương cốt cường tráng, ánh mắt màu lam híp lại, không chút nào hứng thú mà tựa ở trên cây cổ nghiêng, mèo lông ngắn nước ngoài, lông tóc dồi dào, cái bụng lật lên, tứ chi mở ra mà nằm trên lưng chó Husky, không chút hứng thú mà vỗ vỗ cái đuôi, miêng mở rộng ngáp một cái.
"Ngồi xuống!" Vương Tiểu Mạt cảm thấy hai con này thực sự không cách nào phụ trợ cho khí chất cao thủ của nàng, trạng thái quá mức uể oải, bản thân mặc dù giống đại tông sư, có phong thái phi phàm, nhưng nếu như tiểu đệ sau lưng cong vẹo, sẽ chỉ làm người cảm thấy nàng là tiểu đầu mục của tiểu môn tiểu phái bất nhập lưu, thu chút phí bảo hộ để sinh sống.
Mặc dù tu luyện mới có vài ngày, nhưng Vương Tiểu Mạt đã cảm giác mình rốt cuộc tìm được đại đạo nhân sinh thuộc về bản thân nàng, thiên phú của nàng cũng không ở trên đàn violon, cũng không ở trên đàn dương cầm, mà là trên võ đạo.
Vương Tiểu Mạt dùng sức ôm chó Husky để nó ngồi ngay ngắn, sau đó ôm theo mèo lông ngắn, cũng bắt nó ngồi xổm cho tốt, như vậy mới một lần nữa đối mặt Triệu Đại Đồng.
Triệu Đại Đồng cũng tính là cao lớn thô kệch trong độ tuổi này, trong tay hắn cầm trái bóng chuyền, nhẹ nhàng mà vuốt ve, mặt tròn đầu nhọn để hắn nhìn qua rất có khí thế, theo hô hấp, bắp thịt trên cánh tay cũng run lên một cái.
"Triệu Đại Đồng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần sau này ngươi không khi dễ tiểu Cáp và tiểu Đoản, ta liên tha cho ngươi."" Vương Tiểu Mạt chỉ về phía hai tiểu đồng bọn của nàng mà nói ra, quay đầu lại, chó Husky và mèo lông ngắn không hăng hái mà dựa chung một chỗ, xiên xiên vẹo vẹo.
Xuất phát từ trên khí thế mà cân nhắc, Vương Tiểu Mạt cũng không có ý định lại đi chỉnh tư thế cho bọn nó, chỉ là vênh váo tự đắc mà nhìn Triệu Đại Đồng.
"Vương Tiểu Mạt, ngươi có phải bị bệnh hay không a!" Triệu Đại Đồng cảm thấy khó có thể lý giải được, tròng trường học, học sinh tiểu học lớp dưới nhìn thấy mình liền đi vòng qua, chớ nói chi đến tìm hắn quyết đấu, chỉ có con nhỏ Vương Tiểu Mạt này, tay chân lèo khèo, hoàn toàn không biết cái gì là trời cao đất dày.
""Gần đây ta tu luyện võ công, người không thấy sao?"" Vương Tiểu Mạt dương dương đắc ý ngồi dưới cây, ""Đừng coi như ngươi lớn lên to con, thế nhưng ta đã luyện qua công phu a.""
"Đừng nói những thứ vô dụng này, muốn quyết đấu thế nào?"" Triệu Đại Đồng không kiên nhẫn nói ra.
"Đương nhiên là đánh nhau, xem ai lợi hại hơn một chút." Vương Tiểu Mạt vung vẩy nắm tay nói ra.
"Vậy thì tốt, ta thắng, ngươi liền phải đem tiền tiêu vặt mỗi tháng đều cho ta." Triệu Đại Đồng nhẹ giọng nói.
Trong nhà Vương Tiểu Mạt có hai chiếc xe, trong khu cư xá, xe tốt hơn Audi A6 của Vương Trung Thái cũng không có mấy chiếc, rất nhiều người đều biết nhà của Vương Tiểu Mạt mấy năm nay phát tài, mỗi ngày Vương Tiểu Mạt đều có tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt cũng đồ chơi ngổn ngang... Triệu Đại Đồng còn thấy qua Vương Tiểu Mạt còn mua một cái áo bông dày cho một người ăn mày.
Triệu Đại Đồng vô cùng hâm mộ Vương Tiểu Mạt rộng túi, ngẫm lại chút tiền tiêu vặt đáng thương của mình, Triệu Đại Đồng đã cảm thấy tức giận bất bình.
Chưa tính thắng, trước lo bại, cân nhắc đến thực tế mình có hai phần tiền tiêu vặt, đáp ứng Triệu Đài Đồng cũng không có sao, huống chi mình sao có thể thua đây!
"Tốt a, ngươi chờ, ta chuẩn bị trước một chút."
Nói xong, Vương Tiểu Mạt liền ngồi ở dưới cây, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, ngưng thần tụ khí... Trên thực tế nàng chỉ là nhắm mắt lại, chẳng qua là nàng cảm thấy mình đang nhắm mắt dưỡng thần, ngưng thần tụ khí.
Bên cạnh, chó Husky nhìn thấy Vương Tiểu Mạt nhắm mắt lại, lặng lữ từ trên khóm hoa nhảy xuống chạy mất, mèo lông ngắn cũng vội vội vàng vàng đi theo, không chút do dự mà từ bỏ Vương Tiểu Mạt.
"Xong chưa?" Đợi một hồi, Triệu Đại Đồng phát hiện Vương Tiểu Mạt vẫn không hề có động tĩnh gì, hơi không kiên nhẫn.
"Chớ quấy rầy, ngươi hô một cái, ta lại phải bắt đầu lại từ đầu." Vương Tiểu Mạt trừng mắt nhìn Triệu Đại Đồng, nói ra.
Triệu Đại Đồng nhàm chán vuốt vuốt quả bóng, Vương Tiểu Mạt lần nữa mở mắt ra quát bảo hắn ngưng lại.
"Cáp!" Triệu Đại Đồng rốt cục đã mất đi tất cả kiên nhẫn, đưa tay liền đẩy trán Vương Tiểu Mạt.
Vương Tiểu Mạt đứng ngồi không vững, thân thể liền ngã xuống phía sau, vội vàng khoa tay múa chân, muốn duy trì lại cân bằng, rốt cục vẫn là ngửa ra sau, ngã vào trong luống hoa.
"Ha ha... Ngươi thua!" Triệu Đại Đồng khinh miệt cười to, công phu gì, căn bản liền là gạt người, Triệu Đại Đồng vốn cũng không tin Vương Tiểu Mạt biết cái gì công phu.
"Không tính! Ngươi chơi bẩn!"" Vương Tiểu Mạt bò lên, tức giận đến đều bất chấp phủi lá cây trên người.
"Binh bất yếm trá, câu thành ngữ này ngươi không biết sao?"" Triệu Đại Đồng tiếp tục cười to,"" Dù sao là ngươi thua, nếu ngươi không nhận thua, bây giờ liền bắt đầu đánh đi, đánh tới khi nào ngươi chịu thua mới thôi.""
"Tốt!" Vương Tiểu Mạt cũng không có ý định trước tiên điều chỉnh đến trạng thái mà sư phụ nói, cảnh giới tâm tĩnh tinh thần sáng rõ gì đó, nắm lên một cục đá trong vườn hoa, ném về phía Triệu Đại Đồng.
Trán của Triệu Đại Đồng bị nện một cục, vừa tức vừa sợ, ""Ngươi thế nào lại dùng tảng đá!""
"Ngươi không phải nói binh bất yếm trá sao?" Vương Tiểu Mạt có chút đắc ý, nhưng không có buông lỏng cảnh giác, càng tiếp tục không ngừng ném loạn.
Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá, Vương Tiểu Mạt nhớ tới lời thoại trong 《 Công Phu, chỉ cần mình không cho Triệu Đại Đồng có cơ hội phản kích, mình liền đứng ở thế bất bại.
Thế nhưng là Vương Tiểu Mạt có thể dùng đá ném, Triệu Đại Đồng cũng có thể dùng đá ném, Triệu Đại Đồng chạy xa một chút, liền ở một cái bồn hoa bên cạnh, nắm lên một đống đá ném tới.
"A!" Vương Tiểu Mạt nhìn xem cục đá phô thiên cái địa, kinh hô một tiếng liền muốn chạy.
Một bàn tay mềm mại đè lại trên vai Vương Tiểu Mạt, Vương Tiểu Mạt chỉ ngửi thấy một mừi thơm ngát nhàn nhạt, giống như mây mù mịt mờ, ánh trăng che lấy bản thân.
Đạm Đài Tĩnh đưa tay chậm rãi khoanh tròn, chí ít trong mắt Vương Tiểu Mạt và Vương An là như vậy, ống cổ tay áo lay động, bàn tay vẽ ra vòng tròn ban đầu, thu quyền xong, lại vương bàn tay ra, từng cục đá tảng từ trong lòng bàn tay rớt xuống.
""Làm đau người khác thì tốt sao?"" Đạm Đài Tĩnh hờ hững nói.
"Ngươi có bản lĩnh toàn bộ bắt lấy a!"
Triệu Đại Đồng vừa sợ vừa kinh ngạc, nhưng không nguyện ý đánh mất mặt mũi, cảm giác chiêu này của Đạm Đài Tĩnh thật giống võ lâm cao thủ trong TV.
"Cái kia chính là biểu diễn tạp kỹ."" Đạm Đài Tĩnh nghiêm túc lắc đầu, nàng chỉ bắt lấy cục đá có khả năng chạm đến mình cũng Vương Tiểu Mạt, về phần những viên khác đương nhiên sẽ không phí lực đi bắt lấy, loại chuyện võ công này, tự nhiên là muốn để tinh lực cùng thể lực của mình phát huy hữu hiệu nhất, sự tình vô dụng một điểm cũng không cần làm.
"Vương Tiểu Mạt, ngươi đang làm gì!"
Thân thể Vương Tiểu Mạt co rụt lại, hỏng rồi, Tiểu Tĩnh a di đều đã tới, em trai khẳng định cũng rời giường, vừa rồi chính mình kinh hô một tiếng rồi bỏ chạy, rơi trong mắt em trai, chẳng phải là có hại cho hình tượng anh minh thần võ của chị gái?
Vương Tiểu Mạt từ bên hông Đạm Đài Tĩnh mà nhìn lén, sắc mặt em trai rất khó coi, ánh mắt tựa như lão hổ trong vườn thú... Không đúng, lão hổ trong vườn thú lúc nào cũng đều đang chợp mắt... Giống... Giống như lúc ba ba tức giận!
""Các ngươi dự định cả hai cùng lên sao?"" Triệu Đài Đồng cẩn thận từng li từng tí mà lui về sau hai bước, kỳ thật chị gái em gái cả hai cùng tiến lên hắn cũng chẳng sợ, sợ chính là cô bảo mẫu cao không khác mình là mấy ở trước mắt.
"Triệu Đại Đồng, ngươi nhanh về nhà đi, đợi lát nữa Triệu Hiểu đồng lại đâm thọc, sau này không nên đánh nhau với Vương Tiểu Mạt, ngươi là con trai, không cần khi dễ con gái, rất mất mặt!"" Vương An nghiêm nghị nhìn chằm chằm Triệu Đại Đồng, ""Thân người khỏe mạnh, thế nhưng hôm trước em gái ngươi bị ngã, đầu gối bị đau, thế mà ngươi không cõng nàng về nhà, làm một người anh trai, ngươi nên dùng tất cả sức lực của mình mà bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, mà không phải dùng để diễu võ giương oai, không thể bảo vệ người nhà mình, lớn mạnh đến đâu, dù có sức mạnh, cũng là phế vật!""