Editor: 21302766
Trung Quốc lớn, cái gì cũng đều lớn, thị trường lớn, thị trường đấu giá từ trước đến nay luôn có liên hệ chặt chẽ với các ngành rửa tiền, hối lộ, Trung Quốc cũng không ngoại lệ, chỉ là Trung Quốc từ từ phát triển thị trường đấu giá càng nhiều hơn chính là tương quan đầu tư.
Năm 2000, Từ Bi Hồng '' Ngu Công dời núi '' ở trên mạng bán đấu giá Gia Đức, giá cả bất quả chỉ là 2,5 triệu, nhưng vào năm 2006, giá cả phát ra là 33 triệu.
Thực tế, trên thị trường đấu giá Trung Quốc, hoạt động tiếp thị, cùng đầu cơ giá trà Phổ Nghi, gá gỗ lim,bản chất không có khác nhau, chỉ cần kinh tế tiếp tục phát triển, có người có khả năng tiếp nhận, giá cả có thể xào đi lên từng vòng từng vòng, thằng đến kinh tế suy thoái, phát sinh khủng khoảng sụp đổ kinh tế, bọt biển liền sẽ biến mất, cuối cùng, ai tiếp tay ai cũng mất cả chì lẫn chài.
Bản thảo Beethoven cùng những vật như Phổ Nhị, gỗ lim còn là có khác biệt, đối với loại bản thảo này, trong các nhà đầu cơ chuyên nghiệp, người có hứng thú tương đối ít, dù sao nơi đây có được nội tình dày nặng cùng nồng đậm phong cách nghệ thuật, trong đó có sự ngưỡng mộ, ước mơ, tình cảm của thiên tài kiệt xuất, người nguyện ý bỏ ra cái giá nhất định đối với bản thảo này, bản thân hơn phân nửa nhất định có tố chất nghệ thuật cùng hứng thú, động cơ cạnh tranh xuất phát từ sưu tầm, so sánh thì thấy khá hơn.
Âm nhạc nghệ thuật I-ta-li-a triên lãm hội nghị đấu giá cử hành tại trung tâm triển lãm nghệ thuật Trung Hải, ngoại trừ việc sẽ triển lãm nhạc cụ đắt nhất thế giới, đàn violon '' Mrs. Tan Na'', còn có quốc bảo I-ta-li-a, đàn violon của Paganini khi còn sống:''Cannon''.
''Mrs. Tan Na'' do Streati Valley chế tạo vào năm 1699, năm 2005 ở New York, trên một buổi đấu giá, đập ra giá cao vượt qua 2 triệu đô la, được cho là nhạc cụ sang quý nhất thế giới từ trước đến nay.
Về phần "Cannon", từ nhà bảo tàng quốc gia I-ta-li-a cất giữ, là bảo vật vô giá, không có khả năng xuất hiện trên phòng đấu giá, lần này chỉ đáp ứng lời mời triển lãm, ban tổ chức rất hiển nhiên có giao thiệp ở I-ta-li-a... Độ khó bên trong, giống như thương lượng với Trung Quốc, đem gấu trúc đưa ra ngoài triển lãm vậy.
"《 Grosse Fuge 》 là tác phẩm của Beethoven vào năm 1826, trừ năm 1890 một phần tác phẩm Beethoven trong mục lục miêu tả một chút, căn bản không có bất kỳ học giả nghiên cứu Beethoven thấy qua hoặc nói rằng từng tiếp xúc qua bộ tác phẩm này, người xác định nó là đồ thật?''
Đi vào trung tâm triển lãm nghệ thuật, Tần Mi Vũ hờ hững đánh giá hàng triển lãm chung quanh, nàng cũng không có sở thích sưu tầm, chỉ là một người biết đánh đàn dương cầm, đối với tác phẩm Beethoven có yêu thích tự nhiên, có thể cầm tới một phần bản thảo của hắn, cũng đủ để an ủi trong lòng, xem như kỷ niệm chính mình theo đuổi trên con đường âm nhạc, nỗ lực, cố gắng, cùng mồ hôi.
Hoa Tranh Y theo sát phía sau Tần Mi Vũ, đã được toại nguyện tiến vào văn phòng tổng giám đốc Tần Tĩnh, mặc dù tiếp xúc không đến dữ liệu cốt lõi, nhưng Hoa Tranh Y đã hiểu được rằng sự hiểu biết của mình thì ra đối với công ty thương mại An Tú thật sự quá it, nói cách khác, người đàn ông mà coi trọng nàng kia, có thể mang cho nàng những thứ nàng không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn trước mắt người phụ nữ thờ ơ mà đẹp lạnh lùng này, Hoa Tranh Y rất rõ ràng chênh lệch giữa mình cùng nàng, cũng chính bởi vì hiểu rõ loại chênh lệch này, Hoa Tranh Y càng thêm khát vọng thu nhỏ loại chênh lệch đó.
Nếu như có thể gả cho Tần Tĩnh... Chính mình có thể hay không cùng người phụ nữ này cắp tay cùng một chỗ, hờ hững thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật trị giá mấy trăm ngàn thậm chí cả mấy triệu này, hơn nữa đối với giá tiền của chúng chẳng thèm đếm xỉa tới chút nào?
Hoa Tranh Y là người phụ nữ có dã tâm, người có dã tâm luôn nương theo địa vị cùng thành tựu của mình bành trướng mà thỏa mãn? Nếu như con người hiểu được thỏa mãn, thế giới này đại khái còn dừng ở thời kỳ đồ đá.
"Tần tổng sẽ đến sau, ta cảm thấy đại hội đấu giá thế này, không nên vì tạo ra mánh lới liền lấy ra hàng nhái đi.'' Hoa Tranh Y cẩn thận từng ly từng tí đáp lại.
"Ngươi cảm thấy?" Tần Mi Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Hoa Tranh Y một chút.
Đón cặp mắt không chút cảm xúc nào kia, Hoa Tranh Y chỉ cảm thấy say lưng mát lạnh, vội vàng nói:'' Tần tổng xác nhận qua, là thật.''
Tần Mi Vũ lúc này mới nhẹ gật đầu, nàng chỉ hướng về phần bản thảo kia mà đến, vật gì khác cũng không hứng thú lắm, đối với vật mà mình muốn, Tần Mi Vũ luôn luôn nhất định là phải giành được.
Về phần cô gái trẻ tuổi sau lưng mình... Tần Mi Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười có chút lạnh nhạt, phụ nữ a, luôn là vì chính mình muốn thứ gì đó, sau đó vì những thứ này, một cách tự nhiên mà từ bỏ một vài thứ khác, chờ đến thực sự đạt được vật mình muốn, sau khi thỏa mãn nhất thời, lại là trống rỗng vô cùng vô tận, sau đó bắt đầu hoài niệm, bắt đầu u oán, bắt đầu tìm kiếm cái gọi là tâm linh thỏa mãn chân chính.
"Từng trải càng nhiều, phụ nữ tình cảm càng phong phú, càng chẳng đáng đồng tình, các nàng buồn bã muốn chết, đại khái là tự làm tự chịu, không biết thỏa mãn, tham lam quá nhiều, luôn cảm giác mình không thể yêu đương kết hôn giống người bình thường, cuối cùng hại người hại mình thôi. Lục Tiểu Mạn, Lâm Huy Nhân, thậm chí Trương Ái Linh, Quỳnh Dao, mấy người này cũng là vậy.'' Tần Mi Vũ quay đầu, nói với Hoa Tranh Y.
"Cái gì?" Hoa Tranh Y có chút chột dạ lui ra phía sau một bước, không rõ vì sao Tần Mi Vũ bất thình lình nói ra những thứ này làm gì.
"Ta chỉ là hi vọng ngươi hiểu rõ ràng mình muốn gì... '' Tần Mi Vũ thở dài một hơi,'' Mấy ngày trước, ta nhìn thấy ngươi cùng bạn trai cũ cãi lộn, nhìn thấy ngươi rời đi sau đó, hắn ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống.''
"Phu nhân... Ta..." Hoa Tranh Y không nghĩ tới thế mà bị Tần Mi Vũ thấy được, quả nhiên, hắn sẽ chỉ mang đến cho mình phiền phức, nghĩ tới đây, Hoa Tranh Y vừa tức vừa gấp, nàng không muốn mất đi cơ hội hiện tại, cơ hội như vậy quá xa xỉ, nàng căn bản lãng phí không nổi.
"Không có gì, chờ sẽ có một ngày, ngươi nắm giữ vật mình muốn... Nhất định sẽ nhớ nhung người đàn ông trước, đến lúc đó, không cần buồn bã muốn chết, cảm thấy đây là vận mệnh trêu đùa, kỳ thật chỉ là bản thân ngươi lựa chọn.'' Tần Mi Vũ mỉm cười, trong đôi mắt sáng lạn có ý cười nhẹ hời hợt, lông mi thật dài vểnh lên giống như treo một vầng trăng tròn, ''Anh của ta không biết ngươi trở thành thư ký chuyên chức văn phòng tổng giám đốc về sau, còn cùng bạn trai cũ của ngươi đi khách sạn hai lần a?''
Hoa Tranh Y vừa hãi vừa sợ, "Ngươi... Làm sao ngươi biết!"
"Không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.'' Tần Mi Vũ cười nhạt, kéo tay Hoa Tranh Y,'' Có thể hiểu được, phụ nữ nha, luôn mềm lòng, kết hôn rồi gặp được bạn trai cũ, việc tình cũ trở lại hẹn hò cũng là thường có, huống chi quan hệ ngươi cùng anh của ta còn xa xa không thể nói là thân mật, đúng không.''
Hoa Tranh Y không nghĩ tới, một khắc trước, bản thân còn đang suy nghĩ, đến thời điểm nào mình mới có tư cách cùng Tần Mi Vũ kéo tay, chỉ là bây giờ nàng lại không có một chút cảm giác hài lòng nào, chỉ cảm thấy lạnh người, Tần Mi Vũ... Nàng muốn làm gì?