Bạch Tinh lại bất vi sở động, chỉ là thản nhiên lấy ra di động, gọi một cú điện thoại.
Thần sắc trên mặt Trần Thanh Vũ thay đổi, vứt bỏ bao tay, quả nhiên di động trong túi hắn cũng vang lên, “Lưu tổng......”
“Lão Trần a, tôi chỉ có thể cho anh thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi muốn nhìn thấy trong tài khoản của tôi có 15 triệu...... Cứ như vậy đi......”
Vừa nói xong liền cắt đứt điện thoại. Tay Trần Thanh Vũ run run, bóp thật chặt chiếc di động, trợn mắt nhìn thật chặt Bạch Tinh. Đám người này thật sự định ép cho mình táng gia bại sản ư?
“15 triệu, bán ngôi nhà này trả hết nợ nần, hoặc là anh đi ngồi tù......” Bạch Tinh mỉm cười, “Bất quá anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt chị dâu và con gái của anh.”
Trần Thanh Vũ không thể nhịn được nữa, giơ lên bồn hoa trong tay liền ném về phía Bạch Tinh.
Bạch Tinh nghiêng người né đi, nụ cười trên mặt không thay đổi. “Lão Trần, anh có thể cần phải suy nghĩ rõ ràng...... Nếu anh đi ngồi tù, nọt mình chị dâu một người trông phòng, nói không chừng sẽ cho anh đội nón xanh nha. Làm đàn ông mà phải tới tình trạng này rồi, còn không bằng chết đi cho rồi...... Ha ha ha......”
Cơn giận của Trần Thanh Vũ lại nổi lên, lại vung quyền hướng về trên mặt Bạch Tinh đấm tới.
“Trần Thanh Vũ!”
Một tiếng hô trong trẻo vang lên, lại làm cho Trần Thanh Vũ ngừng lại động tác. Trần Thanh Vũ và Bạch Tinh quay đầu lại, không ngờ là Tần Mi Vũ từ đằng sau vách tường hoa bước đi tới.
“Tôi đưa Phi Tử lại đây chúc sinh nhật Mộc San San Tử, định tới chào hỏi một tiếng với anh, vừa vặn đều nghe được.” Tần Mi Vũ tháo mũ xuống, ngữ khí trở nên ôn hòa, khẽ mỉm cười nhìn về phía Trần Thanh Vũ và Bạch Tinh.
Nhìn thấy cố nhân của ngày xưa, tình cảnh nghèo túng và bị người làm nhục của mình đều lưu ở trong mắt, Trần Thanh Vũ thậm chí đều không có tâm trạng chào hỏi với Tần Mi Vũ, đứng ở nơi đó đờ đẫn không nói.
“Chủ tịch......” Bạch Tinh mất tự nhiên mà lúng túng đứng ở nơi đó, trong lòng một trận lo âu. Lời nói vừa rồi đều đã rơi vào trong tai nàng? Chỉ sợ không có ấn tượng tốt gì, nên làm gì để giải thích đây? Bất quá hẳn là sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm thì cứ nói mình chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới dùng kế khích tướng. Vì thế vội vàng chuẩn bị giải thích, “Vừa nãy tôi......”
“Không cần giải thích với tôi.” Tần Mi Vũ khoát tay áo, cũng không nhìn gã, nói với Trần Thanh Vũ:“Anh muốn bán ngôi nhà này đi?”
Trần Thanh Vũ khẽ gật đầu.
“Buổi chiều tôi sẽ kêu người đến làm đánh giá bất động sản, nếu giá trị 20 triệu, ngày mai tôi sẽ cho người chuyển cho anh 20 triệu. Về phần thủ tục linh tinh, có thể làm sau cũng được. Lấy giao tình của chúng ta cũng không đến mức cần tính toán chi li trong việc này đi, anh thấy thế nào?” Tần Mi Vũ lấy ra di động, nhìn Trần Thanh Vũ nói.
Trần Thanh Vũ có thể không đồng ý ư? Ngôi nhà này dù sao đã không thể giữ được, bán cho Tần Mi Vũ dù sao cũng tốt hơn so với bán cho Bạch Tinh...... tuy rằng Trần Thanh Vũ cũng không tình nguyện bán cho Tần Mi Vũ. Về phần giá cả của ngôi nhà này Trần Thanh Vũ là không cần lo lắng, Tần Mi Vũ không có khả năng chiếm tiện nghi của hắn. Như vậy giá của đánh giá bất động sản chỉ có thể còn cao hơn so với 20 triệu.
“Chủ tịch, ngôi nhà này......” Bạch Tinh vội vàng vòng tới trước mặt Tần Mi Vũ, “Đây là ngôi nhà vị...... vị kia muốn......”
“Tôi mặc kệ là ai muốn ngôi nhà này, dù sao bây giờ là tôi muốn.” Tần Mi Vũ cười mỉa một tiếng, “Ai dám tiếp tục có ý nghĩ với ngôi nhà này, tôi sẽ khiến cho người đó bán ngôi nhà của mình.”
Bạch Tinh làm sao còn dám nói cái gì nữa, dù sao cũng không phải hắn có ý nghĩ với ngôi nhà này, hắn còn không có nhiều tài sản để đến ở biệt thự thế này - đây cũng là lý do làm cho Bạch Tinh cảm thấy rất khó chịu. Dựa vào cái gì Trần Thanh Vũ đều nghèo túng thành như thế rồi còn có thể ở biệt thự như vậy?
“Vậy...... Tôi xin phép đi trước......” Bạch Tinh không dám lại lưu lại thêm chút nào nữa.
“Còn có một việc.” Tần Mi Vũ gọi Bạch Tinh lại. "Anh và Vương An có quan hệ thế nào?”
“Viên trưởng...... Tôi vẫn rất ngưỡng mộ viên trưởng......” Bạch Tinh thật cẩn thận trả lời.
“Vừa rồi anh nói nếu Trần Thanh Vũ ngồi tù, anh chấp nhận giúp anh ta chăm sóc vợ và con gái. Hiện nay Vương An cũng đã mất, anh có thể giúp anh ta chiếu cố vợ và con gái anh ta sao?” Tần Mi Vũ mỉa mai nhìn thẳng Bạch Tinh.
Bạch Tinh hoảng sợ, hàm răng đều đang run rẩy, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Tần Mi Vũ hỏi câu này là có ý gì? Hắn vô luận như thế nào cũng không dám đi chiếu cố a.
“Tôi...... Tôi......” Bạch Tinh lắp bắp, không biết nên nói cái gì.
“Gài bẫy hãm hại đồng sự cũ, còn ý đồ chiếm đoạt vợ con người khác......” Trong đôi mắt Tần Mi Vũ tràn ngập chán ghét, câu nói của Bạch Tinh làm cho Tần Mi Vũ liên tưởng tới mình. Nếu không phải nhờ thân phận và địa vị hiện tại của mình, sau khi Vương An mất đi, chẳng lẽ không có ai muốn tới “chiếu cố” mình như vậy sao?
“Tôi không phải......”Trên đầu Bạch Tinh đã chảy đầy mồ hôi, hai chân cũng đang phát run. Hắn biết rõ địa vị hôm nay của mình là từ đâu mà đến, mà người phụ nữ trước mắt này lại là người có thể nhấc tay liền khiến hắn biến thành hai bàn tay trắng, nghèo đến mức ngay cả Trần Thanh Vũ cũng không bằng.
“Tôi nói rồi, không cần giải thích với tôi. Bắt đầu từ ngày mai anh không cần phải đi làm nữa. Lý do đuổi việc anh sẽ thông báo Bộ nhân sự: Đạo đức bại hoại, nhân phẩm thấp kém. Tiền phúc lợi anh tự mình đi bàn đi.” Tần Mi Vũ phiền chán khoát tay áo, “Anh đi đi.”
Giống như một luồng sấm sét giữa trời quang, Bạch Tinh đứng ở nơi đó nhìn Tần Mi Vũ với vẻ mặt khó có thể tin. Tần Mi Vũ đây là muốn đuổi tận giết tuyệt đối với hắn, làm sao có người sẽ dùng loại lý do này đuổi việc? Bạch Tinh hắn bây giờ cũng coi như quản lý cao cấp có chút danh tiếng trong nước, một khi bị Tần Mi Vũ buông lời bình luận như vậy, về sau nếu hắn lại muốn đi tìm công tác khác, công ty đó gọi điện thoại lại đây hỏi hồ sơ nhân sự và lý lịch của Bạch Tinh, lại được trả lời một câu "đạo đức bại hoại, nhân phẩm thấp kém", Bạch Tinh hắn còn có thể lại nhận được công việc ở công ty lớn có thu nhập mỗi ngày giống như bây giờ sao?
Bình thường cao quản có chức vị giống Bạch Tinh vậy, trước khi rời bỏ chức vụ công tác đi công ty mới, công ty mới đều sẽ chú ý danh tiếng và biểu hiện của hắn ở công ty cũ. Dưới tình huống bình thường dù Bạch Tinh và công ty cũ có bao nhiêu khúc mắc, công ty cũ cũng sẽ không đưa ra một ít lời bình làm ảnh hưởng Bạch Tinh nhậm chức ở công ty bên kia. Nhưng mà nếu như Tần Mi Vũ nói như vậy với Bộ nhân sự, vậy cũng có nghĩa Tần Mi Vũ là muốn "chiếu cố" Bạch Tinh hắn, vậy hắn còn trông cậy vào Bộ nhân sự bên này nói tốt cho hắn sao?
Khẳng định sẽ có người bỏ đá xuống giếng. Bạch Tinh ngẩng đầu lên, oán hận nhìn Tần Mi Vũ. Chỉ là trong ánh mắt Tần Mi Vũ thế nhưng lại có hàn mang càng thêm thâm thúy lãnh liệt, đâm ánh mắt Bạch Tinh đều có chút phát đau. Vội vàng quay đầu đi, lảo đảo đi ra sân.
“Lúc đến giống người, lúc đi giống chó.” Trong lòng Trần Thanh Vũ có trăm ngàn cảm xúc, không khỏi nhớ tới những tình cảnh mình gặp phải trong mấy năm qua.
“Không, hắn vốn là con chó.” Tần Mi Vũ lạnh nhạt cười. Nếu cam tâm làm chó, vậy phải có giác ngộ bị đánh như một con chó.
“Đánh chó cũng muốn xem chủ nhân a.” Trần Thanh Vũ khẽ gật đầu.
“Chính là đánh cho chủ nhân của con chó xem.” Tần Mi Vũ biết Bạch Tinh là người của Tần Tĩnh, nhưng vậy thì thế nào? Chẳng lẽ Tần Tĩnh còn có thể bởi vì Bạch Tinh mà làm gì Tần Mi Vũ sao? Nhiều nhất nói một câu với Tần Tĩnh, chính là xem Bạch Tinh không vừa mắt là đủ rồi, Tần Tĩnh sẽ không lại vì Bạch Tinh quan tâm cái gì.
Người Tần gia vốn là bạc bẽo như thế, không phải sao?